Mạc Yên Nhiên lắc đầu, rút tay lại thò vào trong áo hắn: “Luôn cảm thấy ta yếu ớt như thế, mùa xuân đến nơi rồi còn lạnh gì nữa. Chỉ là tay luôn lạnh thôi, chàng cũng không phải không biết.”
Thẩm Sơ Hàn ủ tay nàng trong ngực, ôm chặt nàng hơn một ít: “Yên Nhiên, nàng không thích những nữ nhân mới vào hôm nay?”
“Không phải, chỉ là nhóm người mới tuổi còn trẻ thôi, ta chưa đến mức bực bội vì bọn họ.” Trong giọng nói nàng lộ ra sự ngạo mạn và nũng nịu.
Hoàng Đế cười cười: “Vì sao hôm nay nàng lại mở miệng giữ lại Tống Thường Chi kia?”
Mạc Yên Nhiên không đáp, dựa vào Hoàng Đế gần hơn một chút. Hoàng Đế chỉ nghĩ nàng mệt mỏi nên không nhắc lại nữa, ôm lấy nàng nhẹ nhàng nhắm mắt. Hắn không biết, Mạc Yên Nhiên đang nhớ tới bản thân khi mới vào cung ba năm trước. Khi đó cũng có một Mạc Yên Nhiên, nhưng người sủng quan hậu cung không phải cô gái này.
Đang mùa cây cỏ đâm chồi nảy lộc, Mạc Yên Nhiên ngồi trên xe ngựa nhà mình, nghe tiếng vó ngựa cộp cộp đi thẳng tới cửa cung, thậm chí một khắc trước khi đến cửa cung nàng còn chưa phải là Mạc Yên Nhiên. Thế nhưng khi nàng bước xuống xe, thật sự đặt chân nên mặt đất nơi này, nàng không nhịn được thấy trước mắt đen kịt, suýt chút nữa ngất xỉu. May mà thị nữ bên cạnh đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, thân thể người khó chịu sao?”
Nàng ổn định tâm trạng: “Không có gì đáng ngại, có lẽ mặt trời quá chói mắt nên hoa mắt thôi.”
“Vâng, vậy tiểu thư, chúng nô tỳ không thể cùng ngài đi vào, ngài vào đó rồi nhất định phải cận thận.”
“Đã biết, các ngươi chờ ở cửa cung đi.” Mạc Yên Nhiên bước từng bước một vào cửa cung, không ngừng tiếp nhận tin tức do thân thể ban đầu cung cấp. Mạc Yên Nhiên, sau này ngươi tên là Mạc Yên Nhiên. Cho dù lúc này thậm chí nàng còn chẳng biết bề ngoài mình dài ngắn thế nào, đã phải tiếp nhận những người ngồi phía trên cao kia lựa chọn.
Thân thể này tên là Mạc Yên Nhiên, là con gái của Thượng Thư bộ Binh. Thượng Thư bộ Binh Mạc Thanh Lễ có ba con gái, con gái lớn và con gái thứ hai đã gả ra ngoài từ lâu, vừa đúng dịp tuyển tú, chỉ có con gái út Mạc Yên Nhiên là thích hợp. Có điều Mạc Yên Nhiên này ở nhà không được yêu thương, Mạc Thanh Lễ thiên vị hai cô con gái lớn, tuy biết ba người con gái đều không muốn vào hoàng cung, thế nhưng lại vì gia tộc mà đẩy con gái út ra để nàng vào cung. Hai người con gái lớn kia đương nhiên cố gắng sớm hứa hôn, miễn cho bị chọn vào cung phí phạm tuổi xuân.
