Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đám thú non bị Mãnh lôi ra từ trong hang ổ, tất nhiên đều không được ăn sáng. Vì thế, khi vừa có mặt tại đích đến của hành trình, cả đám đều bụng đói kêu vang, không bao lâu sau, một trận tiếng kêu vang hơn, lớn hơn cũng truyền ra từ bụng của Mãnh.
Nhếch miệng với đám nhóc, ý bảo chúng trốn đi, sau đó Mãnh xuất phát đi kiếm đồ ăn sáng.
Chuyện kế tiếp ấy à, đương nhiên là bọn nhóc đứng ngay tại chỗ để chờ ông nội Mãnh quay về rồi.
Cả đám chờ rồi lại chờ, mãi đến khi George đói đến mức sắp xỉu, A Bái mới mở miệng:
“Chiếp gâu! Chiêm chiếp chiêm chiếp gâu âu âu!”
Tám chục phần trăm là ông nội Mãnh đã lạc đường, tự chúng ta đi kiếm đồ ăn đi!
George và Alice vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, song đám thú non khác thì lại đồng loạt gật đầu.
Rất đơn giản, chẳng cần thương lượng hay là phân công, mọi người chủ động ra ngoài làm việc mà mình am hiểu nhất: Hausen cùng Hill phụ trách tới các con sông nhỏ gần đây để kiếm nước uống, ba nhóc người cây đi hái thật nhiều trái cây thơm mát ngọt lành, A Bái thì thành thạo chộp lấy mấy con thỏ hoang nho nhỏ.
Nhóm thú non làm việc vừa nhanh vừa tốt, không bao lâu sau, nước đã được đong đầy trong một cái ống đá, các loại trái cây rực rỡ sắc màu cũng được chất thành đống cao, thỏ hoang bị bọn nhóc chất ở một bên, A Bái còn nhóm lên một đống lửa nhỏ.
“Gâu! Gâu gâu gâu chiếp ~ ”
Các cậu nhìn nhé, đám thỏ không đeo thẻ đá trên cổ là có thể ăn, còn bọn có thẻ trên cổ là thỏ của bộ lạc chúng ta, không ăn được nhá.
Vừa chuẩn bị lột da thỏ, A Bái vừa bớt thời giờ phổ cập kiến thức cho George và Alice.
Hill cũng tranh thủ kéo miếng đá Awash nho nhỏ trên cổ mình ra, cho George cùng Alice nhìn qua, sau đó lại vội vàng cất kỹ.
Hậu duệ của ông nội thỏ càng ngày càng đông, đa số thỏ tuyết đều không thể biến thành người, bọn chúng vừa tròn năm là sẽ rời đi tìm phối ngẫu ngay lập tức. Người trong bộ lạc cũng không ngăn cản việc này, chẳng qua, trước lúc bọn chúng nó rời đi, họ sẽ đeo lên cổ chúng một miếng đá Awash nho nhỏ, như vậy sẽ không bị thú nhân trong bộ lạc tưởng lầm là con mồi mà xơi luôn.
Hiện tại, trên cổ của George và Alice cũng có hai miếng đá nhỏ.
Vốn dĩ bọn chúng không hiểu tác dụng của miếng đá kia, vì hơi ảnh hưởng đến giấc ngủ, nên mỗi ngày George đều tốn một khoảng thời gian để chiến đấu với sợi dây treo đá trên cổ, ý đồ lén vứt nó đi khi người lớn không chú ý. Nhưng mà, hiện giờ cuối cùng nó cũng hiểu được tác dụng của miếng đá rồi:
Thì ra miếng đá này là để cam đoan nó sẽ không bị người khác xơi tái, quan trọng lắm đó nha!
Vì thế cho nên, từ đó trở đi George không dám động đến sợi dây thừng kia nữa, thậm chí nó còn cẩn thận kiểm tra miếng đá trên cổ mình, phát hiện dây thừng vẫn chắc chắn, miếng đá vẫn an toàn, chưa bị mình phá hỏng mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Mặt khác, vào những lúc không có muối, mọi người có thể nghiền nát đá ra, rắc một ít lên thịt nướng, như vậy thịt sẽ ngon hơn ~” A Đại nhà Tuyết Hoa cười tủm tỉm, bổ sung thưởng thức về miếng đá “căn cước” của bộ lạc, còn làm mẫu mà rút miếng đá thuộc sở hữu của mình ra, cắn một mẩu nhỏ, nghiền thành bột, rắc lên miếng thịt mà A Bái đang nướng.
