Không lâu sau, miếng giẻ rách như hắn lại có khách tới thăm. Người kia khoác một tấm áo choàng rất cũ kỹ nhưng không rách nát, đến cùng với Even Joseph. Nếu không phải Even Joseph lên tiếng gọi Sick, nói cho Sick người này có thể tin cậy, Sick cũng xác nhận Even Joseph không bị cưỡng ép, chắc lúc ấy Sick đã bỏ trốn qua cửa sau từ sớm rồi.
Sau đó Sick trở lại phòng cùng hai người kia, uống một tách trà nóng do Even Joseph mang tới. Chỗ ẩn núp của hắn là một nông trại bỏ hoang, cỏ dại mọc khắp phòng, lỗ hỏng trên tường dùng cỏ với bùn trét lại, giường là ba cái hòm gõ ghép với nhau. Mặc dù Even Joseph cho rằng không có sao, cũng cung cấp than đá, bất quá Sick không dám mạo hiểm hiểm sử dụng lò sưởi trong tường, sợ ai đó sẽ phát hiện ra có khói bốc lên. Bởi vậy dù trời đông giá rét, ở trong phòng cũng không khác ngoài trời bao nhiêu.
Người kia có lẽ có sáu, bảy mươi tuổi, nam tính, một đầu tóc trắng buộc gọn gàng, dài tới lưng. Sắc mặt ông hồng nhuận khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời hữu thần. Cơ bắp rắn chắc, bộ pháp vững vàng, xem ra sống thêm hai mươi năm cũng không thành vấn đề. Cái cằm dày, khung xương gầy. Ông cởi áo choàng ra, động tác có vẻ thuần thục ổn trọng, chắc là đã làm chuyện này mỗi ngày trong suốt mấy chục năm, xếp nó cẩn thẩn để lên trên thùng.
Ông mặc một bộ trang phục pháp sư có thêu huy hiệu cây quyết cùng thằn lằn. Cái áo choàng kia dùng chất liệu thượng thừa, cũng nhìn ra được người mặc rất quý trọng nó, đã mặc rất nhiều năm, vải vóc có vẻ phai màu. Người kia hiển nhiên như một Đại pháp sư trong tiểu thuyết cổ điển, thường xuất hiện trợ giúp anh hùng diệt trừ bạo quân.
Người kia không có niệm chú, Sick cũng không thấy được có ánh lửa hoặc là tinh linh lửa, nhưng trong phòng đột nhiên ấm lên như đang được năm cái lò sưởi cấp nhiệt.
Người kia chờ song phương đều ngồi xuống, lại đợi Sick uống hết chén trà, hỏi Sick: "Ngươi tên gì?" Thanh âm của ông cũng có ma lực như pháp thuật ông mới thi triển, đều tràn ngập từ tính làm người khác cảm thấy ôn hòa.
"Sick Trick." Sick cảm thấy thân ảnh của mình ánh vào mắt người này: Một thiếu niên 17 tuổi, toàn thân đầy vết thương.
Người kia gật đầu nhẹ, ngay cả động tác này cũng làm người cảm thấy ổn trọng, nói: "Ta đến từ Quyền Trượng Ánh Sáng. Ngươi không cần sợ, ta không phải đến bắt ngươi đấy, ta chỉ là muốn nói chuyện, tâm sự với ngươi."
"Ta không có gì để nói." Sick nhíu mày.
Người kia nháy mắt với Even Joseph, Even Joseph rất không tình nguyện nhưng cũng phải ra canh gác bên ngoài trời tuyết rồi. May mắn thân thể Thánh kỵ sĩ cường tráng hơn xa người bình thường, một ít tuyết không thể làm tổn thương hắn.
Người kia lại mở miệng hỏi: "Ta xem qua ghi chép về ngươi rồi. Ngươi quen dùng độc giết người?"
"Đúng vậy a." Sick cố gắng làm cho giọng mình thêm sắc nhọn, lộ ra khuôn mặt tươi cười giảo quyệt: "Độc dược rất nhanh, thuận tiện, còn rất rẻ!"
Người kia cũng không có xuất hiện kinh ngạc hay sợ hãi như Sick mong muốn, chỉ tiếp tục hỏi: "Ngươi thích độc có tác dụng nhanh, đúng hay không? Năm giây có thể giết người?"
"Là hai giây." Sick cảm thấy lão nhân này có thể là đã thấy khá nhiều mặt của xã hội, cho nên không dễ dàng bị kinh hãi, hắn muốn nói chút ít càng kinh hãi: "Ta chế độc chỉ cần hai giây. Mà từ lúc vào miệng đến lúc ngã xuống còn chưa đến nửa giây."
