Tuvalu buông Lino ra, Lino ôm Gino, Ưu Lan thì nắm tay Gino, vẻ mặt ưu thương hỏi: "Ngươi muốn rời đi sao?"
"Đúng vậy, mẫu thân đại nhân."
"Ngươi hiện tại phải đi sao? Lúc này bên ngoài đều là tuyết —— "
"Ta nhất định phải đi, tại đây với ta mà nói ——" Lino đang muốn giải thích, Ưu Lan đột nhiên tăng thêm lực nắm tay, ngón tay bấu sâu vào trong thịt, Lino cũng đau nhức đến há miệng.
Ưu Lan nước mắt tuôn ra: "Ngươi muốn bỏ rơi ta sao? Ta yêu ngươi như vậy còn chưa đủ sao?"
"Mẫu thân đại nhân!" Gino kinh hô, nàng dùng sức vặn tay của Ưu Lan ra. Móng tay Ưu Lan đã lưu lại trên tay Lino một vệt xước.
"Đi nhanh đi." Sick nói.
Gino cùng người hầu hợp lực ngăn lại Ưu Lan, nàng không ngừng kêu khóc: "Tâm can của ta ah ——" nàng toàn lực giãy dụa muốn thoát ra để tới chỗ Lino, tay chân quơ loạn với người hầu, làm cho tóc tai bù xù, quần áo cũng bị kéo loạn, con mắt trừng cực lớn, nước mặt đầy mặt, thoạt nhìn hoàn toàn không giống quý phụ nhân, mà như là người điên.
Tuvalu vịn Lino, chạy chậm đến ngoài cửa, thủ vệ giúp bọn họ mở cửa, còn chỉ dẫn xe ngựa ngừng tới cửa, lại để cho Lino thuận tiện lên xe.
Sick đi chậm rãi, lúc hắn ra đến bên ngoài thì, xe ngựa đã chuyển bánh. Hai người từ cửa xe ngựa,xuyên thấu qua thủy tinh phất tay với Sick. Người điều khiển tựa hồ nghe Tuvalu nói mấy thứ gì đó, quay đầu lại cầm lấy mũ hướng Sick quơ quơ, sau đó xe ngựa đi xa. Sick vẫn đứng tại cửa ra vào, đợi đến lúc xe ngựa biến mất trong tuyết, trên vai của hắn cũng chồng thêm một tầng tuyết, hắn mới vào nhà.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Buổi chiều Even Joseph tiếp tục đi thăm các gia đình. Hắn chứng kiến một người quen trong tiệm quần áo ven đường, nhưng lại rất khó nhìn rõ ràng, liền tiến lên bắt lấy bả vai của đối phương, nói: "Nanaimo, đã lâu không gặp."
Ngoại nhân thoạt nhìn Even Joseph chỉ là đem tay đặt ở trên bờ vai Nanaimo, bất quá Nanaimo có thể cảm giác được tay Even Joseph đang dùng lực, hắn trốn không được.
"Nguyên lai là kỵ sĩ đại nhân. Ta đang giúp Lys Na chọn một bộ quần áo mới. Quần áo chíp bông mặc dù rất thích hợp thời tiết mùa đông, nhưng sau khi dính đất lại rất khó giặc sạch. Đương nhiên, ta cùng chủ quán là giao dịch hợp pháp mà song phương đều tự nguyện." Nanaimo nói xong, quay người cầm lấy một cái tạp dề khá đáng yêu, bên trên còn thêu hình trái tim.
"Ngươi nói, ngươi ngoài Lys Na ra thì có hứng thú hay không với những nữ nhân khác?" Even Joseph hỏi.
"Không có." Nanaimo cũng không quay đầu lại trả lời, phảng phất là ám chỉ tầm quan trọng những nữ hài tử kia đối với hắn còn không bằng mua cho Lys Na một cái tạp dề.
"Vậy ngươi biết rõ ai thích sưu tập nữ hài tử sao?"
Nanaimo ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "Vùng này không có. Ngươi nếu như muốn làm sinh ý dạng này, chọn sai địa điểm rồi. Mặt hàng này ở đây không có nguồn tiêu thụ."
Even Joseph cười dùng sức xiết chặt bả vai Nanaimo, Nanaimo kêu đau một tiếng.
Even Joseph nói: "Đem những gì ngươi biết đều nói ra."
