Trên lớp Tiết Hựu Ca cũng có một bạn học cực kỳ hướng nội, không thích nói chuyện với người khác, cùng lớp mấy năm mà chưa từng nói một câu nào, nghe bảo là mắc chứng tự kỷ.
Tiết Hựu Ca nhai mì trẻ em, đôi mắt màu hổ phách đảo qua đảo lại: “Anh ơi, có phải anh mắc bệnh tự kỷ không?”
Nếu là bình thường thì Trình Dự đã thấy phiền từ lâu rồi.
Kỳ quái là hôm nay lại chẳng thấy phiền chút nào, có lẽ là do giớ điều hòa thổi qua đỉnh đầu nên không có những cảm xúc đó, thậm chí còn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cậu: “Không phải.”
“Thế sao anh lại không thích nói chuyện, cũng không thích cười?” Tiết Hựu Ca quay đầu, vô tội nhìn anh, “Là do liệt mặt ư?”
“Không.”
Anh chỉ là không thích tương thích ngược (*), cũng ít khi giao lưu với con gái.
Với các bạn cùng tuổi ở trường, Trình Dự chẳng muốn kết bạn với họ, theo lời của bác sĩ thì anh quá ích kỷ.
Bác sĩ nói với bộ mẹ anh rằng: “Ích kỷ cũng không hẳn là xấu, nhưng cũng không thể nói là tốt, với những đứa trẻ ở tầm tuổi này, đều sẽ có một giai đoạn như vậy, lớn thêm chút nữa sẽ ổn.”
Thắc mắc của Tiết Hựu Ca nhiều phát sợ, hỏi mười câu thì Tiết Hựu Ca chỉ ậm ừ trả lời tám câu.
Nhưng Tiết Hựu Ca chẳng phiền chút nào, nếu như cứ có mì trẻ em ăn thì để cậu đối mặt với anh trai ít nói này cả đời cũng được.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng bà nội gọi với lên: “Mễ Mễ ơi, về nhà thôi!”
“Dạ!” Cậu lưu luyến nhìn đồ ăn vặt trên bàn.
“Muốn ăn thì cầm về hết đi.”
“Không cần đâu, bà nội sẽ mắng em…” Tiết Hựu Ca không mặt dày như vậy, cậu đứng lên, “Cảm ơn anh.”
Trình Dự lấy một thanh socola trên bàn đưa cậu: “Cất đi, bà nội cậu không nhìn ra đâu.”
Tiết Hựu Ca có hơi ngại, lưỡng lự giữa nhận và không nhận một giây.
“…Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
“Mễ Mễ ơi! Mau xuống đi.” Bà nội ở dưới tầng gọi.
“Con xuống đây!”
“Cậu tên là Mễ Mễ?” Trình Dự đột nhiên hỏi.
“Là tên ở nhà.” Tiết Hựu Ca nhận socola, uống nước ngọt của người ta, còn ăn mì trẻ em nữa nên nở một nụ cười thật tươi, hai mắt cong cong, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn anh, em về đây, tạm biệt anh nhé.”
Trình Dự bình tĩnh nói: “Tạm biệt.”
Chỉ cần Tiết Hựu Ca dành chút lực chú ý lên người anh, sẽ nhận thấy trong mắt anh hình như lộ ra chút ý cười.
Mang trà cũ về nhà với bà nội, Hổ Bì rủ cậu qua chơi, hai đứa cùng xem hoạt hình Hổ Bì mới thuê được ở cửa hàng băng đĩa sáng nay.
Tiết Hựu Ca hào phóng chia socola với nó.
“Bà nội mày mua cho mày à? Thế mà lại mua cho mày socola đắt thế này á!”
“Cái này đắt lắm à?” Tiết Hựu Ca không nhận ra tên hãng bằng tiếng Anh trên thanh socola.
“Tất nhiên là đắt rồi, tao thấy ở khu nhập hàng của siêu thị, 20 tệ một cái đó!” Nào ngờ Tiết Hựu Ca lại chia cho nó một nửa.
Nghe nó nói vậy, Tiết Hựu Ca liền không nỡ ăn nữa, lẳng lặng cất một nửa còn lại đi: “Cái này không phải tao mua, tao có một người bạn mới, anh trai đó tốt tính lắm.”
“Mua đồ ăn đắt thế này cho mày á?” Hổ Bì hỏi.
“Nhà anh ấy vẫn còn nhiều lắm… Tao thấy hình như anh ấy không thích ăn nên cho tao. Đúng rồi, Hổ Bì này, ba mày gần đây phải đi Khánh Châu à?”