Mạc Yên Nhiên đi theo cung nữ dẫn đường phía trước, vừa đi vừa nhớ lại những lời Mạc Thanh Lễ nói với Mạc Yên Nhiên hôm qua: “Cha biết ngươi không muốn, nhưng ngươi phải thời khắc nhớ kỹ ngươi tiến cung là làm việc cho gia tộc. Hiện nay đường tỷ tỷ phủ Tướng Quân của ngươi đang được sủng ái, ngươi tiến cung nàng đương nhiên sẽ giúp đỡ ngươi. Cha không mong ngươi có thể được sủng ái thế nào, chỉ mong ngươi ở trong cung bo bo giữ mình, được long ân thì tốt, không được cũng đừng gây chuyện, miễn cho liên lụy trong nhà.”
Mạc Yên Nhiên trăm nghìn lần không muốn nhưng vẫn rưng rưng nước mắt đáp: “Nữ nhi hiểu, cha yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ không làm chuyện liên lụy gia tộc.”
Dù sao cũng là con gái mình, dù không được yêu thương bằng hai người trước nhưng hắn vẫn mềm lòng: “Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, lần này thi đình vào mắt thánh thì tốt, trong cung có đường tỷ tỷ ngươi giúp ngươi sắp xếp, sẽ không khiến ngươi chịu khổ, không vào mắt thì trở về, cha sẽ sắp xếp cho ngươi một hôn sự tốt. Về phần chuyện của biểu ca ngươi, không cần nghĩ tới nữa.”
“Vâng, cảm tạ cha.”
“Ngươi đi xuống trước đi.”
Có điều, Mạc Thanh Lễ trăm triệu lần không ngờ rằng, cô con gái bình thường nín nhịn lại giấu độc trên người, vừa lên xe ngựa đã nuốt vào. Nếu hiện giờ không có nàng tiến vào thân thể của Mạc Yên Nhiên, sợ là cả Mạc gia sẽ không có chuyện gì tốt, dù sao tú nữ tự sát trước khi tuyển tú, truyền ra sẽ là tội lớn.
Hiện tại, trong lòng Mạc Yên Nhiên xoay chuyển trăm lần, nàng cấu mạnh mình một cái, đau thật. Là thật. Nhưng nàng rõ ràng chỉ chơi suốt đêm với bạn bè, sau đó trở về đánh một giấc mà thôi. Vì sao đang yên đang lành lại biến thành Mạc Yên Nhiên gì đấy thế này?
Tóm lại, đến đâu hay đến đấy. Đối với nàng mà nói, nàng trăm triệu lần không muốn tiến cung, vào cung phải lấy lòng một người đàn ông xa lạ, trăm phương nghìn kế bảo vệ mình, không để mình bị tính kế mưu hại. Thế nhưng nếu thật sự có thể trở lại phủ Thượng Thư thì thế nào? Nàng không rõ. Trong trí nhớ của nàng, hai người chị phía trên rõ ràng đều cùng một mẹ, bản thân nhỏ nhất không phải nên được được chiều nhất sao? Trái ngoéo là nàng nhỏ nhất lại từ nhỏ nhận hết vắng vẻ và khinh thường. Nếu rớt tuyển trở lại phủ Thượng Thư, đợi nàng là cái gì? Là hôn sự môn đăng hộ đối mà người cha Thượng Thư kia hứa hẹn, hay cuộc sống càng thêm lạnh lẽo? Biểu ca mà người cha Thượng Thư kia nói là ai? Nàng và biểu ca kia có liên quan gì? Đầu nàng đau như muốn nổ tung, vì vậy không nghĩ tiếp nữa. Hôm nay chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Vừa rồi ở trên xe nghe tỳ nữ thiếp thân nhắc tới, đường tỷ tỷ phủ Tướng Quân hiện nay đã ở Phi vị, là chị em họ gần, đường tỷ tỷ này và Mạc Yên Nhiên vốn thân mật nhất, chẳng hiểu vì cái gì lại bất hòa. Có lẽ Mạc Bình U ghét bỏ đường muội muội nhỏ tuổi nhất của phủ Thượng Thư không thông minh bằng hai người chị, lần nào gặp mặt cũng sợ sệt, không có tác phong của người nhà họ Mạc.
