Tiết Hựu Ca trông thấy cô cùng đi vào phía sau, mặt đỏ bừng.
Váy trên người cậu còn chưa cởi đâu.
Cậu giải thích: “Con…con đói bụng nên đi ra ngoài.”
Cô ở một bên nói: “Thế sao con không gọi cho cô, cô đến đón con, vừa mới cắt…cậu nhỏ, sao có thể chạy lung tung một mình được!”
Cái từ ‘cậu nhỏ’ này được nói ra từ miệng người lớn, khiến bé nhỏ Tiết Hựu Ca càng thêm xấu hổ.
“Xin lỗi cô, con tiêm thuốc tê xong, thuốc tê…tê quá nên con quên mất, lần sau con sẽ ghi nhớ ạ.” Cậu biết lúc chơi mạt chược thì cô rất nóng nảy, hơn nữa lúc Tiết Hựu Ca rời khỏi bệnh viện là trong trạng thái hoang mang lo sợ.
“Có gì không ổn không, để mẹ xem nào.” Hà Tiểu Yêu cau mày xoay người cậu lại, tư thế muốn lật váy cậu lên.
“Không có! Không có ạ,” cậu vùng vẫy hét lên, “mẹ, con về phòng đây!”
Tiết Hựu Ca chạy không nổi, khập khiễng đi vào phòng như con cua, lúc đóng cửa nghe thấy hai người lớn đang nói chuyện.
Cô: “Đứa nhỏ Mễ Mễ này hiểu chuyện quá, chị đừng dữ với nó. Chị xem, cơm cũng nấu xong cả rồi, chờ chị về ăn thôi đó.”
Trán Hà Tiểu Yêu đầy mồ hôi, thở dài: “Thằng bé có khi hiểu chuyện, có khi lại không khiến người ta an tâm chút nào. Chị đi xuống bếp bảo Tình Tình mang cơm qua vậy, Mễ Mễ thế này cũng không đi được.”
Tiết Hựu Ca cởi váy, đóng rèm cửa sổ, bật đèn nhìn vết thương của mình một cách đau khổ.
Sẽ to hơn chứ?
Cậu dạng chân ngồi trên giường, cúi đầu nhìn cậu em đang được cuốn trong cốc giấy của mình, thở dài như người lớn.
Làm đàn ông khổ quá đi.
Đang mơ màng ngủ thì cậu nghe thấy tiếng đóng cửa, Tiết Hựu Ca tháo tai nghe ra, tưởng là ba đã về, sau đó nghe ra được là giọng chị họ Phương Lễ Tình nói chuyện.
“Cái váy lần trước em nó mặc có vừa không ạ? Cháu chuẩn bị thêm mấy cái nữa, bác cho Mễ Mễ thử xem… Em ấy cao ngang ngang cháu, chắc là mặc vừa thôi.”
“Vừa, cái váy hôm trước lấy ở chỗ cháu hôm nay nó mặc rồi, khá vừa vặn, các đồng nghiệp trong khoa của bác hôm nay đến thăm Mễ Mễ, bảo nó xinh như bé gái ấy.”
Cô: “Đó là bởi Mễ Mễ được di truyền gene tốt của hai anh chị, cái mũi thì giống chị, còn đôi mắt thì giống anh em…”
Tiếng nói ngày càng nhỏ, cách một cánh cửa không còn nghe rõ nữa.
Cho đến khi tiếng bước chân đến trước cửa, tay nắm ‘cách’ một tiếng, Tiết Hựu Ca vội lấy chăn đắp kín người, chán nản: “Mẹ! Mẹ đi vào thì gõ cửa trước được không!”
“Gọi con xuống ăn cơm mà, mẹ có đi vào đâu.” Hà Tiểu Yêu đứng bên ngoài, mở hé ra một khe cửa, “Mau dậy đi, chị con tới rồi đấy.”
“Mẹ đóng cửa mau đi, con thay quần áo!” Bình thường cậu chẳng nói vậy đâu, nhưng hôm nay chịu ấm ức, lại cảm thấy mình bị lừa nên cáu kỉnh một cách kỳ lạ. Hà Tiểu Yêu biết con không thoải mái nên không để tâm.