George & Alice: ( ⊙ o ⊙) A!
Đây không phải là miếng đá vô cùng quan trọng hả…
“Nếu dùng hết đá Awash thì lập tức xin miếng khác bổ sung là được, loại đá này trong bộ lạc còn nhiều lắm!”
A Nhị – một thú non lớn lên trong bộ lạc đại gia nở nụ cười cực kỳ phóng khoáng.
Đám thú non cùng nhau ăn thịt nướng, gặm trái cây, uống nước sông trợ giúp tiêu hóa. Cuối cùng, A Bái giám sát mọi người dùng phần nước sông còn lại để rửa móng vuốt và xúc miệng. Sau khi ăn uống no đủ và khôi phục dáng vẻ sạch sẽ ban đầu, cả bọn mới nằm la liệt ra đất tiếp tục chờ đợi ông nội Mãnh.
Thường xuyên theo ông nội Mãnh đi chơi, đám thú non trong bộ lạc Awash đã học được cách chăm sóc bản thân từ rất sớm.
Khi bọn chúng sắp sửa đi ngủ, tiếng gầm của Mãnh bỗng nhiên vang dội cả một vùng trời, A Bái vội vàng đứng bật dậy, ngậm hết đám thú non còn nằm trên mặt đất lên, cuối cùng, khi ngậm đến Alice, nó thật sự không tha con bé đi nổi. Tuyệt vọng “Gâu” một tiếng, nó hoảng sợ nhìn một con Ankylosaurus (*) mình đầy gai nhọn bị Mãnh ném tới.
(*) Ankylosaurus: một loài khủng long (hình)
Sau đó, con Ankylosaurus lập tức đập vào người Alice còn đang ngủ khò khò —
Tất cả thú non đều sợ đến ngây người!
“Chiếp!” George cũng sợ hãi không gì sánh được.
Trong khi đó, Alice bị con Ankylosaurus khổng lồ đè nặng vẫn không hề nhúc nhích, trông qua giống như là…
Đã chết?
Ngay khi đám nhỏ còn đang bàng hoàng, Mãnh cũng phát hiện ra sai lầm của bản thân. Vừa rồi nó quá hưng phấn nên mới không nhịn được mà ném con mồi lên không trung, đã thế khi ném còn không để ý tới mặt đất, kết quả con mồi nện trúng người đứa chắt gái của mình!!!!!!
“Gru gru ~~~” Nhanh chóng bay tới, Mãnh đau đớn rống lên một tiếng.
Đá con Ankylosaurus sang một bên, nó cẩn thận đẩy đẩy Alice, phát giác đối phương vẫn hoàn toàn bất động, nó lại khẽ đẩy đẩy thêm vài cái:
Vẫn cứ bất động —
Mãnh cứng người rồi.
Thú non quý giá… thế mà lại bị hắn đập cho chết?
Ngay khi Mãnh quyết định thử lại một lần nữa thì một đợt sóng âm thật lớn và thê lương phát ra từ miệng của Alice.
“Chiếp ~ Alice, Alice buồn ngủ!”
Được rồi, Alice là một đứa bé gái ưa ngủ nướng, chẳng qua đánh thức nó hơi khó tý thôi mà.
Phun ra một câu như thế, lại cảm giác không có ai động vào người mình nữa, Alice lập tức chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
=口=← Đây là vẻ mặt hiện tại của A Bái.
Thì ra cô em này vẫn luôn ngủ say đấy à?
Bị một con Ankylosaurus lớn như vậy đập trúng, em còn có thể tiếp tục ngủ được nữa hả?
Trong khi đó – con Ankylosaurus rơi từ trên trời xuống và đập phải Alice rồi bất tỉnh, vừa bị ông nội Mãnh đẩy hai phát đã tỉnh rồi, ông nội à, rốt cuộc ông đã dùng bao nhiêu sức lực vậy!
Thấy ông nội Mãnh bị sóng âm đáng sợ trực tiếp đánh trúng mà chảy mất một giọt máu mũi, A Bái bắt đầu cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không ngậm được Alice lên.
“Gru gru gru!” Mãnh không thèm để ý tới chuyện lỗ mũi ăn trầu, chỉ cần con bé không sao là tốt rồi, lớn họng chỉ chứng tỏ thân thể của nó tốt mà thôi!
