Mạc Bình U không biết Mạc Yên Nhiên bây giờ đã không còn là Mạc Yên Nhiên lúc trước, nàng ta hổ thẹn với Mạc Yên Nhiên, nàng ta tự cho là cướp mất phụ thân của Mạc Yên Nhiên, để bù đắp mà đồng ý chuyện “muội muội” này bảo nàng ta đi nhận tội, tuy nàng ta thật sự đã làm chuyện đó. Lúc ấy, nàng cảm thấy có chút khó chịu, giống như mình vừa ép buộc nàng ta cái gì, thế nhưng khi về tới cung Trường Tín ngồi xuống, dường như tất cả thông cảm đã biến mất trong nháy mắt.
Đối với nàng mà nói, Mạc Bình U hoàn toàn không phải là tỷ tỷ gì của nàng, chỉ là người từng gây chuyện với nàng khi nàng mới tiến cung mà thôi, lúc trước nàng cứu nàng ta cũng vì nể mặt Vương Quan Sinh, vì báo đáp hắn đã đưa Hứa Nam Phong tới đây, cứu nàng một mạng. Mạc Yên Nhiên nghĩ, chỉ là một mạng đổi một mạng mà thôi, sớm nên trả hết nợ mới đúng.
So với Mạc Bình U, Hoàng Hậu quan trọng hơn không biết bao nhiêu lần. Nàng có thể lựa chọn không chút do dự, nàng do dự chỉ vì nàng sợ mình mạo muội nhúng tay vào chuyện này sẽ khiến Hoàng Hậu càng thêm khó chịu, Hoàng Hậu luôn muốn tự tay xử lý Mạc Bình U. Thế nhưng sức khỏe của Hoàng Hậu yếu đến vậy, Mạc Bình U lại không có gì quan trọng, thậm chí trong mắt Thẩm Sơ Hàn, nàng ta chẳng khác gì một người đã chết, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức lực để xử lý nàng ta, chẳng khác gì một con kiến... Nàng nhắm mắt lại, chảy cùng một dòng máu với nàng, sinh mệnh lại nhỏ bé chẳng khác gì một con kiến.
Hoàng Hậu xử lý Mạc Bình U rất nhanh, thậm chí còn chưa hỏi Thẩm Sơ Hàn đã ban thưởng lụa trắng, rượu độc. Mạc Yên Nhiên có chút thất thần, nàng đã biết trước kết cục thế này, thậm chí nàng từng nghĩ có nên đi nhìn Mạc Bình U một lần cuối cùng hay không, cuối cùng vẫn không. Nàng không biết mình đang sợ cái gì, hay là nàng sợ nhìn thấy tử trạng thê thảm của Mạc Bình U sẽ đêm không thể chợp mắt? Nhưng rõ ràng không phải như thế, nàng nói với chính mình. Nàng nhớ ngày ấy Mạc Bình U dùng ánh mắt bao dung nhìn nàng, “Yên Nhiên, sau này đừng sống không vui vẻ.”
Nàng chưa bao giờ vì Mạc Bình U mà sống không vui, thật sự.
Ban đêm, Thẩm Sơ Hàn tới chỗ nàng, hỏi nàng, “Chuyện Mạc Bình U do nàng và Hoàng Hậu cùng quyết định?”
Nàng có chút hốt hoảng, “Ừ, là ta, Hoàng Hậu nương nương còn chưa ra tay đâu.”
Có lẽ ánh mắt của nàng quá mức hoảng hốt, hoặc có lẽ tinh thần của nàng quá kém, cũng có lẽ sắc mặt nàng càng ngày càng tệ, hắn nhất thời đau lòng không biết phải làm sao, ôm nàng vào lòng, “Chuyện này vốn không phải chuyện lớn, khi đó nếu không có nàng bảo vệ thì nàng ta đã chết rồi, dù sao cũng để nàng ta sống thêm được ít ngày, nàng không cần phải tự trách vì chuyện này.”
Đôi mắt nàng rưng rưng nước, hắn nhíu mày rất chặt, hôn lên mắt nàng, “Được rồi, đừng khó chịu, nếu khó chịu như vậy thì lúc đó cần gì đi tìm nàng ta...”
“Ta chỉ có thể đi tìm nàng ta, Hoàng Hậu nương nương bởi vì nàng ta mà mới như vậy, khi đó ta bảo vệ nàng ta đã là có lỗi với Hoàng Hậu nương nương, nếu hôm nay ta còn không quyết đoán thì chính ta cũng sẽ khinh thường mình.” Nàng vùi mặt trong lòng hắn, có chút nghẹn ngào, “Lang quân, ta phát hiện ta làm người rất thất bại, mỗi một lần làm chuyện gì sau này đều sẽ hối hận, biết rằng mình do dự ở giữa rồi chỉ có mình khó chịu mà thôi.”