“Con thay cái này đi,” Hà Tiểu Yêu nhét túi qua khe cửa, “Chị Tình Tình có lòng mang cho con đó.”
Tiết Hựu Ca thấy là mấy chiếc váy thì sụp đổ: “Con không muốn cái này, bảo chị ấy mang về đi!”
“Chị Tình Tình cũng là quan tâm con mà, mấy cái này mới mặc được vài lần thôi đó.” Giọng nói ngắt quãng theo tiếng đóng cửa, Tiết Hựu Ca kêu lên vài tiếng, chờ Hà Tiểu Yêu giục lần nữa mới rề rà bò dậy bật đèn, lục tung các ngăn kéo trong tủ quần áo nhỏ của mình, tìm một chiếc quần đùi rộng nhất mặc lên.
Trông thì bình thường rồi đấy, nhưng rốt cuộc đau đớn thế nào thì chỉ có bản thân cậu biết, ngồi xuống cũng không dám động đậy, hễ động là sẽ đau. Loại đau đớn ngũ mã phanh thây này chỉ có đàn ông đích thực từng cắt qua mới hiểu được.
Cuối tuần cuối tháng sau là Tết Đoan Ngọ. Hà Tiểu Yêu đổi ca với đồng nghiệp. Sáng sớm nhà cô chú đã lái xe qua đón nhà cậu, cùng về quê gói bánh chưng.
“Mễ Mễ à, giờ cháu đã đi đường được chưa?” Cô đi giày cao gót chunky, sau khi bước vào cửa hỏi, “Còn đau không?”
“Không còn cảm giác gì luôn ạ.” Tiết Hựu Ca thay một chiếc quần đùi rộng rãi, mở cửa xe ngồi vào ghế sau, em họ mới năm tuổi Cao Cao ôm hộp KFC set gia đình chỉ vào cậu cười: “Sao anh không mặc váy nữa!”
“Em mới mặc váy ấy!” Tiết Hựu Ca trừng mắt với nó. Cậu biết thừa là chị họ Phương Lễ Tình nói với nó, nhưng chị ấy hình như không ở trên xe nên cũng không nói gì được. Cậu ngồi lên xe, cảm nhận rõ ràng lớp vải đũng quần cọ vào vết thương.
Tiết Hựu Ca khó chịu kéo quần, chú ngồi lên ghế lái bảo Cao Cao chia cánh gà cho anh, Cao Cao miễn cưỡng lấy một que khoai tây chiên ra cho Tiết Hựu Ca rồi không để ý cậu nữa.
Tiết Hựu Ca biết thằng nhóc này còn nhỏ mà rất ăn tham, có điều Cao Cao là cục cưng của cả nhà nên Tiết Hựu Ca dù không vui cũng chẳng tranh đồ ăn vặt với nó.
Chú thân thiết hỏi thăm: “Mễ Mễ, con cắt hôm nào vậy?”
“Mấy…mấy hôm trước ạ.” Cậu ngập ngừng, có hơi ngượng.
Chú cười lớn: “Mễ Mễ thành chàng trai nhỏ rồi! Giờ con cao bao nhiêu rồi?”
“Sắp 1m7 rồi ạ.” Thật ra chỉ có 1m63.5 thôi, chiều cao của cậu trong đám con trai ở lớp không tính là cao, nhưng cũng không thấp.
Chú ngạc nhiên: “Nhanh vậy cơ à, không tệ, thêm mấy năm nữa lên cấp ba thì còn cao hơn chú rồi.”
Hà Tiểu Yêu xách quần áo mới, đồ ăn vặt và bột protein mua cho các cụ ngồi lên ghế sau, Tiết Hựu Ca bị đẩy vào giữa.
Cô thấy con trai ôm xô family, bộ dáng tham ăn bèn hỏi: “Cao Cao, mẹ dạy con thế nào nhỉ, nhiều đồ ăn thế này sao một mình con ăn hết được? Mời bác, mời anh Mễ Mễ ăn đi, nhanh lên.”
Cao Cao do dự, không tình nguyện lắm.