Lắc lắc cái đuôi, nó liền vui vẻ trở lại, tha con Ankylosaurus vừa bị mình ném sang một bên về, gọi bọn nhỏ khác tới dùng bữa.
Hiện tại đã mặt trời đã chiếu tới mông, bữa sáng biến thành bữa trưa rồi, do đó, con Ankylosaurus béo ú mà ông nội Mãnh mang về đã trở thành bữa ăn trưa của đám nhóc.
***
“Trưa rồi mà ông nội và bọn nhỏ vẫn không về à?” Đến giờ ăn trưa, thấy con cái và ông nội đều chưa trở về, Mạnh Cửu Chiêu hơi hơi lo lắng.
“Không sao đâu, ba ba sẽ dắt bọn nhỏ đi chơi nguyên một ngày, trước khi về còn mang bọn chúng ra bờ biển tắm rửa nữa.” Black đã quen rồi.
Trải qua một thời gian thích ứng, Alice đã có thể ở trong môi trường nước biển xung quanh bộ lạc một lúc, tuy ở lâu vẫn sẽ không thoải mái, nhưng đã tốt hơn so với thời điểm bắt đầu rất nhiều, nhờ thế Mạnh Cửu Chiêu cũng yên tâm.
Trong bộ lạc, mọi người không có thói quen ăn trưa, chỉ có đám thú non mới một ngày ba bữa, bởi vì trong nhà vẫn luôn có con non, nên gia đình Black vẫn duy trì ba bữa một ngày suốt cả năm. Nếu đã chuẩn bị thực phẩm rồi mà không ăn thì lãng phí quá, cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu quyết định: “Vậy con đi gọi bác cả và Halu tới ăn cùng.”
Dứt lời, Mạnh Cửu Chiêu liền đi tới khu vực nuôi gà để tìm Solid Lunsar cùng Halu. Chuồng gà cách bộ lạc cũng không xa, nên cậu không gọi Louis đi cùng.
Đúng rồi, hiện giờ Louis đang xây hang ổ dành riêng cho hai người bọn cậu, động tác của hắn rất nhanh, ban nãy Mạnh Cửu Chiêu có liếc qua, căn cứ vào tốc độ này, có lẽ chạng vạng là xong.
Hai người đã trưởng thành, không thể cứ ở mãi trong hang ổ của ba ba được, ngày sau Mạnh Cửu Chiêu và Louis muốn ở nhà riêng của mình.
Có điều, cậu cũng chú ý tới một điểm: vị trí mà Louis chọn để xây ổ rất gần chỗ của Black và White, xem ra Louis cũng giống như cậu: dù đã có gia đình riêng nhưng vẫn không muốn phải xa hai ba ba quá ~
Trước khi đi, Mạnh Cửu Chiêu lại không nhịn được mà nhìn về phía Louis một cái, âm thầm khen ngợi đối phương một lúc lâu rồi mới vui vẻ chạy tới khu nuôi gà.
Đây là một buổi trưa hết sức bình thường.
Ánh nắng ấm áp, nhiệt độ vừa phải, gió thổi nhẹ nhàng.
Từ khoảnh khắc được sinh ra, Mạnh Cửu Chiêu đã biết kiếp này mình sẽ sống trong một thời đại có nhiều biến động nhất.
Không có bất cứ dấu vết nào của khoa học kỹ thuật, tất cả đều chỉ có thể dựa vào sức người, nhân loại không có khả năng đối chọi với tự nhiên để tiến hành cải tạo quy mô lớn, Thượng đế dựa theo tâm tình mà tùy tiện thay đổi tinh cầu nguyên thủy hoang sơ này.
Trước sức mạnh của mẹ thiên nhiên, con người nhỏ bé đến đáng thương, một giây trước còn sống trong yên bình, thế mà ngay giây tiếp theo đã phát sinh biến động cực kỳ khủng khiếp!
Tất cả những điều này, Mạnh Cửu Chiêu đều biết, chỉ là, cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, chuyện xấu lại đến nhanh như vậy —
Bỗng nhiên, vô số khủng long từ rừng cây ào ạt xông ra! Những con khủng long có cánh cất tiếng rống chói tai vội vã lướt qua ngay trên đỉnh đầu cậu, giờ phút này, Mạnh Cửu Chiêu biết tình huống bất ổn, cậu muốn chạy, nhưng mà phải chạy đi đâu?!