Vậy mới biết vì sao nói Mạc Yên Nhiên là người số một trong hậu cung, chính vì nàng nói rõ ràng với Thẩm Sơ Hàn là nàng giết chết phi tử của hắn, thậm chí còn nói mình nhất định phải làm vậy. Cố tình Thẩm Sơ Hàn sẽ không vì thế mà giận nàng, có khi còn đau lòng cho nàng. Có lúc Thẩm Sơ Hàn cũng nhắc nhở mình như vậy không đúng, bởi vì hắn phải làm cho hậu cung hài hòa, nhất định phải giữ cân bằng, Mạc Yên Nhiên đánh vỡ thế cân bằng này hết lần này đến lần khác, thế nhưng hắn chỉ nghĩ tới bảo vệ nàng, thậm chí nàng chỉ cần đỏ vành mắt hắn đã nghĩ tới an ủi nàng, dỗ dành nàng.
Vì vậy, lý trí của hắn không lần nào chiến thắng, đối với một người chỉ muốn nâng trong lòng bàn tay, nào có lý trí gì đáng nói.
Hắn thở dài, “Trẫm chưa bao giờ thấy nàng làm sai, nàng thông minh, lý trí, rất nhiều chuyện còn quyết đoán hơn cả Hoàng Hậu. Tuy thỉnh thoàng thích làm nũng, nhưng đối với trẫm mà nói, những điều này đều không quan trọng, nàng không thông minh, nàng không lý trí, nàng làm việc tùy tiện đều được, trẫm sẽ bao dung nàng, ta sẽ bao dung nàng, sẽ cảm thấy bất kể nàng như thế nào đều là tốt.”
Mạc Yên Nhiên bị lời của hắn chọc cười, “Lang quân đừng có lừa ta, nếu ta tuyệt đối không thông minh, tuyệt đối không lý trí như lang quân nói, lang quân sẽ không thích ta đâu, ta sẽ chỉ khuất khỏi mắt lang quân trong đợt sóng nữ tử hậu cung, người lang quân thích sẽ không còn là ta, chỉ sợ là một Di Phi nào đó...”
Thẩm Sơ Hàn cầm ngón tay đang chỉ ngực hắn của nàng, “Sẽ không.” Ngữ điệu của hắn có vẻ chắc chắn, nhìn vẻ mặt hơi nghi hoặc của nàng lại chỉ cười, “Bất kể nàng thế nào trẫm đều sẽ tìm ra nàng, thích nàng bởi nàng là chính nàng, cho dù tính tình của nàng không như thế thì sao, thực sự thích một người còn để ý tới tính tình hay tướng mạo của người đó hay sao?”
Hắn bật cười một tiếng, “Nếu là như thế thì sao lại thích nàng được, luận tướng mạo không phải tốt nhất. A...” Hắn bị nàng nhéo thịt mềm bên hông, nhưng vẫn nói cho hết, “Tính tình thì rất xấu, vừa hay thay đổi vừa tùy hứng. Vì sao trẫm lại thích nàng?” Hắn nở nụ cười, hôn đôi môi nàng, lời nói tiếp theo không được rõ ràng lắm, “Chúng ta gặp được nhau vừa đúng lúc, sao có thể không thích nàng được.”
...
“Chủ tử, Tống Tài Tử cầu kiến.”
“Tống Tài Tử? Là ai?” Mạc Yên Nhiên rất buồn ngủ, nàng nằm trên ghế dài, tay gẩy từng viên trên chuỗi vòng tay.
Thanh Thiển ở dưới bóp chân cho nàng, nghe hỏi liền đáp, “Chính là Tống Tài Tử Tống Thường Chi mà người ta đều tưởng chủ tử rất vừa ý nàng, đến từ Giang Nam đấy ạ.”
“Nàng ta à.” Mạc Yên Nhiên nhíu mày, “Nàng ta tới làm gì?”
“Nói là đi ngang qua cung chúng ta, muốn vào thỉnh an chủ tử.”
“Muốn thỉnh an ta?” Mạc Yên Nhiên phủi tay đứng lên, đi tới trước gương nhìn mình một cái, đầu tóc coi như chỉnh tề, để Thanh Thiển vuốt vạt áo cho mình, “Vậy đi gặp đi, có lẽ có người có chuyện gì đặc biệt hơn người vội vàng tới dụ dỗ ta đấy. Đi xuống lầu xem đi.”
Tống Thường Chi thật sự biết một việc, nhưng cũng không phải chuyện gì quá đặc biệt, nàng ta vẫn luôn bồn chồn, không dám chắc tin tức này có khiến Mạc Yên Nhiên chú ý hay không. Thế nhưng dù không thì nàng vẫn phải cược một phen, dù sao hiện giờ nàng đã không còn cách nào nữa. Người bên cạnh đều cho rằng nàng được Di Phi coi trọng, thế nhưng phủ Nội Vụ không biết chuyện này, nàng chỉ là một Tài Tử, lại chưa thị tẩm, ngay cả thánh nhan còn chưa thấy, tình hình đãi ngộ ngày một xuống thấp. Cố tình nàng không thể mất mặt, không thể bị người khác phát hiện, luôn dùng vốn riêng của mình ra để chống đỡ, giờ không còn mấy nữa để dùng.