Nanaimo dùng tay làm ra một cái ám hiệu hình "Tiền": "Tình báo là tiền đấy!"
Vì vậy Even Joseph thanh toán trang phục nữ bộc cho Nanaimo. Mà Nanaimo nói cho Even Joseph tất cả các pháp sư ở đây bí mật làm những chuyện tốt gì, trợ giúp cảnh sát thu nhỏ lại phạm vi điều tra.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Mặc dù Tuvalu không làm nữa, bất quá Sick đã được những người bạn của Tuvalu tiếp nhận, vì vậy bữa tối của hắn vẫn có một núi đồ ăn. Sick vì thế thở dài một hơi, thật tốt quá, thức ăn sẽ không bị ít lại.
Đêm đó tâm tình của Sick siêu cấp tốt, tốt đến liền mặt thối của Hana thoạt nhìn đều có vẻ đáng yêu rồi. Sick một mặt cắt bỏ đuôi thằn lằn một mặt ngâm nga giai điệu ca khúc đang lưu hành lúc trước hắn nghe được trên phố. Bởi vì hắn chỉ đứng tại ngoài tiệm nghe một lúc, cho nên chỉ biết điệp khúc, hắn vẫn lặp lại một đoạn này.
"Dù cho sắc trời làm người phiền muộn, đã có trái tim ngươi sửi ấm ta. Dù cho bốn bề ngập nước, đã có ngươi - con thuyền của ta. ngươi —— yêu ta —— "
Hana mỗi năm phút đồng hồ không sai biệt lắm sẽ mở cửa phòng công tác một lần, cực kỳ hà khắc kiểm tra Sick, nhưng hôm nay không chút nào ảnh hưởng tới tâm tình của hắn, nàng hỏi Sick: "Tiểu Bá tới chưa?"
Sick chỉ dùng giai điệu "Ngươi yêu ta" hát cho Hana nghe: "Hắn —— chết —— "
Sau đó Hana sẽ mắng vài tiếng "Đồ lười", "Không cấp lương cho hắn" các loại lời nói, dùng sức đóng cửa lại.
Để ý tiểu Bá như vậy, tại sao không tự mình tìm hắn? Sick thực khó lý giải Hana tại sao cứ phải kiên trì sự tư cao này, không làm bất luận sự tình gì nàng cảm thấy không phù hợp địa vị. Nàng chẳng lẽ không cảm thấy được chính mình đang bị chút sĩ diện này trói buộc, đến cả mấy việc nhỏ đều làm không tốt sao? Hay là nói Hana vốn sự tình gì cũng không làm, cho nên phương diện mặt mũi nàng cũng không quan tâm?
Bất quá Sick cũng cảm thấy may mắn khi Hana không đích thân đi kiểm tra lầu các, nếu không pháp thuật phòng hộ hắn thiết lập trong phòng có thể lập tức đem Hana biến thành than cốc.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Sick sau khi tan tầm liền trở về lầu các. Hắn mới bước lên cầu thang đã cảm giác không đúng, có người đã đi qua. Sick rút ra tế đao, thân thể dựa vào cửa, đem cửa kéo ra một đường nhỏ. Thời điểm hắn mở cửa đã xác định, tất cả pháp thuật phòng hộ của hắn đều bị phá giải. Sick từ trong khe cửa liếc nhanh tình huống trong phòng, sau đó mới kéo cửa ra hoàn toàn, vượt qua ván cửa đi vào.
Nanaimo cùng Lys Na ở bên trong. Nanaimo ngồi xổm cạnh giường, đang mở ra rương đồ của Sick. Lys Na đứng ngay sau lưng của hắn, chứng kiến Sick tiến đến cười phất tay, cái đuôi vung vẩy không ngừng. Lys Na đổi lại một bộ trang phục nữ bộc màu đen, bên dưới váy ngắn là quần lót do nhiều tầng lụa mỏng kết thành. Tóc buộc cao tạo thành cảm giác gọn gàng.
Sick đóng cửa lại, lớn tiếng hỏi: "Ngươi ở trong phòng người khác làm gì?" Sick tiến lên một bước, thiếu chút nữa vấp phải tiểu Bá, vội vàng chỉnh lại trọng tâm.
Nanaimo cũng quay người, nhíu mày hỏi Sick: "Ta mới phải hỏi. Vì cái gì đồ vật được phòng ngự nghiêm ngặt nhất trong phòng là quần lót của ngươi? Ta chỉ mới kiểm tra một chút liền thiếu chút nữa bị giết chết. Đều để ý như vậy rồi, như thế nào còn có thể quên khóa cửa?"