Đại não hoàn toàn trống rỗng, Mạnh Cửu Chiêu lập tức cảm nhận được chấn động kịch liệt truyền tới từ tâm tinh cầu, cảnh tượng trước mắt hệt như một thước phim quay chậm, mặt đất dưới chân cậu nứt vỡ bắn tóe lên, những hòn đá tựa như thoát được lực hấp dẫn mà ào ào bốc lên, từng viên từng viên bắn về phía trước…
Rốt cuộc, mặt đất tách đôi hoàn toàn! Chỗ đứng dưới chân không còn, giây tiếp theo… Mạnh Cửu Chiêu hoảng sợ phát hiện mình bắt đầu rơi thẳng xuống!
Trạng thái rơi cũng không duy trì quá lâu, chẳng mấy chốc cậu liền rơi xuống một đống bùn đất lạnh tanh. Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy chân mình đau đớn kịch liệt, nhưng cậu không có thời gian để kiểm tra xem bản thân có bị thương không mà kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, lúc này, chỉ cần có một tảng đá rơi xuống, chắc chắn là cậu phải chết!
Chắc chắn cậu sẽ phải chết!
Xung quanh hoàn toàn tối đen, Mạnh Cửu Chiêu không nhìn thấy bất cứ một cái gì cả. Cậu nghe được tiếng động của vật nặng rơi từ trên cao xuống, nhưng cũng nghe thấy tiếng trầm đục của những vật thể cứng rắn va đập vào nhau.
Xem ra phía trên có cái gì đó chặn được tảng đá vừa rơi xuống!
Trong lòng bỗng nhiên chấn động, sau đó Mạnh Cửu Chiêu lại cầu nguyện một hồi, hiện tại chỉ có thể cầu cho vật thể không xác định ở trên đầu giúp mình tranh thủ chút ít thời gian, cậu không thể chết được!
Vì Louis, vì các ba ba, vì ông nội, vì George và Alice – cậu, tuyệt đối không thể chết được!
Tựa như nghe được lời nguyện cầu của Mạnh Cửu Chiêu, tuy rằng phía trên không ngừng truyền tới những tiếng rơi rất mạnh, nhưng tất cả đều bị vật thể không rõ trên đầu cậu chặn lại.
Giống hệt một vòng bảo hộ đáng tin cậy, nó giúp Mạnh Cửu Chiêu chặn tất cả nguy hiểm đang tới gần.
Nhiều lần nghe thấy tiếng đứt gãy từ phía bên trên, Mạnh Cửu Chiêu vô cùng lo sợ, cậu sợ cái lồng bảo hộ của mình bị đập nát, đá tảng sẽ thi nhau đổ ập xuống đây. Nhưng, cuối cùng, điều đó đã chẳng xảy ra.
Dù thỉnh thoảng sẽ có vài hòn đá nhỏ xuyên qua khe hở rớt xuống, đập vào mặt đất xung quanh Mạnh Cửu Chiêu, nhưng những khối đá to và nguy hiểm hơn thì không có.
Tại cái khe nứt quỷ dị này, kỳ tích đã xảy ra: Mạnh Cửu Chiêu không hề bị thương thêm!
Rốt cuộc động đất cũng ngừng hẳn, cẩn thận xác nhận điểm này, Mạnh Cửu Chiêu mới có thời gian kiểm tra vết thương trên chân mình: đùi phải của cậu bị gãy rồi. Cũng may, phần xương gãy không xiên xẹo, nhịn đau cố định vết thương một chút, Mạnh Cửu Chiêu mới điều chỉnh được hơi thở dồn dập của mình.
Tuy động đất đã ngừng, nhưng tình cảnh của Mạnh Cửu Chiêu lại chẳng khá hơn gì cả: cậu đang bị nhốt trong khe nứt tốt tăm không một tia sáng này.
Nếu động đất thêm một lần nữa, rất có khả năng cậu sẽ bị nuốt xuống lòng đất sâu. Điều ấy, Mạnh Cửu Chiêu biết chứ, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn ngập tràn hy vọng —
Louis và ba ba là những Kantus vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn bọn họ sẽ không sao!
Nhất định Louis sẽ tìm được cậu! Các ba ba cũng sẽ tìm được cậu!
George và Alice có Mãnh bảo vệ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!
Bộ lạc đã có Tuyết Hoa, tất cả sẽ được bình yên vô sự!
