“Không phải.”
Thẩm Sơ Hàn sờ lưng nàng, tặc lưỡi một tiếng, “Cả người đổ mồ hôi rồi, có muốn đi tắm không?”
Nàng hơi lười, lại là đêm khuya nên không muốn gây phiền hà liền lắc đầu, “Không cần, tắm xong ta lại không ngủ được, cứ vậy đi.” Một lần nữa nằm xuống lại không cách nào ngủ được, nghĩ tới sáng sớm Thẩm Sơ Hàn phải vào triều không đành lăn qua lộn lại, cứng nhắc nằm đó, con mắt mở trừng trừng nhìn thẳng lên đỉnh màn giống như muốn nhìn xuyên qua đỉnh màn.
Thẩm Sơ Hàn còn chưa ngủ say, lúc này tay vươn tới nhẹ nhàng nắm tay nàng, trong đêm tối tiếng hắn vang lên ngay bên tai có vẻ đặc biệt rõ ràng, “Khanh Khanh, nếu nàng có chuyện gì có thể nói với trẫm, đừng đè dưới đáy lòng.”
Nàng ừ một tiếng, “Ta chỉ… có chút không nhận rõ bản thân thôi. Có phần mê mang, không biết chuyện mình làm có đúng hay không.”
Hắn cười khẽ một tiếng, ôm nàng vào lòng, giọng nói vang lên ngay trên đỉnh đầu nàng tiến thẳng vào lòng nàng không chút cản trở, “Chuyện này lúc trước nàng do dự, bàng hoàng, mất khống chế, rối rắm rất lâu mới hạ quyết định?”
Nàng lắc đầu, “Ta làm việc thường quyết định rất nhanh, không có cảm xúc do dự, chỉ là ta đột nhiên nghĩ, có lẽ chuyện lúc trước không giống như ta nghĩ, ta hạ quyết định nhanh như vậy thật ra đều do ta tự cho là đúng thì sao.”
Thẩm Sơ Hàn xoa đầu nàng, “Mặc dù trẫm không biết chuyện nàng nói là chuyện gì, nhưng điều duy nhất trẫm có thể nói cho nàng là, Khanh Khanh, con người luôn hướng về phía trước, mặc dù chuyện bây giờ nàng làm, rất nhiều năm sau có lẽ nàng sẽ vì nó mà khó chịu lần nữa, cảm thấy giờ phút này không nên làm chuyện đó, nhưng khi đó nàng có thể thay đổi được gì.” Hắn khe khẽ thở dài, “Cho nên, không cần lo lắng nhiều như thế, cho dù nàng bối rối, hối hận, nhưng có gì quan trọng đâu, quan trọng là hiện tại, và cả tương lai.”
Mạc Yên Nhiên lẳng lặng nghe, đột nhiên nắm tay hắn, “Tương lai của ta sẽ có lang quân chứ?”
Dường như hắn lại cười, nắm ngược lại tay nàng càng chặt, “Đương nhiên sẽ có.”
“Sẽ luôn có chứ?”
“Sẽ luôn có.”
Mạc Yên Nhiên chọn một ngày đi tìm Phong Giáng Bạch, vốn không ai có thể bước vào Vong Ưu Cung, nhưng nàng là Mạc Yên Nhiên đương nhiên có thể đi vào. Phong Giáng Bạch ăn mặc chỉnh tề ngồi ở ghế trên nhìn nàng bước vào, trên danh nghĩa bọn họ cùng cấp nên nàng ta không định đứng lên. Mạc Yên Nhiên cũng không so đo chuyện này, ngược lại còn tự tại ngồi xuống vị trí thứ nhất, uống một ngụm trà.
“Hôm nay Di Tần đến đây hẳn không phải chỉ muốn uống trà trong cung của ta chứ.”
Mạc Yên Nhiên nâng cốc trà với nàng ta, “Mặc dù không phải chỉ muốn uống trà nhưng lại phát hiện trà trong Vong Ưu Cung vẫn là đồ tiến cống khiến ta có phần giật mình.”
Phong Giáng Bạch cúi đầu không để người khác nhìn rõ biểu cảm, “Chỗ Di Tần trước nay không thiếu những loại trà này, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”
“Ta chỉ muốn tới hỏi Phong Tần về chuyện Đại hoàng tử thôi.” Nàng nghiêng đầu nhìn nàng ta, “Chuyện này mặc dù không do ta quản nhưng dù sao cũng nên đề phòng một chút, không biết Phong Tần có bằng lòng kể cho biết chi tiết hay không?”
Phong Giáng Bạch cười lạnh, “Da mặt của Di Tần đúng là dày, ngươi thật sự cảm thấy ta sa chân đến bước này chỉ vì thủ đoạn thấp kém của Mạc Chỉ Vi thôi sao? Còn không nhờ phúc của ngươi, Di Tần ngươi đúng là đầy tay kế sách tốt, ngay cả đứa con của mình cũng bồi vào được.”