"Bởi vì ta căn bản không có chìa khóa. Mà ta là pháp sư duy nhất trong phòng này không ngốc." Sick nói. Kỳ thật trong phòng này chỉ có hai tên pháp sư. Hắn đem tế đao thu lại, tiến lên dùng sức đậy lại cái rương.
Nanaimo né ra, để cho Sick ngồi vào trên giường. Nanaimo chỉ vào tiểu Bá, hỏi: "Tên kia lại là chuyện gì xảy ra? Người bị hại do xông nhầm vào phòng của ngươi?"
"Không phải ta làm. Ta từ lúc vào đây ở hắn đã vậy rồi."
"Vậy ngươi tại sao không kêu hắn dậy giúp ngươi canh cửa? Nghe như là có sẵn tài liệu ah."
"Ta hiện tại không làm việc này rồi." Sick mắt hí, thở ra một hơi.
"Ờ." Nanaimo bỏ mũ ra, đem tóc sửa sang lại chỉnh tề rồi mang lên. Hắn dò xét bộ dạng của Sick, như là bảy phần hoài nghi, ba phần không dám tin.
Sick có chút bị ánh mắt của hắn chọc giận: "Ngươi không phải là muốn chui xuống đất sao?"
"Dưới đó rất khó xuống." Nanaimo nói: "Vừa ướt lại lạnh, còn có thể đụng vào tường."
"Nào có tường? Tại đây không có tầng hầm ngầm." Sick cố ý không nói cho Nanaimo hắn hoài nghi dưới đất còn có không gian ngầm. Nanaimo sẽ đụng vào tường, bên trên có lẽ có kèm theo pháp thuật, mới không xuyên qua được.
"Có! Bên trong nhất định là một gian phòng, ngươi chưa tiến vào sao?"
"Ta chỉ là trợ lý pháp sư nằm ở tầng chót nhất, rất nhiều địa phương ta cũng không thể tới gần."
Nanaimo con mắt mở lớn, miệng cũng mở lớn: "Hắc Dạ Vương Giả ah! ngươi, trợ lý pháp sư? Cái trình độ đại tài tiểu dụng này cũng quá khoa trương! ngươi làm pháp sư gia đình ta đều ngại quá thiệc thòi cho ngươi. Học viện Đông Phương đứng đầu giết chóc đi làm trợ lý, cái này các đồng học trước nghe được, ai sẽ tin tưởng?"
Sick lúng túng nói: "Vẫn tốt hơn ngươi."
"Nghe, đừng để ý tới pháp luật rồi, rất nhiều đều là bình hoa đấy, căn bản không ai chấp hành." Nanaimo khom người tới gần Sick nói: "Linh dược tình yêu thành phẩm thấp lại bán chạy, khách hàng thì chỉ cần qua tuổi đi nhà trẻ, còn không có về hưu đấy, toàn bộ có thể bán, chẳng cần phân biệt đã lập gia đình chưa. Phối hợp các ngày lễ trong và ngoài nước cùng với ngày lễ có quan hệ với tình nhân, đưa ra bán hạ giá, tiền vào dễ như bỡn."
"Đó là xâm phạm tự do dân chủ."
"Ai kêu ngươi bán linh dược tình yêu thật rồi hả? ngươi để bên trong là chocolate ah. Nghiêm khắc mà nói cũng không sai nha. Ăn hết chocolate tâm tình sẽ tốt, tâm tình tốt rồi sẽ thây người trước mắt đáng yêu, đáng yêu lại biến thành yêu nha."
"Đó là lừa đảo."
"Nếu không đừng phủ chocolate. Dùng năng lực của ngươi, ngươi có thể chế ra những món khác vừa có vị ngon vừa ảnh hưởng tâm tình ah. Quyền Trượng Quang Minh lại không có quy định hiệu quả của linh dược tình yêu phải thật tốt, chỉ là cần làm cho bạn gái tới tháng sinh lý không ổn không có phát tiết trên người bạn trai, ta cam đoan có thể bán chạy."
"Không có quy định bởi vì đó căn bản là phạm pháp ah!"
