- Bọn mình đã ở đây từ trước nên xin lỗi, May chịu khó ngủ ở chiếc giường cao nhất trên kia được không?
- Ừ, có gì đâu! Nó tuyệt mà. - May mỉm cười.
Trời vẫn còn mưa. Các bạn trùm chăn rồi dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ. Thời tiết lạnh mà được vùi mình vào tấm chăn ấm thì còn gì thích bằng?
*
Trận mưa tối qua đã làm cho con đường ấy trở nên ẩm ướt. May dậy sớm và đi học trước mọi người để bản thân có thêm thời gian nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Khi đi ngang qua khu rừng, vì đường quá trơn nên May bỗng trượt chân té ngã. Rồi từ phía xa, sau lớp sương mù trắng toát, có dáng người đi lại thật nhanh. Là một cậu bé. Thế là cậu đỡ May đứng dậy, hỏi:
- Chị có sao không?
- À, không sao. Cảm ơn em. - May trả lời
Và rồi cô nhìn xuống chiếc váy đồng phục dài quá gối của mình, một vết bẩn trượt dài trên đó.
- Thôi chết, váy chị bẩn hết rồi.
- Đâu? Để em xem... - Cậu bé chạm tay vào vết bẩn và... - Đâu có. Làm gì có vết bẩn nào?
Quả thật, chiếc váy chẳng hề có lấy một vết gì để gọi là bẩn, May tròn mắt:
- Ơ... Sao kỳ lạ vậy? Lúc nãy rõ ràng nó rất bẩn mà?
- Chắc do trời nhiều sương mù quá nên chị nhìn lầm rồi đấy.
- À... Chắc vậy rồi! Cảm ơn em lần nữa nhé.
- Không có gì ạ. Thôi, chị mau đi học đi.
Sau câu nói đó, cậu bỏ đi rất nhanh làm May có phần lúng túng:
- Này... - Cô định hỏi gì đó nhưng lại thôi.
Cả ngày hôm ấy ở trường, May cứ phải thắc mắc mãi về sự việc lúc sáng ấy.
*
Tối đó, cô mang tập sách ra sân trước học bài. Có một vài học sinh cũng rời phòng ra đây như cô. Họ đi dạo, hóng gió hoặc học bài cho ngày mai. Vì khu ký túc xá này nằm biệt lập trên một ngọn đồi nhỏ nên không khí lúc này có phần se lạnh và dịu mát vô cùng. Học được một lúc, May giật bắn người ra khi thấy cậu bé lúc sáng đang đứng ở bụi cây gai gần chỗ mình. Lúc đầu cô có phần hơi sợ nhưng rồi cũng liều lĩnh cất tiếng gọi:
- Này, vào đây đi. Sao lại đứng đấy?
Cậu bé tiến lại gần May, mỉm cười:
- Chào chị. Mình vừa gặp nhau lúc sáng đấy. Chị khỏe chứ ạ?
- Ơ... Chị khỏe. Nhưng tối rồi, sao em lại ở đây?
- Em đi dạo ạ.
- Nhà em ở gần đây a?
- À... Ừm... Vâng! Cũng gần ạ.
- Uhm lại đây ngồi đi! - May nói và chỉ tay về phía băng ghế gần đấy.
Hai người họ nói chuyện rất vui,trông có vẻ khá hợp nhau. Từ khi đến đây, lần đầu tiên May mới có cảm giác vui vẻ, thoải mái như thế.
- Thôi, em về chị nhé! - Cậu chợt đứng dậy, nói.
- Ơ... Sao thế?
- Không! Tại trời... tối lắm rồi mà chị. Với lại chị cũng phải ngủ mà.
- Ừ ha. Thế... - May định nói gì đó.
- Chị yên tâm. Em hứa sẽ đến đây chơi khi nào em rảnh mà - Cậu như đoán được suy nghĩ của May.
- Thật nhé. Hứa rồi đấy!
- Tạm biệt chị. À mà em biết chị tên gì rồi. May! - Cậu nói và đi rất nhanh ra xa.
- Tạm biệt em! - May vẫy tay.
Rồi cô quay vào trong, chợt bắt gặp Lam đang đứng ở phía sau:
- Trời, cậu làm tớ hết hồn à...
- Cậu nói chuyện với ai đấy May?
- Một cậu con trai, nhóc nói chuyện với tớ từ nãy đến giờ đấy. - May cười đáp.
- Ơ? Tớ có thấy ai đâu nào?
- Thì nhóc ấy về rồi mà.
- Ừ, thôi vào ngủ đi cậu. Muộn rồi đấy! - Lam nói và cảm thấy có chút khó hiểu.