“Đừng quở trẻ con, chị không thích ăn cái này. Mễ Mễ nó không ăn dược, mấy ngày nay dưỡng thương phải ăn đồ thanh đạm, kiêng đồ dầu mỡ.” Hà Tiểu Yêu đổi chủ đề, hỏi Phương Lễ Tình đâu, chú thở dài: “Phải học bù nên không đi được. À, anh Tiết Thiên Lượng đâu chị? Còn chưa về à?”
Đó là ba của Tiết Hựu Ca.
“Thiên Lượng còn đang ở Bắc Hải, chiều nay mới về được, không cần đợi anh ấy đâu.”
Nhà cũ nằm ở thượng lưu sông Lăng, thật ra cũng không xa, lái xe khoảng chưa đầy nửa tiếng là tới. Sau khi tiến vào đường nhỏ ven sông, xe đi càng chậm hơn.
Người lớn trên xe tám chuyện học hành, là về thành tích tốt của Phương Lễ Tình: dùng tài liệu học gì, cuối tuần học lớp thư pháp, rồi còn ôn luyện toán olympic, khuyên Hà Tiểu Yêu cũng đăng ký cho Mễ Mễ một lớp toán olympic. Hà Tiểu Yêu bảo thôi: “Thi chuyển cấp thằng bé được có 90 điểm môn toán, các bạn trong lớp đều 98 rồi 100, nó không học nổi toán olympic đâu.
Với loại chủ đề liên quan đến học hành này, Tiết Hựu Ca tựa như có ăng-ten che chắn trên đầu, làm như không có ai mà nghe mp3, không tham gia với mấy người lớn bọn họ. Cao Cao vươn tay kéo cậu: “Anh ơi, anh nghe gì đó, em cũng muốn nghe, em cũng muốn nghe.”
Cao Cao không chờ cậu trả lời đã giật một bên tai nghe xuống, nhét vào tai mình rồi bĩu môi: “Anh nghe cái gì vậy, chẳng hay gì cả.”
“Tiếng Nhật, em không hiểu đâu.” Tiết Hựu Ca lấy dây tai nghe về.
“Em không thèm nghe tiếng Nhật đâu!” Cao Cao ghét bỏ lè lưỡi, “Máy mp3 hỏng của anh quá khó nghe, nhà em có máy nghe nhạc mới nhất của Sony nhé!”
Tiết Hựu Ca hít sâu một hơi, phiền muộn nhắm mắt, tăng âm lượng của máy mp3 hỏng.
Chú lái xe rẽ vào một con đường đất nhỏ hơn, chạy men theo con đường này tầm sáu, bảy phút là tới nhà rồi. Nào ngờ con đường mấy hôm trước vừa được trải nhựa, hôm qua trời lại mưa nên mặt đường lồi lõm đầy ổ gà, chiếc xe xóc này dữ dội, Tiết Hựu Ca ngồi ở giữa sắc mặt thay đổi, kêu lên một tiếng.
“Sao vậy Mễ Mễ? Bị va vào trứng à?” Chú phanh gấp một cái, cơ thể Tiết Hựu Ca không tự chủ đổ về phía trước, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
“Không…không phải ạ, con hơi say xe.” Cậu nào dám thừa nhận là chỗ đó bị đau chứ.
Chú “Úi chao” một tiếng: “Có cần xuống xe nôn không?”
Tiết Hựu Ca có hơi say xe, chuyện này cả nhà đều biết.
Cậu túm quần, nói không cần. Chú nhìn cậu qua gương chiếu hậu: “Thế để chú chạy chậm chút.”
Bánh xe chầm chậm chuyển động trên con đường đầy đất đá, đột nhiên va vào một viên gạch, quần bị kéo căng, khiến cơn đau ập đến toàn thân.
Sắc mặt Tiết Hựu Ca lại thay đổi, mặt tái nhợt: “Chú ơi, con muốn xuống xe.”
“Muốn nôn à?”
“Vâng, con không đi xe nữa đâu, con đi bộ về nhà ạ.”
“Từ đây vẫn còn phải đi bộ 10 phút nữa, con có đi được không?”
“Được ạ.”
Hà Tiểu Yêu muốn xuống đi cùng cậu nhưng Tiết Hựu Ca kiên quyết bảo một mình mình đi được.
“Con từ từ đi men theo bờ sông về là được, mọi người không cần lo đâu ạ.” Cậu mở cửa xe, cúi đầu thở dốc.