"Ngươi có biết hay không mỗi ngày thương nhân đều đưa ra thương phẩm tên là 『 linh dược tình yêu 』nước hoa cùng rượu? Ngươi có thể tuân theo hình thức này, không nhất định phải kiên trì pháp sư phải đi bán ma dược ah. Bất kể như thế nào,những tên ngu ngốc truy cầu tình yêu kia mua thuốc sạch, tổng so với để bọn hắn đi mua những thuốc như mê hồn dược có nguồn gốc xuất xứ không rõ, để cho người trong lòng ăn nhầm không phải tốt hơn sao! Còn có thể giúp cảnh sát giảm bớt xử lý những bản án phiền toái này, cớ sao mà không làm?"
"Ta không hiểu nổi Logic của ngươi gặp vấn đề gì." Như thế nào sẽ biến thành chủ đề về tội phạm?
"Được rồi, coi như xong. Ngươi không thích làm buôn bán nhỏ, ưa thích ăn to, vậy ngươi có thể làm điều tra tín dụng. Hỗ trợ phu nhân đi bắt chồng ăn vụng, tranh thủ thêm phí phụng dưỡng. Dùng bản lãnh của ngươi, những thằng thái dám kia có lẽ chỉ cần bức cung thì cái gì cũng khai."
"Ngươi đây là muốn ta theo phương pháp bình thường tìm chứng cứ hay là dùng hình?"
"Nghi? Dùng hình không tính phương pháp bình thường sao?"
"Tại xã hội văn minh không tính!"
"Lúc ngươi tại chỗ bắt được một người nam nhân trần trụi lên giường cùng một phụ nữ khác không phải vợ hắn, hắn còn nói đây chỉ là ngủ xã giao thì, trong đầu ngươi tuyệt đối sẽ không có 『 xã hội văn minh 』 bốn chữ tồn tại."
"Ảnh hưởng bí mật, xâm phạm tư ẩn, xâm phạm tự do thân thể cùng tội cố ý gây thương tích, ngươi muốn giật giây ta phạm bao nhiêu tội trong pháp luật xã hội văn minh mới đủ?"
Nanaimo nhìn Sick phi thường chăm chú nói: "Sợ bị bắt là không thành được đại nhân vật đấy."
Sick đau thương nhìn xem Nanaimo nói: "Ta chỉ nghĩ làm dân thường ah."
"Bất kể nói thế nào, ngươi rõ ràng rất có bản lĩnh, lại đi làm trợ lý, chuyện này quá kỳ quái rồi!" Nanaimo dùng sức dậm chân. Sick có chút lo lắng sàn nhà sẽ bị hắn giẫm thủng một lỗ.
Sick cúi đầu xuống: "Cái này hình như là chuyện thường ngày ở huyện trong xã hội này."
Nanaimo đứng thẳng thân thể, hai tay khoanh trước ngực hỏi: "Ngươi không phải người trong xã hội này không phải sao?"
Sick nhíu mày không nói.
Nanaimo cứ như vậy nhìn Sick chầm chầm, nghiêng đầu, nói: "Thế sự không thể tận như nhân ý ah."
"Ta tận khả năng không muốn trải qua cuộc sống trước kia." Sick nhỏ giọng nói. Hắn là thật tâm đấy, nhưng kể cả thiệt tình như vậy, cũng có chút dao động.
"Ta cảm thấy thời gian đó rất sung sướng ah." Nanaimo nhún nhún vai: "Được rồi, đây là tự do cá nhân của ngươi. Ta phải đi 『 công tác 』 rồi, lần này công tác nếu thành công, ta có thể ăn ngon uống sướng một hồi. Tách ra!" Nanaimo ôm lấy Lys Na, hai người chìm vào sàn nhà.
Sick khua tay với Nanaimo, rít ra một nụ cười khổ. Hai người sau khi biến mất, Sick nằm vật ra, hai tay buông lỏng trên giường, chân còn ở trên sàn nhà, suy tư tình cảnh của mình.
Logic của Nanaimo mặc dù loạn thất bát tao, hành vi cũng loạn thất bát tao, nhưng là sự tình hắn đang cân nhắc cũng giống Sick. Cái này là chân tướng xã hội, hiệu quả của văn minh tựu là người làm sai không cần thụ xử phạt, trật tự tắc thì thúc đẩy người có thực lực đồng dạng phải dừng ở tầng dưới. Sick căn bản không có giá trị đối với xã hội này.