Nếu mọi người đều bình an thì nhất định cậu cũng phải kiên trì…
Cậu cuộn tròn thân thể, thầm nhẩm tên của người thân, ở trong bóng đêm, đáy mắt Mạnh Cửu Chiêu lóe lên một tia khát khao được sống vô cùng mãnh liệt.
Khát thì uống nước bóp ra từ đất bùn, đói thì liếm đá Awash đeo trên cổ, thừa dịp vẫn còn thể lực, cậu thử kiểm tra hoàn cảnh xung quanh. Rốt cuộc, cậu cũng tìm được một khe hở nhỏ.
Gió xuyên qua khe hở này để thổi vào bên trong!
Mừng rỡ không sao tả xiết, Mạnh Cửu Chiêu điên cuồng gào vào khe hở này —
Mỗi một tiếng bật ra, cổ họng Mạnh Cửu Chiêu đều đau như dao cắt, nhưng cậu vẫn kiên định tiếp tục gào. Bởi vì thiếu ăn thiếu uống trong một thời gian dài, nên giọng nói của Mạnh Cửu Chiêu đã khản đặc, hoàn toàn không giống chất giọng thường ngày. Thế nhưng cậu biết chắc chắn người thân của mình sẽ nhận ra!
Cậu có thể được sinh ra trên thế giới này, có thể gặp được nhiều người quan trọng đến như vậy, bản thân điều ấy đã là một kỳ tích rồi. Trong suốt quá trình khôn lớn, cả gia đình đã gặp phải vô số tình huống bất ngờ, song bọn cậu vẫn ở bên nhau. Từ đầu đến cuối, Mạnh Cửu Chiêu đã được chứng kiến những kỳ tích liên tiếp xảy ra, cho nên, cậu hoàn toàn tin tưởng, lần này kỳ tích sẽ lại tới nữa!
Vì thế —
Kỳ tích đã thật sự xuất hiện.
Cậu nghe được tiếng của Louis!
Không chỉ Louis, mà các ba ba cũng đang ở đây! Khi nghe được tiếng gọi nho nhỏ xuyên thấu qua khe hở, Mạnh Cửu Chiêu bỗng dưng rơi lệ.
Đất đá phía trên đỉnh đầu bị người cẩn thận rời đi, tia sáng mong manh đầu tiên xuyên qua lỗ hổng chiếu vào tầm mắt Mạnh Cửu Chiêu. Mặc dù luồng sáng này rất mảnh và yếu ớt, nhưng vì bị vây trong bóng tối quá nhiều ngày nên cậu vẫn bị chói không hề nhẹ.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, cậu cảm thấy trước mặt mình trắng xóa một màu.
Một sợi dây thừng được thả xuống, Mạnh Cửu Chiêu hiểu ý buộc nó vào ngang hông, dùng sức giật giật dây thừng, sau đó cậu liền cảm thấy thân thể mình chậm rãi bay lên…
Một mét… Hai mét… Khi sắp sửa rời khỏi cái nơi suýt thành mồ chôn của mình, Mạnh Cửu Chiêu cố gắng nheo mắt, muốn xem thử một chút xem cái lồng kiên cố đã giúp cậu che chắn tất cả thương tổn suốt mấy hôm nay, rốt cuộc là cái gì…
Đó là một tảng đá có hình thù kỳ dị, gạt gạt bùn đất đen xì bám dính bên trên, Mạnh Cửu Chiêu có thể nhìn thấy phần trắng tinh bên dưới. Thế nhưng…
Thân thể không ngừng được kéo lên cao, tầm nhìn của Mạnh Cửu Chiêu cũng được mở rộng liên tục, càng ngày cậu càng cảm thấy thứ kia không phải là tảng đá.
Không phải đá, mà giống như… bộ xương của một dã thú khổng lồ nào đó? Chỉ là, trải qua một khoảng thời gian quá dài, bộ xương kia đã biến thành hoá thạch —
Nghĩ đến đây, Mạnh Cửu Chiêu bỗng động lòng, có một loại thương cảm mãnh liệt dấy lên trong tâm tư cậu, cùng lúc đó, rốt cuộc cậu cũng có cơ hội nhìn thẳng vào cái đầu của dã thú kia!
Hốc mắt trống rỗng đen ngòm của đối phương dõi thẳng vào Mạnh Cửu Chiêu! Cái đầu của bộ xương này rất lớn, vì thời gian quá lâu, nên răng nanh đã không trọn vẹn nữa rồi, song, chỉ từ chiều dài và hình dạng của vài chiếc răng còn sót lại, Mạnh Cửu Chiêu vẫn nhận ra thân phận của bộ xương này ngay trong nháy mắt!