Đau quá trời quá đất hu hu hu.
Không được khóc!
Nuốt nước mắt vào trong, Tiết Hựu Ca nhìn theo xe rời đi.
—
Tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức Trình Dự, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào cửa sổ, rơi lên nửa khuôn mặt của anh. Anh mở hé mắt, nheo mi nhìn ánh sáng và sương mù dưới mặt trời.
Anh từ trên chiếu ngồi dậy, áo ngủ lam thẫm vô tình tuột ra trong lúc ngủ, để lộ cơ thể cân đối và khỏe mạnh của thiếu niên, vận động vừa phải hợp lý khiến tay chân anh trở nên thon dài, với những đường cơ mỏng xuất hiện từ vai.
Những chiếc lá ngải cứu treo trên tưởng tỏa ra mùi hương đắng nhẹ của thảo dược.
Thay quần áo xuống lầu, ông ngoại đang tưới hoa trong sân, chú vẹt trong lồng thấy Trình Dự liền đập cánh, hắt hơi một cái: “Hắt xì!”
Giống hệt tiếng hắt hơi của ông ngoại.
“Hắt xì!”
Ông ngoại đứng thẳng người cầm bình tưới cây: “Tiểu Dự dậy rồi đấy à, bánh chưng thịt xông khói làm nóng trên bếp cho con rồi đó.”
Ông đặt bình tưới cây xuống, xoay người bước đến bếp lò bên trai, mở nắp nồi, lấy ra một xâu bánh chưng, cầm kéo hỏi: “Con ăn mấy cái? Bốn hay là năm đây?”
Trình Dự dùng đũa nhặt đậu đỏ trong bánh chưng ra ăn, ông ngoại bóc lá bánh chưng, cắn một miếng nói: “Có ai ăn bánh chưng như con không, ăn thế thì đến bao giờ?”
“Con ăn từ từ.” Trình Dự bảo.
Ông ngoại ngồi đối diện anh: “Ở chỗ ông ngoại có phải là chán lắm không? Hôm nay đưa con vào thị trấn chơi nhé?”
“Có cửa hàng nhạc cụ nào không ạ?”
“Con muốn chơi trống à?”
Bác Vệ vừa mua một rổ trứng về, lập tức chen vào: “Cháu không chơi trống được đâu, lần trước suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn đó!”
Ông ngoại cũng nói: “Phải phải, không được chơi trống, ở quê nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian rồi lại chơi.”
Trình Dự hơi nhíu mày.
“Vậy ông ngoại sắp xếp hoạt động khác cho con nhé, chút nữa ông cháu mình đi ra sông bắt cá, xem bắt được bao nhiêu con, buổi trưa ăn toàn cá luôn!”
Bác Vệ vẫn hơi không tán thành, cho rằng đây là vận động mạnh: “Lúc về đây tôi đã nói với Tiểu Dự rồi, quanh đây khắp nơi đều là vườn cây ăn quả, chúng ta cùng đi hái vải.”
“Hái vải cũng được, thằng bé chắc chắn chưa từng thử, đợi bắt cá xong, buổi chiều chơi ván cờ với ông già này nhé, rồi ngày mai ông ngoại đưa con đến vườn quả hái vải chơi.”
Nhà ông ngoại xây rất gần xông, đi vài bước chân là có thể ra sông rồi.
Sông này không rộng, chừng 12-13 mét, nước sông róc rách chảy qua, đá cuội dưới đáy lâu ngày bị nước rửa trôi, mọc lên một lớp rêu xanh trơn trượt.
Ban đầu Trình Dự không dám đi xuống, mắt trông ông ngoại cởi giày, xắn quần lội xuống sông, chỉ đành đứng trên bờ bảo: “Ông chậm thôi ạ.”
Ông ngoại móc ra vài con ốc từ khe đá rồi giơ lên cao, ánh nắng trải trên mặt nước, phản chiếu những làn sóng lấp lánh.
Ông ngoại bảo bác Vệ lấy một cái xô qua, hỏi Trình Dự: “Không xuống đây chơi thật à? Nước trong lắm, rất mát!”
“Ui chao! Lại bắt được một con cua này!”