Sick rất phiền muộn, nhưng hắn không muốn trở lại thế giới dùng bạo lực để thống trị như trước kia, lựa chọn mặt dày mày dạn ở trong xã hội văn minh tìm việc làm, bởi vậy hắn không có biện pháp gì hơn. Hắn biết chiêu bài của xã hội văn mình là: Hòa Bình, ổn định, đối với cái này ôm chặt những mộng tưởng, miễn cưỡng bản thân đi thích ứng. Nhưng mà hắn lại phát hiện, cũng không phải là ai sống ở trong xã hội văn minh, đều có thể đạt được ân huệ này.
Tất cả pháp thuật phòng hộ đều bị Nanaimo hủy đi, Sick hôm nay không có khí lực lại làm lại. Hắn tạm thời thiết lập mấy cái pháp thuật bảo vệ mình, sau đó chui vào chăn, con mắt chậm rãi nhắm lại, ý thức hướng về phía mộng đẹp. Đột nhiên sàn nhà lại sáng lên. Pháp trận cảm ứng lại cảm ứng được dao động của sóng năng lượng pháp thuật.
Đồng thời, Sick nghe được ngoài cửa sổ có tiếng thét thê lương của nữ tử. Sick thoáng tỉnh táo lại. Sick nghĩ, chắc la quái thú đi bắt nữ hài tử. Sick không có tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt đến, đủ để cho hắn nửa đêm đạp tuyết đi ra ngoài, có khả năng là tốn công vô ích tìm kiếm nữ hài tử nửa đêm trốn tới nhà bạn trai. Sick vốn nghĩ nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, nhưng hắn lại nghĩ tới, quái vật này cùng căn nhà này có quan hệ, sóng năng lượng pháp thuật dao động, có lẽ cũng có quan hệ đến bí mật của tầng hầm ngầm kia. Vì vậy hắn miễn cưỡng mình xốc lên chăn bông, chịu đựng khí lạnh đang ùa vào phòng, xuất ra kính tròn cứng nhìn xem trong phòng.
Tất cả sơ vải cơ hồ đều bị thanh lý hết, cho dù còn có cũng ở những địa phương kỳ quái, như là mặt sau ngăn tủ cùng trong vách tường, không có tác dụng gì. Sick sốt ruột hoán đổi hình ảnh, cuối cùng là tìm được vài sợi sơ vải còn có thể nhìn thấy: Một cái dính trên bức màn, một cái kẹt tại trên khung tranh treo tường, còn có một tại trên cây chổi, mà cây chổi đặt ở trong kho hàng.
Sick một mực xem tới xem lui ba chỗ này, ngoại trừ tầm mắt chỗ bức màn khá tốt, hai cái kia chỉ có thể nhìn đến phạm vi rất nhỏ, sau đó đã bị chướng ngại vật chặn.
Sick trước xem bức màn, lại nhìn tranh treo tường, lại nhìn bức màn, sau đó xem cây chổi, lại trở về xem bức màn. Chiếu tầm mắt đến xem, khả năng trên bức màn thấy được tầng ngầm mở ra là khá cao, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, mà từ chỗ khung tranh lại thấy được. Cái chỗ kia ở vào lầu một, có thể chứng kiến cả những ngọn nến. Vốn tất cả ngọn nến đều là dập tắt, lúc Sick đem màn ảnh chuyển trở về, có một ngọn nến lại đốt lên.
Đồng thời, một chân từ trong tấm hình xẹt qua. Cái chân kia khá giống với nhân loại, nhưng xương cốt thô hơn nhân loại rất nhiều, hình dạng cũng sắc bén hơn rất nhiều, lòng bàn chân có lông, trên chân mạch máu hiện lên. Đây nhất định không phải chân người, không phải là ai đó không tuân thủ lệnh cấm của phu nhân Ưu Lan, chỉ có thể là quái quật.
Sick đợi một hồi, chân quái vật không có tái xuất hiện. Hắn xem địa phương khác, ngọn nến là dập tắt đấy. Lại quay lại khung tranh này, ngọn nến là nhen nhóm đấy.
Sick không cho rằng vậy quái vật này cần chiếu sáng. Hắn xem qua con mắt quái vật, loại đồng tử này có thể vẫn thấy rõ ràng dù cho dưới tình huống ánh sáng lờ mờ.
Sick buông tha tiếp tục truy tung. Hắn ngày mai còn phải công tác, không thể thức đêm.