Mạc Yên Nhiên không nhịn được cười nhạt, đã bất hòa mà ngày đó cha còn tưởng rằng đều làm việc cho gia tộc thì đường tỷ sẽ chăm sóc nàng. Lùi một vạn bước để nói, nếu Mạc Yên Nhiên vào cung thật, thì chính là tình địch của Mạc Bình U, cùng tranh cướp một người đàn ông, dù quan hệ có tốt thì tính kế cũng không nể tình, chứ đừng nói chị em quan hệ không tốt.
Nàng thở dài, chuyến này đi quả là lành ít dữ nhiều. Có điều được đến đâu hay đến đó, Mạc Yên Nhiên nàng tính tình vốn không nhịn được khó chịu nhất thời, không biết tình tình như vậy nếu vào hậu cung ăn thịt người kia sẽ là phúc hay là họa.
“Phiền cô cô bưng chén trà xanh tới.”
Cung nữ bên cạnh vén váy thi lễ: “Không dám, cô nương đợt lát.”
Nàng nhận lấy chén nước, nương mặt nước nhìn thoáng qua bản thân, ít nhất phải biết mình trông thế nào đã. Chẳng trách Mạc Bình U kia không thích Mạc Yên Nhiên này, làn da mịn màng, tóc đen nhánh, đôi mắt đưa tình long lanh sáng, môi anh đào không điểm mà hồng. Mỹ nhân mười phần, cũng là một mỹ nhân bệnh gió thổi liền gục mười phần. Mạc Bình U từ nhỏ lớn lên trong phủ Tướng Quân, hẳn là một người hoạt bát, có một muội muội ốm yếu thế thì thích sao nổi.
Trong trí nhớ không có hình dung gì về đương kim thánh thượng, thậm chí không biết bao nhiêu tuổi, sở thích thế nào. Mạc Yên Nhiên cắn môi, nhíu mày, thật sự khó xử.
“Truyền, Thượng Thư bộ Binh chi nữ, Mạc Yên Nhiên yết kiến.”
Mạc Yên Nhiên đi theo vào, hành lễ rồi được gọi dậy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn người có địa vị cao thượng phía trên một cái. Chính lúc này, ánh mắt Mạc Yên Nhiên và Thẩm Sơ Hàn đụng nhau lần đầu tiên.
Người ngồi trên hứng thú nhìn nàng một cái rồi quay đầu hỏi cô gái mặc hoa phục bên cạnh: “Con gái nhà Mạc Thượng Thư, vậy là nhà thúc thúc của Mạc Phi ngươi rồi?”
Nàng kia ngậm cười: “Thưa bệ hạ, đúng vậy.” Nàng nhìn thoáng qua phía dưới, lại cười dịu dàng nói: “Đây là tiểu nữ nhi nhà thúc thúc, đường muội muội nhỏ nhất.”
Hoàng Đế gật đầu, mỉm cười nhìn nàng. Những cô gái ngồi phía sau trong lòng đều có tính toán, Mạc Yên Nhiên này mang gương mặt dụ dỗ, lại là đường muội của Mạc Phi. Tuy là tiểu nữ nhi của Thượng Thư đại nhân, nhưng hậu cung này e rằng không dung nổi hai nữ nhân Mạc gia, đảm bảo sự phát triển an toàn của Mạc gia ở trên triều. Nghĩ vậy, trong lòng an tâm một chút.
Chỉ thấy Mạc Yên Nhiên kia lại sợ hãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng Đế, lưng rất thẳng, ánh mắt sợ hãi nhưng khóe miệng lại cong lên một độ cong xinh đẹp, Mạc Bình U giật mình cảm thấy đường muội này dường như không giống lúc trước.
Quả nhiên Hoàng Đế ngắt lời Hoàng Hậu muốn hỏi Mạc yên Nhiên có tài nghệ gì, nhìn thẳng nàng: “Khanh tự cho rằng trẫm sẽ giữ lại thẻ bài của ngươi sao?”