Nhưng người kia chỉ là gật gật đầu, tiếp tục dùng ngữ điệu hiền lành nói: "Tại sao lại lựa chọn cách giết người nhanh như thế?"
Sick trừng mắt người kia, ngữ khí người kia làm cho hắn có một loại cảm giác khẩn trương khó hiểu, giống như có châm loáng thoáng đâm hắn, hắn bắt đầu khuyếch đại sự tình mình từng làm, đem sự tình ngẫu nhiên mới có nói như mỗi ngày đều phát sinh: "Bởi vì thuận tiện, rất nhanh! Một ngày ta muốn giết rất nhiều người, nếu như mỗi người bọn chúng đều dãy dụa, sẽ làm chậm trễ công việc của ta! bọn họ chết nhanh, ta mới rảnh việc!"
"Trong một ngày bạn học của ngươi cũng muốn giết nhiều người, bọn họ lại cảm thấy bảo trì thanh tỉnh càng lâu càng tốt."
Lúc người kia nói thế, Sick hiển lộ ra biểu lộ chán ghét rõ ràng: "Bọn họ thích phương pháp hiệu suất thấp."
"Theo ta biết, Hắc Dạ giáo đoàn tôn trọng tra tấn. Đồng môn của ngươi toàn đánh gần chết mới đem hiến tế, cũng thường thường kéo dài thời gian cái chết của nạn nhân. bọn họ cho rằng người bị hại càng thống khổ, càng có thể giúp bọn hắn cùng người bị hại gần với thần hơn." Giáo lý của Hắc Dạ giáo đoàn, cho rằng thần phục Hắc Dạ Vương Giả là mỹ đức quan trong nhất thế gian. Bởi vậy, binh sĩ trung thành với Hắc Dạ Vương Giả có thể làm đại thần trong vương quốc Hắc Dạ, những người bị hiến tế sẽ trở thành thần dân dưới chân thần. Những người không bị hiến tế cho Hắc Dạ Vương Giả, thậm chí ngu xuẩn phản kháng giáo đoàn, sẽ bị đánh xuống địa ngục. Người kia hỏi Sick: "Nhưng ngươi lại không làm như thế. Tại sao ngươi không tuân thủ giáo lý? Thật là vì thuận tiện thôi sao?"
"Đương nhiên, không phải thì là gì?" Sick rống to, hắn kích động đến mức suýt làm gãy cả ghế.
"Có lẽ... là vì ngươi không thích nghe tiếng kêu rên? ngươi không thích nhìn người khác giãy dụa đau khổ trong vũng máu." Người kia không bị ảnh hưởng, vẫn dùng ngữ điệu thật thà nói tiếp: "Ngươi không thể không giết người, nếu không ngươi sẽ là tế phẩm tiếp theo. Cho nên, ngươi dùng phương thức của ngươi, cũng coi như cấp cho bọn hắn một chút nhân từ.
"Chuyện của ngươi ta biết rõ. Bởi vì ngươi không muốn xuôi theo bầu không khí trong giáo đoàn, bị giáo viên nghi ngờ, đồng học xa lánh, cũng vì như vậy mà thứ hạng của ngươi không tăng lên, nhưng ngươi vẫn kiên trì không thay đổi. Ngươi nghĩ là do: Thuận tiện. Nhưng ta cảm thấy đây không phải nguyên nhân chính."
"Ngươi hoàn toàn lầm rồi! Không phải như vậy! Điều ngươi đang nói trái với thực tế!" Sick gào lên: "Ta giết người rất vui, ta mới không sợ tra tấn người khác!"
"Ngươi sợ. Ngươi sợ tiếng kêu thảm thiết, ngươi cũng sợ cảnh tượng người khác hấp hối trong vũng máu. Ngươi luôn sợ hãi." Người kia nhíu mày, đứng lên, thân thể thẳng tắp. Kỳ thật người kia thấp hơn Sick một cái đầu, nhưng lúc này ông thoạt nhìn giống như là người khổng lồ trong mây,
Sick không thể tự chủ lui về sau. Người kia tới gần Sick, không cho hắn chạy trốn.
Người kia nói: "Ngươi sợ giết người! Ngươi căn bản không muốn giết người!"
Lời hắn nói như địa chấn, Sick sắp đứng không yên, hắn cảm thấy trời đất sụp đổ, toàn bộ thế giới chỉ còn là màu đen. Hắn thà rằng tự mình kết thúc để tránh né sự thật, lúc hắn đã sắp không chịu được, người kia ôm lấy hắn. Thanh âm người kia đột nhiên ôn hòa như khúc hát của mẹ bên nôi: "Giáo đoàn đã không còn, ngươi không cần phải lừa gạt mình nữa."