Đó là một Kantus! Đầu của một Kantus đã qua đời!
Không biết đối phương đã bị chôn vùi ở nơi này bao lâu, toàn bộ hài cốt đã hòa vào nham thạch, trở thành một hoá thạch đúng chuẩn và đầy đủ. Hài cốt Kantus nọ dang đôi cánh khổng lồ bao bọc lấy thân mình, còn giơ móng vuốt che chắn thật kỹ phần trước ngực. Nhìn vào cảnh tượng ấy, Mạnh Cửu Chiêu lập tức hình dung ra bộ dáng lúc chết của đối phương —
Trong khoảnh khắc tử vong, Kantus này đã biến lại nguyên hình, mở rộng đôi cánh, hứng chịu mọi tổn thương cho một thứ quan trọng mà hắn bảo vệ ở trong lồng ngực!
Bởi vì phải gánh chịu toàn bộ thương tổn, cho nên xương cánh của Kantus này đã hư hỏng hoàn toàn, xương đầu cũng vỡ hơn một nửa, nhưng mà hắn đã thành công! Xương móng vuốt khum khum như đang cầm báu vật hoàn hảo đến là cùng, chắc chắn thứ được hắn che chở trong ngực phải được bảo vệ chu toàn lắm!
Đúng vậy…
“Thứ” trong ngực hắn đúng là đã được bình an.
Trong một nháy mắt nhìn rõ toàn cảnh hình dáng của Kantus này, Mạnh Cửu Chiêu bỗng đổ lệ lần thứ hai.
Cậu nhận ra thân phận của đối phương rồi.
Louis… Đây là Louis!!!
Đây là người đã nhét cậu vào bao con nhộng thời không, rồi tự mình gánh chịu mọi thương tổn trước khoảnh khắc khi vũ trụ nổ tung đó!
Khi nhìn thấy toàn bộ thân thể đối phương, Mạnh Cửu Chiêu đã lập tức nhận ra hắn.
Thì ra… anh vẫn luôn ở nơi này.
Thì ra… anh chẳng những cứu em trong kiếp trước, mà còn cứu em ở kiếp này.
Hốc mắt đen xì xuyên thấu cả không gian và thời gian xa tít tắp, Louis đời trước cùng với Mạnh Cửu Chiêu đời này đối mặt với nhau thêm một lần.
Bị chôn vùi trong lòng đất lạnh, hắn chờ đợi lần gặp gỡ này đã rất nhiều năm.
Ngay khi thân thể Mạnh Cửu Chiêu rời khỏi tầm mắt của bộ hài cốt, đối phương giống như bị rút cạn sức lực, những mảnh xương thật lớn thật dài rốt cuộc nát tan, mang theo bùn đất cùng nham thạch bắn ra tung tóe, rồi rơi vào khe nứt tối om.
“Louis ——” Không thể khống chế được tâm tình, Mạnh Cửu Chiêu òa khóc nức nở!
Sau đó, cậu được một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy.
“Anh ở đây! Em không sao cả! A Trọc, em không sao rồi!” Mùi hương quen thuộc lắm, là Louis đang ôm chặt lấy cậu. Hắn dùng sức mà ôm, nhưng lại vì lo lắng sẽ bất cẩn làm cậu bị thương nên cánh tay khẽ run nhè nhẹ.
Ngay trong nháy mắt, Mạnh Cửu Chiêu cũng run rẩy ôm lấy hắn.
Tuy run rẩy, nhưng Mạnh Cửu Chiêu đã dùng hết tất cả sức mạnh của mình, thậm chí là tất cả sức mạnh của cuộc đời này, để ôm chặt lấy Louis.
Đời trước, cậu thiếu Louis một cái ôm.
Khi đó cậu quá chậm chạp, chỉ nắm được một cọng lông trên người hắn.
Cọng lông bị Mạnh Cửu Chiêu nắm chặt trong lòng bàn tay ấy đã cùng cậu chui vào bao con nhộng thời không, vì thế, bao con nhộng đã thai nghén ra một em bé Mạnh Cửu Chiêu, và một con gà ngây ngô Louis.