Mạc Yên Nhiên xoa bụng mình, sắc mặt Phong Giáng Bạch có chút kém, Mạc Yên Nhiên đã gặp nàng ta rất nhiều lần, lần nào nàng ta cũng không thèm để ý biểu cảm, mặt mày vốn nhạt nhẽo lại không thích tô son phấn, nhưng vì là sủng phi nên khí thế không thể đánh đồng với người thường. Nhưng lần này, nàng ta bôi không ít phấn, thậm chí hai gò má còn tô son. Sủng phi ngày nào, nay đã sa sút đến nước này.
“Đứa con của ta?” Nàng khẽ hừ một tiếng, “Phong Tần đã không còn là Thục Phi, có những lời chỉ cần nghĩ trong lòng là được.”
Nàng đứng lên, “Vốn có không ít lời muốn nói với Phong Tần, nhưng nhìn ngươi không có điểm nào muốn trò chuyện với ta. Cũng được.”
Nàng lập tức đi ra lại nghe Phong Giáng Bạch mở miệng lần nữa, “Ngươi có biết ai làm hại đứa bé của ngươi không? Ngươi không so đo chỉ vì ngươi cảm thấy đẩy ngã ta quan trọng hơn?”
“Đẩy ngã ngươi?” Mạc Yên Nhiên hơi nghiêng đầu, “Không, Phong Tần nương nương, ngươi không quan trọng như là ta tưởng, cũng dễ đẩy ngã hơn là ta tưởng. Về phần ai hại đứa bé của ta…” Nàng bước ra ngoài một lần nữa, “Chuyện này không phiền nương nương quan tâm, tự ta có biện pháp thăm dò rõ ràng rồi đi tìm nàng ta lấy lại thứ ta muốn.”
Phong Giáng Bạch lại cất cao giọng, “Mạc Yên Nhiên, ngươi đừng tưởng ta sẽ bị đánh bại như thế, nếu ta muốn, có thể cướp bệ hạ lại rất nhanh.”
Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, bước chân không ngừng chút nào, “Vậy ta đây mỏi mắt mong chờ, hy vọng Phong Tần có thể cho ta một sự ngạc nhiên ngoài ý muốn.”
Quả thật là ngạc nhiên. Không biết nàng ta noi theo ai, vậy mà dám cắt một lọn tóc đưa tới Vị Ương Cung, tuy nàng ta bị cấm chân nhưng ý của Thẩm Sơ Hàn không rõ ràng, không ai dám khinh thường nàng ta, chỉ sợ ngày nào đó nàng ta đột nhiên xoay người, đến lúc đó lại khó xử. Vì thế tóc của nàng ta cực kỳ dễ dàng được đưa đến tay Ninh An.
Tuy đã dùng khăn gấm bọc lại nhưng Ninh An biết chắc chắn trên tay mình là cái gì, thì thầm một câu hỏng bét, cũng không biết hỏng bét thế nào, không dám giấu diếm đành khom mình đi vào.
Thẩm Sơ Hàn đang xem tấu chương, gần đây sự việc hơi nhiều, đã nhiều ngày không tới hậu cung, lúc này nghe tiếng động cũng không ngẩng đầu, chợt nghe tiếng khàn khàn như vịt của Ninh An vang lên, “Bệ hạ, Phong Tần nương nương có đồ đưa tới.”
Nghe là Phong Tần, động tác của Thẩm Sơ Hàn quả nhiên thoáng ngừng, hắn hơi ngẩng đầu, “Là cái gì?”
Ninh An lập tức trình thứ được khăn gấm bọc lại kia lên, hơi mở ra. Thẩm Sơ Hàn nhìn thấy cũng ngẩn ra một lúc, vốn tưởng nàng làm vật mang trên người như khăn tay hoặc túi thơm gì đấy thôi, không ngờ lại là một lọn tóc của nàng. Hắn vươn tay chạm vào lọn tóc đen nhánh lấp lánh kia, “Có sai người truyền lời gì không?”
Ninh An lắc đầu, “Không hề.” Hắn cúi đầu một lúc rồi lại đáp một câu, “Có điều nghe nói mấy ngày trước Di Tần nương nương từng tới Vong Ưu Cung.”
Di Tần? Hắn lại ngẩng đầu nhìn Ninh An, trên tay còn nắm bút son, Ninh An không dám lui, chợt nghe hắn cười một tiếng, “Được, đi Vong Ưu Cung một chuyến.”
Ninh An giống như thở phào nhẹ nhõm, “Bãi giá Vong Ưu Cung.”