Sick vẫn nhớ rõ hơi ấm người kia truyền đến. Hắn đã khóc giống như một đứa bé, mấy giờ trôi qua còn ngừng, đó cũng là lần duy nhất hắn khóc đến mức thoát lực toàn thân.
Người kia vẫn bên cạnh Sick, nói: "Có hai hành vi không thể tha thứ. Một loại là vì lợi ích bản thân mà giết người, một loại là vì để cho mình khoái hoạt mà giết người. Ngươi không phải hai loại đó. Ngươi vẫn muốn chịu trách nhiệm hành động của mình, nhưng tất cả hành vi của ngươi, với những gì ngươi đã làm ở Thần Điện, đã đủ rồi. Cám ơn ngươi bảo vệ bộ hạ của ta."
Sick khóc đến mức không biết mình thiếp đi lúc nào, cũng không biết người kia đã rời đi lúc nào. Vài tuần sau hắn nhận được lệnh ân xá, tuyên cáo sự tình hắn từng làm trong giáo đoàn không bị truy cứu nữa, cũng đạt được tư cách của một công dân. Đồng thời hắn cũng biết, nguyên lai người kia là bộ trưởng bộ phận hành chính viện ma pháp.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
"Có hai hành vi không thể tha thứ. Một loại là vì lợi ích bản thân mà giết người, một loại là vì để cho mình khoái hoạt mà giết người." Sick 20 tuổi thì thào thuật lại câu nói ba năm trước.
"Đúng, cho nên không thể tha thứ cho ngành tình báo pháp sư số một! Bọn họ cầm tiền lương để giết người, giết người để làm hài lòng bản thân!" Whitney cái gì hưng phấn dị thường.
Sick không có hòa theo hắn, hắn nhìn Whitney cái gì, nhớ tới Hắc Dạ giáo đoàn, thần sắc lúc một giáo viên phát hiện một đệ tử của mình không dám giết người cũng y như thế. Thời khắc này, Whitney cái gì cũng nhìn Sick, nhưng trong mắt không chỉ có Sick, còn có một loại biểu lộ ‘Giáo dục thành công’.
Sick mở to mắt nhìn Whitney cái gì: "Ngươi có bệnh không?"
"À?" Whitney cái gì ngây ngẩn cả người.
"Piccolo giết người cướp của không vì lợi ích, ngành tình báo pháp sư số một lãnh lương giết người lại là vì lợi ích; Piccolo giết người làm thú vui không gọi là khoái hoạt, giết người để người nhà nạn nhân an tâm sống lại coi là khoái hoạt." Sick nhìn Whitney cái gì, trong mắt không có phẫn nộ cũng không có cười nhạo, chỉ có nghi vấn vô tận.
Whitney cái gì nói: "Đây là đương nhiên a. Piccolo từng bị tổn thương, làm cho lòng hắn vặn vẹo, đây không phải lỗi của hắn ah."
"Ta cũng từng bị tổn thương ah." Đây là lần thứ nhất Sick mở miệng thừa nhận chuyện này, lúc trước hắn chưa bao giờ nói qua các loại lời nói như "Ta từng bị tổn thương", cũng chưa từng vì đó mà tranh thủ sự đồng tình, lại càng chưa từng lấy ra coi như bất kỳ cớ gì. Cho dù khi nữ vương tao linh miêu tả quá khứ của hắn, Sick cũng không chủ động đề cập mình đã từng bị tổn thương. Bởi vì hắn cảm thấy đây không phải lý do.
Hiện tại hắn giảng ra những lời này, là vì phản bác Whitney cái gì.
Whitney cái gì trả lời lại ngoài dự liệu của Sick, Whitney cái gì nói: "Tổn thương của ngươi không tính là cái gì."
"Ta là pháp sư hệ Sở Ni ngữ, ngươi nên biết pháp sư Sở Ni ngữ đều là ——" Sick không biết nên nói thế nào, hắn không am hiểu tự thuật. Hiện tại, pháp sư hệ Sở Ni ngữ đều đến từ Hắc Dạ giáo đoàn, đều có quá khứ cực kỳ thảm thiết.
Whitney cái gì làm ra một cái biểu lộ không kiên nhẫn, hất hất tay: "Thành quả nghiên cứu trong thời gian nhàn hạ sau khi tốt nghiệp không tính."
Sick sửng sốt một chút mới lý giải ý của hắn, Whitney cái gì cho rằng Sick học pháp thuật hệ Sở Ni ngữ là vì hứng thú.