Trình Dự thấy ông cứ đứng lên ngồi xuống thì không yên tâm, lát sau cũng cởi giày đi xuống.
Dòng nước ngập ngang đầu gối, mát lạnh, đá thì trơn, Trình Dự không cong eo bắt ca mà một tay duỗi ra, che chở cho ông cụ.
Lát sau, ông ngoại bắt được mấy con cua và một con cá diếc dài bằng ngón tay, ném vào trong xô.
Bác Vệ đứng trên bờ lo lắng quan sát một hồi, thấy khối lượng vận động rất nhỏ, sẽ không tạo áp lực với cơ thể của Trình Dự mới an lòng, trở lại vườn rau trước sân nhà nhặt hành lá.
Vào lúc ông ngoại cong lưng định túm đuôi một con cá thì viên đá từ đâu bay tới, đập vào mặt nước khiến nước bắn tung tóe lên ống quần, con cá kia cũng nhanh nhẹn bỏ chạy.
“Đứa nhỏ nhà nào đấy hả!” Ông ngoại quát một tiếng, giơ tay che nắng nhìn về bờ bên kia, “Sao lại ném đá linh tinh thế!”
Ban đầu Tiết Hựu Ca không để ý là có người. Cậu đi bên bờ sông, vừa đi vừa nghịch đá như hồi trước, lia viên đá trên mặt nước để tạo thành từng đợt sóng.
Cậu vừa nghe thấy ai đó la lên, liền tưởng là mình ném trúng người ta nên vô thức trốn đi, nấp sau bóng cây rồi thò đầu ra quan sát.
Mấy giây sau, cậu từ từ bước ra, áy náy xin lỗi: “Cháu xin lỗi, không phải cháu cố ý đâu ạ. Ông ơi, ông không sao chứ ạ?” Cậu nhìn xuống sông, là một ông lão và còn có một thiếu niên.
Thiếu niên đó đứng dưới sông, mặc áo phông rộng, áo nhét vào mép quần, bắp chân nhẵn nhụi, nửa người rực rỡ dưới ánh nắng.
Tiết Hựu Ca rất nhanh nhận ra người này, a! Là đại thiếu gia mặt lạnh trên xe hôm trước!
Bắt gặp ánh nhìn của thiếu niên đưa qua, Tiết Hựu Ca vội nhìn đi chỗ khác, sờ vào túi trên người nhưng không đem theo xu nào.
Nhưng thiếu niên đã nhận ra cậu.
“Cậu.” Trình Dự chỉ vào cậu.
“Hả?”
Trình Dự hét một tiếng: “Trả tiền.”
Tiết Hựu Ca xấu hổi đến mức không nói lên lời: “Tôi, tôi không mang tiền…”
Dường như Trình Dự cố ý, ánh mắt chăm chú nhìn đứa nhỏ kia. Ông ngoại thì lại bất ngờ vô cùng, ngẩng đầu lên nhìn đứa bé đó, trông như con gái, lại có chút giống con trai, dù sao thì vừa nhìn liền biết là người gốc Sơn Lăng. Đứa nhỏ ở chốn thôn quê này, sao lại quen biết Trình Dự nhà ông nhỉ?
Tiết Hựu Ca đỏ hết cả mặt.
Không phải chỉ một tệ thôi à!
Cũng có phải cậu cố tình không trả đâu.
“Tôi sẽ trả mà, tôi không phải người quỵt nợ. Ngày mai, không, chiều nay tôi sẽ qua trả tiền. Cậu đợi đó!”
Nó xong chạy luôn.
Ông ngoại buồn cười, hỏi Trình Dự: “Đó là con nhà ai vậy?”
“Con không quen.”
“Không quen? Vậy thằng bé đó sao lại nợ tiền con? Chẳng hợp lý gì cả!”
“Ông ngoại, ông nhận lầm rồi.” Trình Dự bị ánh nắng chói chang chiếu vào, nheo mắt, “Đó là một bé gái.”
“Thế hử? Không đúng, đó rõ ràng là bé trai mà.”
Trình Dự kiên trì: “Là một cô gái nhỏ.”
Một em gái có khí chất bé trai.
HẾT CHƯƠNG 2.