Mạc Yên Nhiên giật mình, quyết định chủ ý. Nàng cười xinh đẹp, nàng trẻ tuổi, bề ngoài lại đẹp, bệnh khí trên người tan đi không ít, cười lanh lợi trả lời: “Thánh ý khó dò, tiểu nữ không dám phỏng đoán thánh ý.” Nói xong, nàng lại ngắm Hoàng Đế một cái, rồi đỏ mặt cúi đầu như sợ bị phát hiện.
Thẩm Sơ Hàn thấy rất thú vị, cũng không giận: “Ngươi nói thử xem, trẫm thứ tội ngươi phỏng đoán.”
Mạc Yên Nhiên cười rộ lên, mặt mày hàm xuân, chèn ép hết sắc đẹp trong vườn xuống. Quả là tuổi còn nhỏ, Thẩm Sơ Hàn nghĩ vậy.
“Vậy bệ hạ muốn để lại thẻ bài của tiểu nữ phải không?”
“Cớ gì nói vậy?”
“Bệ hạ đã gọi tiểu nữ Khanh Khanh* rồi, chẳng phải muốn trở thành lang quân của tiểu nữ sao?”
*Khanh là cách vua gọi triều thần, đồng thời là cách gọi thân mật giữa vợ chồng, bạn bè.
Lời này vốn là đại bất kính, Hoàng Đế nghe vậy lại cười to, liên tục dặn dò: “Ninh An, để lại thẻ bài.”
“Tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng.”
Trước khi rời đi, Mạc yên Nhiên quay đầu nhìn Hoàng Đế một cái, quả nhiên thấy Thẩm Sơ Hàn đang nhìn lại đây, nàng cười cười quay đầu lui xuống.
Sau này, Mạc Yên Nhiên hỏi Thẩm Sơ Hàn, có phải nhất kiến chung tình với nàng hay không, Thẩm Sơ Hàn chỉ cười không trả lời, hôn nhẹ lên trán nàng.
Tú nữ được để lại thẻ bài phải về trong phủ trước để chờ sắc phong, đợi định danh phận xong sẽ có ma ma giáo dưỡng tới dạy quy củ. Mạc Yên Nhiên đương nhiên cũng bị đuổi về phủ, hai nha đầu vui vẻ cực kỳ, dọc đường líu ra líu ríu không yên, cuối cùng Mạc Yên Nhiên nói một câu: “Hiện giờ thân phận không giống lúc trước, các ngươi cũng phải chững chạc một chút.” Bọn họ mới yên tĩnh.
Một lúc lâu sau vẫn là Thanh Thiển mở miệng: “Tiểu thư, có phải người không…”
Sơ Ảnh bên cạnh đẩy mạnh nàng một cái: “Nói linh tinh cái gì.”
Yên Nhiên cười cười: “Không cái gì? Không muốn tiến cung?” Nàng xoay sang nhìn cảnh vật thỉnh thoảng có thể thấy được bên ngoài mành xe ngựa, “Muốn hay không có gì khác nhau đâu. Có điều ở lại trong phủ thì cũng thế nào?”
“Thế nhưng trước nay tiểu thư không thích tranh giành thứ gì với người khác. Vào cung khó tránh khỏi sẽ chịu ấm ức.”
“Ta đương nhiên không thích tranh giành với người khác. Nhưng có một số chuyện không còn cách nào. Hôm nay cũng đã được giữ thẻ bài, tự nhiên là có phúc lớn, trước mặt cha nhớ phải ăn nói cẩn thận.”
Tiểu nha hoàn lớn lên trong nhà, đương nhiên biết lời Mạc Yên Nhiên nói có ý gì, lập tức đáp lại: “Chúng nô tỳ hiểu.”