Ba Hổ Bì là tài xế xe tải.
“Dạo này ba tao không chạy tuyến đường đấy nữa rồi, sao thế?”
“Vậy thôi… Vốn tao muốn đi theo xe chú Bì đến Khánh Châu một chuyến.” Tiết Hựu Ca u sầu giải thích, “Tuần sau là sinh nhật mẹ tao, tao muốn mua cho mẹ một đôi giày da cừu.”
Hổ Bì chẳng để tâm: “Ra chợ mua đại một đôi là được mà? Sao cứ phải đi vào thành phố làm gì.”
“Không giống.” Cậu muốn tới cửa hàng đó.
Hôm sau Hà Tiểu Yêu được nghỉ, đặc biệt qua thăm con trai, giám sát cậu làm bài tập một ngày. Ăn cơm tối xong, chờ Hà Tiểu Yêu tới bệnh viện tăng ca thì Tiết Hựu Ca mới có cơ hội ra ngoài. Cậu cầm máy mp3 và tai nghe chạy như điên dưới ánh hoàng hôn, chưa đầy mười mấy phút sau đã chạy qua cầu tới nhà ông Trữ.
Bác Vệ mở cửa, rất bất ngờ: “Bạn nhỏ, sao cháu lại tới đây giờ này?”
“Cháu, cháu đến mượn máy tính của anh để tải mấy bài hát, hôm quá cháu nói với anh ấy rồi.”
“Mau vào nhà ngồi.” Bác Vệ lấy nước ngọt từ tủ lạnh ra cho cậu, nghe Tiết Hựu Ca hỏi: “Anh trai kia đâu rồi ạ?”
“Ai cơ?”
“Anh hay cười ấy.”
“Thằng bé về nhà hôm qua rồi.”
Cút về nhà thật à! Tiết Hựu Ca nghĩ, lời nói anh trai không hay cười có trọng lượng thật, bảo cút là phải cút.
Bác Vệ hỏi cậu: “Bên ngoài nhiều muỗi lắm, cháu có bị đốt không?”
“Cháu xịt thuốc chống muỗi rồi.” Tiết Hựu Ca tò mò tiến lại gần quan sát chú vẹt cổ hồng màu xanh lục bảo: “Nó tên gì vậy ạ? Sao giờ nó không hắt hơi nữa?”
“Tên là Quan Quan, muốn nó hắt hơi thì phải xem tâm trạng, tâm trạng không tốt thì nó sẽ bơ luôn.”
“Thế nó có biết nói những câu khác không ạ?”
“Trước mắt mới chỉ biết hắt hơi thôi, những cái khác thì chưa.”
Tiết Hựu Ca cứ thắc mắc về con vẹt mãi, Trình Dự đứng ở giữa cầu thang không bật đèn, hắng giọng: “Này.”
“Hả?” Tiết Hựu Ca ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy một bóng dáng thon dài, bóng của Trình Dự chìm trong bóng tối.
“Không phải là muốn tải nhạc à.” Trình Dự đang vỡ giọng, khi nói chuyện giọng nói khàn khàn, “Lên đây.”
Dứt lời, Trình Dự xoay người lên tầng.
Tiết Hựu Ca “Ừm” một tiếng rồi đi lên theo.
Trình Dự mở máy tính, giơ tay ra: “Đưa máy mp3 cho tôi.”
Tiết Hựu Ca đưa máy mp3 và cáp USB của mình cho anh, Trình Dự cắm vào máy tính, hỏi cậu: “Muốn tải bài gì?”
“Nhạc phim Slam Dunk, nhạc phim One Piece, nhạc phim Thám tử lừng danh Conan, với cả…”
Cậu kể ra liên tiếp một đống tên anime.
Trình Dự là một thiếu niên nhạc rock nên không thích loại nhạc này lắm, nhưng vẫn giúp cậu tải xuống. Tiết Hựu Ca ngồi một bên uống nước, hai người cũng chẳng chuyện trò gì. Một lát sau, Trình Dự thấy tốc độ tải xuống cực chậm, mười phút chưa tải xong một bài nên hỏi cậu: “Có phải cáp USB của cậu có vấn đề không?”
“Không phải chứ? Lúc trước vẫn dùng tốt mà.”
Trình Dự: “Máy mp3 từng bị rơi à?”
“Em chưa từng làm rơi…” Cậu vuốt ve chiếc mp3 còn chưa được xé vỏ phim ngoài, lẩm bẩm, “Chắc là Cao Cao làm rơi, nhưng em vẫn luôn bảo vệ nó rất tốt mà.”
