*****
Người đầu tiên phát hiện sự tình không ổn không phải là đàn khủng long vội vã rời đi kia, mà là Louis.
Hiện tại, Louis thích nhảy xuống khỏi cổ ba ba để tự di chuyển trên đường, gần đây nó cũng bắt đầu thích mùi vị của cỏ crunch. Tự bước đi có thể nâng cao khả năng phát hiện khu vực có crunch mọc sát trên đất đến mức tối đa, đồng thời còn có thể cung cấp thực vật cho cả nhà! (tất nhiên, loại thực vật ấy chỉ giới hạn ở hạt cỏ crunch 囧)
Ngày hôm đó, giống như bao ngày bình thường khác, nó phát hiện một bụi cỏ crunch, đang vui vẻ nhảy nhót trở về báo cáo với gia đình, bỗng nhiên, tiếng kêu ‘chiêm chiếp’ mượt mà ngắn ngủn của nó biến thành thứ âm thanh vô cùng chói tai và kéo dài thườn thượt.
White cùng Black hiểu đây tín hiệu cảnh báo nguy hiểm sau khi đứa nhỏ kia phát hiện được điều gì, nhưng nội dung chi tiết ẩn chứa bên trong lại không cách nào lý giải được.
Mà Louis quái lạ đến không ai hiểu thấu, bỗng nhiên kéo mạnh cái túi da thú có chứa Mạnh Cửu Chiêu, sau đó bắt đầu chạy thục mạng về phía trước. Nó chạy rất nhanh, Mạnh Cửu Chiêu bị kéo lê thì khó chịu cực kỳ, không khỏi thò ra ôm chặt lấy cổ nó. Phát hiện con non bỏ chạy, Black và White không thể không vội vã đuổi theo.
Ngay từ đầu, bọn hắn cho rằng đây là trò đùa mà đám nhóc vừa mới nghĩ ra. Bọn nhỏ luôn luôn vui vẻ này chẳng những thích ứng với giai đoạn không ngừng phát triển của thân thể, mà còn thích chơi tất cả những thứ có thể chơi, bao gồm cả anh em của chúng.
Bọn hắn cố sức giữ vững một khoảng cách khá gần với Louis nhưng vẫn không tóm được nó. Mà Louis thấy đám papa sắp đuổi tới nơi, lại chạy càng nhanh hơn. Rốt cuộc Mạnh Cửu Chiêu tìm được một tư thế thoải mái, song gần như ngay lập tức, cậu bỗng nhiên ý thức được một điều gì đó cực kỳ bất ổn —
Cái ý niệm ‘phải rời khỏi nơi này nếu không sự tình đáng sợ có thể sẽ phát sinh’ mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ đầu óc cậu.
“Mau! Mau!” Cậu hét ầm lên.
Ngay khi Mạnh Cửu Chiêu hô lớn hai tiếng này, một âm thanh trầm đục mà vang dội đến rung đất chuyển trời chợt truyền đến từ cách đó không xa. Xóc nảy như ngồi trên đệm lò xo, cậu cảm giác mình bị ném văng lên, nhưng rất nhanh sau đó, lại được người tóm chặt. Rốt cuộc trong lúc nguy cấp, White đã dốc toàn lực nhảy lên ôm cậu vào lòng.
Tiếng đá rơi ầm ầm chồng chéo vào nhau, tạo thành những âm thanh rên rỉ như từ địa ngục vọng về —
White phản ứng vô cùng nhanh lẹ, giữa lúc hoảng hốt cũng không quên kéo Black lên, ôm chặt hai đứa nhỏ, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại. Hắn chạy cực nhanh, Mạnh Cửu Chiêu chỉ nghe thấy tiếng gió không ngừng gào thét bên tai, và cả những tiếng va đập liên hồi của vật nặng từ trên cao rơi xuống. Ven đường, thỉnh thoảng lại có thi thể của đám khủng long con bỏ mạng trong lúc hỗn loạn. Mà những tên có cơ thể cường tráng cồng kềnh ở vào thời khắc này cũng hoàn toàn không có tác dụng gì, bọn chúng kêu thảm rồi chen lấn xô đẩy lẫn nhau, cuối cùng nhao nhao ngã xuống. Mặt đất vốn dĩ bằng phẳng tự nhiên nứt ra một vết thật to, cắn nuốt tất cả đám sinh vật khổng lồ đang loay hoay chẳng biết phải làm sao ấy.
White căn bản không dám quay đầu lại nhìn! Từ kể từ thời điểm papa rời đi ngày trước, đây là lần thứ hai hắn cảm thấy mình bé nhỏ và yếu ớt vô cùng.
Những tiếng rên rỉ vẫn ùn ùn kéo đến, ráo riết đuổi theo chân mình không buông, White gần như có thể cảm giác được mặt đất phía sau vỡ vụn ngay khi chân hắn vừa nhấc khỏi. Hắn nhanh chóng dang đôi cánh trơn mượt, vỗ vỗ mấy cái để giữ cân bằng, sau đó dùng sức đạp chân thật mạnh. Bởi vì dùng đến quá nhiều sức lực, White bỗng nhiên lảo đảo một chút, cân bằng ban đầu lập tức bị phá tan dẫn đến mất trọng tâm. Hắn liều mạng vẫy cánh muốn bay lên, nhưng mà chứng rụng lông lúc trước đã lan tràn đến cánh phải. Tuyệt vọng ngửa đầu nhìn xuống vực sâu khổng lồ tối đen hun hút phía sau, White định bụng ném hai đứa nhỏ trong ngực mình ra trước khi rơi xuống. Đúng vào lúc ấy, hắn cảm nhận đựơc một lực đẩy thật mạnh từ sau lưng truyền tới —
White quay mạnh đầu, sau đó hắn nhìn thấy Black.
Black dùng sức đẩy hắn về phía trước, còn bản thân, cuối cùng lại rơi thẳng xuống dưới vực sâu.