Ôm chặt lấy nhau, hai người khóc thật lâu, chẳng bao lâu sau Black và White cũng nhập bọn, sau đó là Mãnh, Solid Lunsar… Cả nhà bọn họ xúm vào một chỗ, ôm ấp rồi khóc lóc, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy sắp sửa hít thở không thông.
Cuối cùng, cậu lại mỉm cười.
***
Trận thiên tai này tới quá bất ngờ, bộ lạc phải gánh chịu tổn thất cực kỳ lớn:
Đàn gà Halu nuôi bị mất lần thứ hai, ngay trong nháy mắt động đất nổ ra, bọn chúng sợ quá nên đã chạy sạch.
Mặt đất hỗn độn vô cùng, phần đất mà bộ lạc mất công khai hoang cũng biến thành mây khói, một cọng cỏ crunch cũng chẳng còn.
Toàn bộ nhà cửa trong bộ lạc đều sụp đổ, đến cái hang ổ Louis mới dựng được một nửa cũng thành đống hoang tàn.
Mà phần tóc mới mọc của Tuyết Hoa… cũng đã biến thành hư ảo…
May mắn duy nhất chính là, bộ lạc không thiếu mất mạng nào, tất cả đều sống sót.
Dưới sự dẫn dắt của Sall, bộ lạc Awash chỉ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lại bắt đầu xây nhà dựng cửa. Cũng chẳng biết là may mắn hay bất hạnh, Mạnh Cửu Chiêu lại là người bị thương nặng nhất trong toàn bộ lạc.
Cậu bị gãy xương đùi nên được giao nhiệm vụ an bài cho đám thú non.
Alice trở thành con non được mọi người hoan nghênh nhất. Trước khi động đất, đám thú non đang chơi trốn tìm, dưới sự yêu cầu của George, Alice đắc ý dắt cả đám tới tham quan “khuê phòng xa hoa” của mình, nhờ trốn vào trong đó nên suốt cả cơn địa chấn, một đứa cũng chẳng bị thương.
“Nhóc lười George, thấy chị con chơi với các bạn vui chưa kìa, sao con không chơi cùng mọi người hả?” Đặt George nặng trịch lên bụng của mình, nhìn ra một đám trẻ con đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất đùa nghịch với nhau ở đằng xa, Mạnh Cửu Chiêu chọt chọt bụng thằng bé.
Thế nhưng, George lại chỉ duỗi chân, xoay mông đổi hướng rồi ghé vào bụng ba ba tiếp tục suy nghĩ sự đời.
Nghe nói George là người đầu tiên phát hiện ra mình, đúng là không thể nào tin được! Hiện tại, đứa nhóc này vẫn còn bé xíu, làm sao nó có thể nhận ra sự tồn tại của mình ở một nơi hỗn độn như vậy ta?
Đáng tiếc, George sẽ không nói, Mạnh Cửu Chiêu cũng chẳng hỏi ra được cái gì.
Nhìn đám người bận rộn ở cách đó không xa, Mạnh Cửu Chiêu lại chọt chọt George, nhẹ giọng nói với nó:
“George, nói cho con biết một bí mật: đây là quê cũ của ba ba. Không chỉ kiếp này, mà cả kiếp trước ba ba cũng được sinh ra ở nơi đây.”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy hài cốt của Louis đời trước, Mạnh Cửu Chiêu đã hiểu ra tất cả. Cậu hiểu tinh cầu này chính là Trái Đất năm xưa, hiểu được mối liên quan giữa hai Louis, cũng hiểu được mảnh đất dưới chân hiện tại chính là quê cha đất tổ của mình.
Trùng hợp biết bao!
Vòng hết mấy vòng, cuối cùng cậu lại về nơi khởi đầu mọi chuyện!
Mà tất cả bọn họ, rốt cuộc lại trở về trạng thái hoang sơ nhất khi vừa đặt chân lên mảnh lục địa này: mọi người chỉ có hai bàn tay trắng, và, cũng chỉ có nhau.
Nhưng, không có gì là không tốt.
Nhìn Louis và hai ba ba ở đằng xa, Mạnh Cửu Chiêu ôm George vào trong ngực, ánh mắt bỗng trở nên kiên định lạ lùng.
Bỗng cậu nghe thấy tiếng reo vui của Alice:
“A! Ba ba! Gà chạy về kìa!”
Đúng như những gì con bé nói, đám khủng long Linh Ẩn bỏ chạy trong cơn động đất đã quay về với bộ lạc rồi!
–HOÀN CHÍNH VĂN