Trình Dự không nói gì, con chuột quét qua danh sách tải xuống, có ít nhất trên trăm bài hát, đều là những bài mà Tiết Hựu Ca muốn.
Âm báo phát ra từ máy tính, báo hiệu một bài hát đã tải xong.
“Mười lăm phút mới tải xong một bài.” Trình Dự chỉ vào danh sách chờ tải, “Phải đợi một lúc.”
“Không sao ạ.” Tiết Hựu Ca bò ra bàn, bộ dáng ngoan ngoãn, “Anh ơi, anh cứ chơi máy tính đi, em có thể đợi ở đây, tuyệt đối không phát ra tiếng động làm phiền anh đâu.”
“Trời tối mà một mình cậu chạy ra ngoài thế này, người nhà không lo lắng à?”
“Em nói với bà nội là qua nhà Hổ Bì xem hoạt hình.”
Trình Dự không biết Hổ Bì là ai, cũng chẳng hỏi, anh đứng dậy, lấy cho Trình Dự mấy túi đồ ăn vặt.
“Cảm ơn anh!” Tiết Hựu Ca cười vui vẻ, lộ ra chiếc răng hổ nhỏ.
“Máy tính cho cậu chơi đấy.” Trình Dự cho rằng cậu muốn chơi máy tính nên chủ động nhường chỗ, lấy sách ra ngồi trên sofa bên cửa sổ.
“Em chơi máy tính của anh rồi thì anh chơi cái gì?”
“Sách.” Anh thả lỏng tay chân, đọc tự truyện Bob Dylan dưới ánh đèn mờ mờ.
Bác Vệ lên tầng xem tình hình thì thấy Trình Dự ngồi đọc sách, còn cô bé trông giống con trai kia đang chơi máy tính của Trình Dự, vừa chơi vừa ăn đồ ăn vặt.
Bác Vệ thấy rất lạ, quan sát mấy giây rồi mới nhẹ nhàng đi xuống, kể cho ông ngoại Trình Dự nghe: “Trình Dự còn lấy đồ ăn vặt cho cô bé, để nó chơi máy tính nữa.”
“Thật ư?” Ông ngoại rất bất ngờ.
Trình Dự là con một, nhưng nhà họ Trình cũng có không ít anh chị em họ, nhưng chỉ cần anh chị em họ tầm tuổi nó lại gần là nó liền căng mặt ra. Một lần tụ họp mấy năm trước, Trình Tử Nguy chạy vào phòng nhạc của thằng bé, còn sờ mó trống và dùi trống, Trình Tử Nguy lạnh mặt kêu nó cút.
Khi ấy Trình Tử Nguy vẫn còn nhỏ tuổi, không như bây giờ. Nó vừa nghe từ ‘cút’ liền bốc hỏa, lao vào đánh nhau với người em họ nghe đồn là tim có bệnh này, nào ngờ bị Trình Dự đè lên trống snare, túm cổ mà đấm, suýt thì chết trên trống của Trình Dự.
Nhưng tính cách Trình Dự thành ra thế này, không phải lỗi của thằng bé. Do người nhà qua bao bọc nó, tới mức xem nó như đồ sứ dễ vỡ, mọi chuyện đều được sắp đặt trước. Trong một thời gian rất dài không cho nó tiếp xúc với bạn bè cùng tuổi, dẫn tới Trình Dự không biết phải kết bạn thế nào. Lần đầu nó kết bạn, là với mấy thiếu niên lớn hơn nó mấy tuổi trong nhóm Angry Rhinoceros.
“Hai đứa khá hợp nhau đấy chứ.” Bác Vệ nói, “Cô bé đó vừa hiểu chuyện lại xinh xắn, tới tôi cũng thích nó.”
Trữ Tấn bảo: “Trình Dự thích chơi cùng con bé, ấy là chuyện tốt.”
Trên tầng.
Lúc Trình Dự đọc sách vẫn phân chút lực chú ý nhìn màn hình máy tính.
Thấy cậu đang chơi pikachu trên trang 4399.
Tuy Tiết Hựu Ca đang ăn vặt, nhưng cực kỳ chú ý không để mảnh vụn rơi lên máy tính người khác, tay cầm chuột cũng không bốc đồ ăn. Chơi game một hồi, cậu bèn mở danh sách tải xuống ra xem tiến độ, đã hơn một tiếng trôi qua mà mới tải được năm bài.
Chín giờ, bác Vệ đi lên: “Bạn nhỏ, có cần gọi điện cho người thân không?”
