Ngày mà May được đường đường chính chính đi theo hạnh phúc của riêng mình.
Du phong độ lắm, bộ quần áo trắng tinh lịch lãm, tôn lên dáng người đẹp đẽ mà cậu đã may mắn có được ngày hôm ấy.
Thân thể này thực sự tốt lắm, ngũ quan toàn mỹ, góc cạnh. Ánh mắt trời phú long lanh đang có thực chỉ thua một người...
Là May, cô dâu nhỏ của cậu. Bộ váy áo xinh đẹp hòa với dáng người nhỏ nhắn. Cô bé chỉ cao ngang vai Du nhưng lại làm cho họ xứng đôi đến lạ.
Ánh mắt cô dâu có muôn phần ngọt ngào, còn cử chỉ của chú rể thì vạn ý yêu thương...
Tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ cả. Duy nhất chỉ thiếu mỗi mình Jay.
Anh không đến chung vui với con gái mình trong ngày trọng đại nhất.
- Đến giờ rồi, đi thôi con... - Anna nói.
Sau hôm nay, May sẽ sống tốt bên cạnh người mà cô yêu nhất - Du.
Nhưng sao cô vẫn không cảm thấy vẹn toàn. Chắc là vì còn thiếu ba ba.
- Đúng đấy, là ba con không biết điều. Nó đáng trách, nội sẽ mắng nó giúp con. - Nội của May xúc động nói.
- Nội... - May đã nức nở rồi.
*
- Ông định đứng chết ở trên này luôn đấy à? - Mie mở cửa phòng, có chút khó chịu nói.
Jay vẫn im lặng, ánh mắt chợt nhìn ra phía cửa sổ xa xăm.
- Còn ngồi thừ người ra đó làm gì? Đến lúc con bé đi rồi thì đừng có mà hối hận!
Nói chuyện với ông chồng không biết tốt xấu này làm cho Mie càng cảm thấy đáng ghét.
Bực mình ghê, thôi thì cứ xuống dưới nhà chuẩn bị tiễn con gái đi vậy.
Ba nó không có mặt thì thôi, cũng không cần thiết nữa.
*
Chờ đợi mãi rồi cũng đến lúc phải đi. May buồn bã:
- Mẹ ơi, vậy là ba ba không ủng hộ con rồi. Hay là con...
- Không được nói bậy. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên của nó. Còn ba con chẳng qua là ông ấy không muốn nhìn thấy cảnh này thôi.
- Vậy thì con chỉ cần ba ba. Con không lấy chồng nữa... - Sà vào lòng mẹ mình, May òa khóc.
- Bậy nào con, thằng bé Du sẽ buồn khi nghe con nói vậy đấy! - Dỗ dành con mà Mie cũng bắt đầu rưng rưng.
- Nếu May buồn thì thôi, không cần đi theo em nữa, có được không? - Du đau lòng nói.
- Hai đứa này, đừng có đua nhau nói nhăng nói cuội như vậy chứ. Đám cưới là chuyện cả đời, sao nói bỏ là có thể bỏ? - Kris dịch chuyển chiếc xe lăn lại gần đám trẻ, có chút giật mình.
- Được rồi, đi thôi con...
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đưa đôi uyên ương về chung một mái nhà.
Niềm vui này vẫn chưa thực sự trọn vẹn. Bởi vì...
Nếu như...
- Dừng lại! - Ai đó từ đâu xuất hiện, chạy theo chiếc xe ấy.
- Ba ba... - May ngoái đầu nhìn lại, là Jay.
- Tôi bảo dừng xe lại rồi, có nghe thấy không? - Vẫn chạy theo, lớn tiếng gọi.
Bánh xe chợt dừng, không lăn nữa...
- Jay! - Mọi người chạy đến, có chút lo lắng.
- Con định làm gì vậy? Bảo họ dừng xe làm gì?
- Hai đứa mau xuống xe! - Jay như không nghe thấy gì, gọi lớn.
- Không ủng hộ thì ông có thể im lặng. Tại sao lại bảo tụi nhỏ xuống xe? - Mie khẩn trương bước đến.
- Bà để yên đó, cho tôi giải quyết! - Jay cắt ngang lời vợ - Hai đứa mau xuống đây.
Hai người nào đó khúm núm bước xuống, dắt nhau lại đứng trước mặt Jay.
- Ba ba...
- B b... bác - Du vẫn còn sợ.
- Jay! Bình tĩnh nào...
Mọi người lo lắng Jay vì quá kích động sẽ dắt con gái mang về nhà.
Nhưng suy nghĩ và thực tế luôn khác xa nhau...
- Sao hai đứa nói đi là đi, không đợi ta gì cả?
Cả thảy ánh mắt ngạc nhiên không ngừng trừng lớn nhìn về phía này, Jay không phải là muốn đòi con gái lại hay sao?
- Ba ba, con... - May như hiểu ý, ôm chặt lấy Jay.
- Lấy chồng ngoan nhé con! - Jay vuốt vuốt tóc con mình rồi lia ánh mắt hình viên đạn nhìn Du - Còn cậu nữa...
- Dạ, con...
- Nhớ chăm sóc May giúp chúng tôi, con bé còn nhỏ lắm. Bao dung nó một chút nhé...
Jay nói như có gì đó đang nghẹn ứ nơi cổ họng, không thoát ra được. Du mất vài giây để có thể lĩnh hội đầy đủ ý tứ của nó.
- Con biết rồi ạ! Hãy tin ở con! - Đó là lời hứa mà cậu có thể nói bất cứ khi nào.
- Con đi lấy chồng ba nhé... - May hôn ba mình một cái rồi đi về phía Du - Con sẽ hạnh phúc mà.
- Uhm, tạm biệt con gái...
Mọi thứ dường như đã hoàn hảo rồi đúng không?
*
Nhưng, tất cả chỉ là giấc mơ, một giấc mơ thật dài...