"Không đúng." Sick lắc đầu.
"Ngươi là bên cường thế trong xã hội, cho nên ngươi không hiểu tâm tình của người yếu thế." Whitney cái gì nói tiếp: "Người sở dĩ sẽ phạm tội, là vì chịu tổn thương. Ngươi không phạm tội, là vì ngươi được che chở. Đây chính là lý do ngươi phải bảo vệ Piccolo, ngăn chặn hắn trở thành vật hi sinh cho xã hội."
Đây là đạo lý gì? Sick bỏ ra một khoảng thời gian mới có câu trả lời.
Whitney cái gì cho rằng hành vi phạm tội là minh chứng một cá nhân chịu thương tổn, người không phạm tội có nghĩa là chưa từng chịu thương tổn. Một cách khác, phạm tội là bằng chứng cho cuộc sống mấp mô, mà không phạm tội chính là do đã chiếm hết chỗ tốt. Điều này cũng dẫn đến kết luận: Người phạm tội cần được trợ giúp, mà người không phạm tội không cần trợ giúp. Nói một cách khác, một người muốn được Whitney cái gì yêu mến, điều kiện là phải lệch lạc.
Người có quá khứ thảm thiết như Sick, tình cảnh hiện tại thê lương mà không chịu phạm tội, còn có Đại ca mèo hoang một mình gánh chịu đối đãi vô lý, không chịu phát tiết lên người khác, chính là loại người hạ đẳng nhất trong đầu Whitney cái gì. Loại người như Sick cùng Đại ca mèo hoang, đã không được trợ giúp, còn phải nhận trách nhiệm thay Piccolo, ngoan ngoãn bị giết.
"Kẻ sát nhân, hắn càng tà ác, lại càng vô tội, đây đạo lý gì?" Sick nhịn không được nói: "Ngươi bị bệnh ở đâu vậy? Đầu của ngươi có sỏi à?"
Whitney cái gì nhìn chằm chằm vào Sick, Thân ảnh của Sick cuối cùng cũng trở lại trong mắt hắn. Whitney cái gì nói: "Mỗi người chúng ta đều phạm sai lầm, nào có tư cách thẩm phán bọn họ?"
"Cho nên ngươi dung túng cho Piccolo giết người sao? Ngay cả bộ hạ ngươi cũng không bảo hộ, công tác không có làm tốt còn lo học triết?" Sick đứng lên trừng mắt Whitney cái gì: "Ngươi nhầm lẫn trình tự trước sau à?"
"Ta nhìn lầm ngươi rồi!" Whitney cái gì cũng đứng lên.
Whitney cái gì rất cường tráng cũng rất cao, nhưng đối với Sick mà nói, cảm giác áp bách người này cho hắn còn không bằng một lùm lô hội cao tới đầu gối.
Mặt Whitney cái gì đỏ lên, mắng to: "Ta còn tưởng rằng ngươi là người văn minh, nguyên lai ngươi cũng là kẻ chỉ biết dùng bạo lực! Cút ra ngoài, nhân viên ma thoại thấp hèn!"
Sick xem thường Whitney cái gì, quay đầu bước đi.
Sự tình Sick làm nhanh chóng truyền ra, đối với nhân viên ở đây mà nói, "Phòng chăm sóc nhân viên" là một khu vực nguy hiểm, bọn họ luôn giám thị động tĩnh chỗ đó để biết được người nào sắp bị Whitney cái gì làm khó dễ.
Trong lúc nhất thời tất cả nhân viên đều thân mật với Sick hơn. Có thể là bởi vì kính nể, cũng có thể là đồng tình. Sick đoán chừng nguyên nhân chính, là vì bọn họ đều muốn thấy Whitney cái gì khó chịu.
Sau đó Sick cố gắng làm công việc của công nhân phòng nối cáp, hoàn toàn không hề lo bảo hộ Whitney cái gì. Ở trong mắt hắn xem ra, Whitney cái gì với Piccolo đều có trách nhiệm với cái chết của các nhân viên, bảo đảm nơi công tác an toàn rõ ràng là trách nhiệm của người kinh doanh!
Hắn quyết định sau này Piccolo có xuất hiện, hắn tuyệt sẽ không ra tay cứu Whitney cái gì. Hắn sẽ chỉ tập trung trên người nhân viên ở đây. Hắn thậm chí quên hỏi Nanaimo về sự tình ở tiệm cơm. Sick không thấy Piccolo, tổ của Nanaimo ở phía trước, chắc bọn họ có đụng độ hắn.