Lúc này Tiết Hựu Ca mới chú ý tới thời gian, phải về nhà thôi.
Trình Dự đặt sách xuống, đi xem tiến độ tải về, Trình Dự sờ sờ máy mp3 đã phát nóng, bảo: “Đã tải được hai mươi bài, còn chưa tải hết.”
Trình Dự nói: “Cứ để đây đi, ngày mai cậu lại qua lấy.”
Bác Vệ nói: “Chẳng phải ngày mai phải vào thị trấn sao, mấy giờ chúng ta đi?”
Tiết Hựu Ca rất lễ phép nói: “Bác ơi, mai mọi người phải ra ngoài ạ? Vậy thì ngày kia cháu tới lấy đi, đợi mọi người hết bận, có thời gian rồi cháu lại đến.”
“Ngày mai không ra ngoài.” Trình Dự trực tiếp nói, “Hai giờ chiều mai cậu qua đây.”
Bác Vệ nhìn anh có chút ngạc nhiên.
Bác Vệ lấy đèn điện ra, nói muốn đưa Tiết Hựu Ca về nhà: “Đi thôi, vừa hay tản bộ chút.”
Ông ngoại có hơi lo bác Vệ không thuộc đường, lúc về không tới được nhà, bèn bảo Trình Dự đi cùng bác Vệ.
Ban đêm ở nông thôn không so được với thành thị, không có đèn đường, chỉ có vầng trăng khuyết cùng đôi ba vì sao treo trên nền trời xanh thẫm, ánh trăng quá mờ, chẳng thể soi tỏ được con đường phía trước. Bác Vệ đã đi qua một lần, đường nhỏ tuy hẹp nhưng vẫn nhớ mang máng. Ông bật đèn điện soi về trước, thỉnh thoảng lại hỏi Tiết Hựu Ca: “Có phải đường này không?”
Đi bộ qua bờ sông bên kia, cũng tức là băng qua cây cầu nhỏ, đi với tốc đổ tản bộ, chừng hai mươi phút là tới.
Vừa đi qua sông, ánh đèn điện trong tay bác Vệ nhấp nháy mấy cái rồi bỗng trở nên mờ ảo, ánh trăng mỏng manh xuyên qua tán cây, trong đêm đen tựa như một thứ ánh sáng yếu ớt gần như không thể nhìn thấy được.
“Ấy? Sao lại hỏng rồi.” Bác Vệ vỗ vỗ cái đèn điện mấy lần, “Đèn này không hay dùng, chắc là hết điện rồi.”
Sau khi vỗ, ánh đèn sáng hơn chút. Đi được hai phút nữa thì tắt hẳn.
Lần này vỗ thế nào cũng không có tác dụng.
May mà ven đường có nhà dân nên mơ hồ có thể nhìn thấy đường đi, chỉ là cứ đi mãi trong bóng đêm, chẳng có ai nói gì thành ra Tiết Hựu Ca càng đi càng rén.
Cậu nhỏ giọng nói: “Có ngôi mộ đằng kia…”
Ban ngày đi qua đây thì Tiết Hựu Ca sẽ chẳng sợ, nhưng giờ tối đen như mực, cây tùng đầu mộ còn đong đưa theo gió, tiếng sột soạt kết hợp với tiếng nước chảy ào ào khiến cậu có một cảm giác rợn người khó tả. Lại thêm Tết Trung Nguyên mấy năm trước, cậu và Hổ Bì thử lòng can đảm ở gần đây, kết quả là bị dọa sợ mất mật, Hổ Bì bỏ chạy để lại một mình cậu ở trong cái giỏ úp ngược trốn cả một đêm. Cho nên buổi tối cậu đi qua nơi này sẽ run cầm cập mà chạy ào qua.
Trình Dự không nghe rõ: “Gì cơ?”
“Có…mộ.”
“Phân?” (*) Trình Dự đưa tay che mũi.
(*) Từ 粪 /fèn/ – phân và 坟 /fén/ – mộ phần có âm đọc gần giống nhau nên Trình Dự nghe nhầm.
“Mồ mả ấy!”
Trình Dự hiểu rồi: “Cậu đừng sợ.”
Tiết Hựu Ca gật đầu, vô thức túm góc áo anh.
Trình Dự cảm nhận được lực kéo ở gấu áo mình, không đẩy tay cậu ra, mà dùng giọng nói bác Vệ không nghe được, quay đầu lại bảo cậu: “Tiết Mễ Mễ, đi theo anh.”
HẾT CHƯƠNG 7.