Ngày một ngày trôi qua, nàng vẫn không thấy được bệ hạ, vốn riêng của nàng không đỡ được bao lâu. Nàng chọn cách tới cung Trường Tín, Di Phi nương nương nhất định sẽ gặp nàng, nhất định sẽ. Nàng thầm cổ vũ chính mình, quả nhiên, Di Phi xuất hiện.
Di Phi vẫn thế, dáng vẻ uyển chuyển, kiều kiều mị mị, không để nàng vào mắt, nhưng có liên quan gì đâu, nàng vốn chỉ là một Tài Tử bình thường mà thôi.
Tống Thường Chi biết, nữ nhân có thể gặp bệ hạ khác với những người như bọn họ, huống hồ Mạc Yên Nhiên gần như ngày ngày nhìn thấy bệ hạ. Nàng hít sâu một hơi, nói với chính mình, lần này nàng đến đây không phải vì giành thánh sủng, không phải vì có thể thị tẩm, chỉ hy vọng có một cơ hội ôm lấy chân Di Phi, có thể khiến nàng sống thoải mái hơn một chút, chỉ như vậy, chỉ như vậy mà thôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn Mạc Yên Nhiên, “Di Phi nương nương, thiếp tỳ có chuyện muốn bẩm.”
Đôi mắt của Mạc Yên Nhiên liếc lên liếc xuống, nụ cười trên mặt không giảm chút nào lại khiến người ta cảm thấy trong nụ cười đó không giống như đang cười, “Ngươi nói thử xem, có chuyện gì?”
Vì vậy nàng kể lại một lượt chuyện Phạm Dĩ Nhất tìm tới Đức Dương Cung. Nàng kể công bằng, không mang theo một chút cảm xúc riêng, tỏ vẻ cảm thấy thái độ giữa Phạm Dĩ Nhất và Đức Dương Cung có chút kỳ quái, không biết nương nương có nên đề phòng Đức Phi nương nương một chút hay không.
Mạc Yên Nhiên à một tiếng, “Không nghe Chu Bảo Lâm nhắc tới chuyện này, không ngờ Tống Tài Tử ngươi ở Yêu Nguyệt Cung xa xôi lại biết rõ ràng. Những chuyện khác tạm để xuống đã, bản cung chỉ muốn biết ngươi đã giám sát thế nào mới nhớ kỹ cả canh giờ, nhân vật như thế?”
Trên mặt Tống Thường Chi không hề có vẻ hoảng sợ, hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ. Nàng ta kể lại đại khái, không có gì bất ngờ ngoài mấy lần đi ngang qua Đức Dương Cung, vào thỉnh an Đức Phi nương nương lại luôn nhìn thấy bóng dáng Phạm Dĩ Nhất, nàng liền để ý. Tuy không nên nhưng vẫn thả một người ở bên cạnh nàng ta, không ngờ thật sự để nàng thám thính ra.
Quả nhiên, Phạm Dĩ Nhất đã quy phục vào chỗ Đức Phi.
Mạc Yên Nhiên uống một ngụm trà nâng cao tinh thần, ừ một tiếng, “Tống Tài Tử cảm thấy Đức Phi nương nương thế nào?'
Giờ Tống Thường Chi mới sửng sốt, nàng ở trong cung của mình chuẩn bị không biết bao nhiêu vấn đề, không ngờ Mạc Yên Nhiên lại hỏi cái này, nhất thời nàng có vẻ giống học trò hôm trước không làm bài tập bị thầy giáo kiểm tra, ấp úng không ra câu.
Mạc Yên Nhiên cười cười, “Không sao hết, ngươi cứ việc nói là được. Ngươi nói Đức Phi thế nào lẽ nào ta lại trách ngươi à?”
Giờ Tống Thường Chi mới dám cẩn thận trả lời, cố gắng nói một cách không thể bắt bẻ, “Đức Phi nương nương ru rú trong cung, chúng thiếp tỳ trước nay không quen thuộc Đức Phi nương nương, không dám tùy tiện nói cái gì. Chỉ là, thiếp tỳ cảm thấy Phạm Tài Tử kia rất không có mắt nhìn.”
Lúc này Mạc Yên Nhiên mới thật sự cười ra tiếng, trong mắt nàng đầy ý cười, rạng rỡ làm cho người ta đui mù, Tống Thường Chi cũng ngẩn ngơ nhìn một lúc, “Nàng ta nào phải không có mắt nhìn, nhiều người như vậy chỉ có nàng ta là tinh mắt nhất đấy.”
Tống Thường Chi sửng sốt, Mạc Yên Nhiên lại gõ bàn, “Vậy giờ ngươi nói đi, ngươi nói với ta những chuyện này, muốn cái gì?” Nàng dừng tay, đặt phẳng tay xuống, “Để ta tính thử xem cuộc trao đổi này có đáng làm không.”
Tống Thường Chi toát mồ hôi lạnh.