Ra ngoài còn là Thượng Thư đại nhân ăn trên ngồi trước, nay lại quỳ gối bên chân nàng gọi nàng “tiểu chủ”. Mạc Yên Nhiên đã không còn là Mạc Yên Nhiên trước kia, tự nhiên không cảm nhận rõ sự tương phản này, nhưng dù sao nàng cũng là Mạc Yên Nhiên, mang theo một chút ký ức, có một ít là sự kính yêu người cha này. “Cha đứng dậy đi.”
Sau đó nàng không nhiều lời nữa, bước nhỏ vào phòng trong. Mạc Thanh Lễ như muốn nói với nàng cái gì, nhăn mày đã lâu lại không mở miệng. Mạc Yên Nhiên vui vẻ tự do, vào phòng liền nằm lên giường. Trong đầu loạn như hồ dán, đối với đường tỷ có bề ngoài hơi giống nàng, đối với Hoàng Đế không nhìn rõ râm tư, đối với một đám nhan sắc như xuân, vì sao ở trong nháy mắt nàng lại hạ quyết định đó?
“Thanh Thiển, trên đường ngươi nói khi nào cô cô giáo dưỡng sẽ tới?”
“Thưa tiểu thư, chờ Hoàng Thượng phong thưởng xuống, cô cô sẽ cùng tới.”
Thánh chỉ tới rất nhanh, mới ba ngày, Mạc Yên Nhiên đang dựa lưng vào ghế nghe tiếng ve kêu bên ngoài thì Thanh Thiển chạy vào: “Tiểu thư… Tiểu thư.”
Mạc Yên Nhiên vẫy khăn tay: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được hoảng hốt như thế, chuyện gì không thể chậm rãi nói.”
Thanh Thiển thật vất vả thở chậm lại liền vội vàng kéo nàng: “Chuyện này không chậm được, tiểu thư mau thu xếp đi ra ngoài, thánh chỉ tới rồi.”
Mạc Yên Nhiên nhướng mày, vỗ vỗ ống tay áo bị nàng kéo nhăn. Phất tay lên đi về phía phòng khách chính.
Mạc Yên Nhiên quỳ trên mặt đất, thật ra không rõ Bảo Lâm là cấp bậc thế nào, khấu tạ thái giám kia xong đã thấy Mạc Thanh Lễ nhét một cái hà bao dầy qua: “Vốn nên mời công công uống chén trà, chỉ là sợ quấy rầy chuyện của công công.”
Thái giám kia đo lường độ nặng của hà bao, mặt mày rạng rỡ: “Đại nhân nói gì vậy, làm việc cho chủ tử là chức trách của chúng nô tài, may có đại nhân nhắc nhở, nô tài còn phải tới chỗ tiểu chủ kế tiếp, nô tài xin cáo lui.”
“Ta tiễn công công ra ngoài.”
Thái giám kia vừa nói không dám vừa đi ra ngoài cửa, chỉ để lại cả phòng nô tài cùng Mạc Yên Nhiên, còn có ma ma giáo dưỡng mới tới.
“Thỉnh an tiểu chủ, lão nô là cô cô phụ trách giáo dưỡng tiểu chủ, Vi Đinh.”
“Thỉnh an Vi Đinh cô cô.” Thanh Thiển và Sơ Ảnh cũng vén váy thi lễ.
Vi Đinh cô cô rất nghiêm khắc. Xét đến cùng Mạc Yên Nhiên vốn không phải thiên kim tiểu thư, vì vậy có rất nhiều yêu cầu nghiêm ngặt với nàng, nàng cắn răng nhịn xuống, tới khi hận không thể lập tức bỏ cuộc.
May mắn là, giáo dưỡng rất nhanh kết thúc. Ngày đó, trời còn tảng sáng đã có một chiếc kiệu nhỏ đưa Mạc Yên Nhiên vào hoàng cung, nơi ổ vàng vàng son lộng lẫy nhưng lại biết ăn thịt người.