Khi nhận được tin tức Mạc Yên Nhiên đang ở Vĩnh Khang Cung dùng trà, người của Hoàng Hậu vội vàng tiến vào ghé lỗ tai nói gì đó, sắc mặt Hoàng Hậu không thay đổi chút nào, người hầu đi ra ngoài mới vỗ tay Mạc Yên Nhiên, “Nói Hoàng Thượng tới Vong Ưu Cung, Phong Giáng Bạch kia cũng thú vị, dám đưa tóc qua.”
Mạc Yên Nhiên chau mày, còn học Mai Phi cơ đấy, “Có lẽ còn cảm thấy bản thân thủ đoạn cao minh nữa kìa, ai ngờ. Nàng ta cũng tính là phu thê kết tóc? Ngay cả thiếp cũng không phải.”
Hoàng Hậu nở nụ cười, “Nói chuyện đừng không kiêng dè như thế, nàng ta không được coi là thiếp? Vậy thật sự không có ai được coi là thiếp cả.”
Thấy Mạc Yên Nhiên không cho là đúng hừ một tiếng nàng lại nói tiếng, “Hoàng Thượng tới thăm nàng ta, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
“Ta?” Mạc Yên Nhiên không chút để ý uống một ngụm trà, “Ta không thấy thế nào cả, đây vốn là kết quả mà ta muốn.” Nàng nở nụ cười với Hoàng Hậu, “E là Phong Giáng Bạch không may mắn vậy đâu.”
Quả nhiên truyền ra tin bệ hạ giận dữ rời khỏi Vong Ưu Cung, không lâu sau liền đến cung Trường Tín. Mạc Yên Nhiên đã sớm trở về, mặt trời đang chậm chạp lặn xuống, chân trời tỏa ra đầy nắng chiều, nếu không có Thẩm Sơ Hàn quay lưng với cảnh đẹp vẻ mặt quá tệ hằm hằm đi tới, Mạc Yên Nhiên chỉ muốn chụp lại cảnh sắc này.
Nàng nghênh đón, đụng phải Thẩm Sơ Hàn toàn thân nóng bừng, nàng nhíu mày quay đầu hỏi Ninh An, “Sao lại thế này?”
Sắc mặt Ninh An cũng trắng bệch, “Thưa Di chủ tử, cụ thể nô tài cũng không rõ, đã truyền Thái Y, tức khắc sẽ dến.” Mạc Yên Nhiên gật đầu, nàng rất rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng cùng Thẩm Sơ Hàn đi vào trong, sai người lấy khăn lạnh cho hắn lau mặt lau tay.
Thấy hắn nóng cực kỳ, ngay cả mắt cũng hơi đỏ đỏ, nàng rũ mắt xuống hỏi một câu, “Đi xem vì sao Thái Y còn chưa tới.” Lại xoa lên mặt hắn, “Lang quân khó chịu lắm sao? Có muốn uống chút nước lạnh không?” Chưa chờ hắn trả lời nàng đã rót một cốc đưa đến bên môi hắn.
Thẩm Sơ Hàn uống một cốc ngay trên tay nàng mới có phần ổn định lại, lúc này Thái Y đã đến, thật khéo chính là Trần Cận. Thật ra cũng không khéo như Mạc Yên Nhiên nghĩ, vốn cung Trường Tín luôn dùng Chu Thừa Ân, chẳng qua sau khi Di Tần xảy thai lại bắt đầu trọng dụng Trần Cận. Thứ chủ tử thích mới là thứ tốt, huống hồ Di Tần này còn được sủng ái. Cho nên tuy người phái tới là người của ngự tiền, nhưng nghe nói là tới cung Trường Tín, vừa khéo Trần Cận lại đang trực nên mọi người đồng loạt đẩy hắn ra.
Hắn không chút trì hoãn tiến vào thỉnh mạch, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, quỳ trên mặt đất, “Bệ hạ thứ tội, bệnh trạng này…”
Thẩm Sơ Hàn có vẻ đã hiểu được tất cả, phất tay nói, “Mau đi phối dược.” Nói xong liền cách Mạc Yên Nhiên xa một tấc.
Mạc Yên Nhiên dường như không phát hiện, còn nắm tay hắn, “Lang quân có cần gọi Trần Thái Y xem lại không? Ta thấy lang quân có vẻ cực kỳ không thoải mái.”
Thẩm Sơ Hàn ừ một tiếng, âm thanh này giống như nghẹn từ trong họng ra. Hắn nhắm chặt mắt, bóp bàn tay nàng, “Trẫm không sao, nàng đi xem đã đến giờ truyền lệnh hay chưa.”
Nàng à một tiếng rồi cúi đầu đi ra ngoài, còn chưa bước ra đã loáng thoáng nghe thấy giọng nói thịnh nộ của Thẩm Sơ Hàn ở bên trong, “Quả là làm càn, vậy mà trẫm còn dung túng ra một thứ như thế.”
Sau đó chính là tiếng Ninh An thấp giọng khuyên hắn tắt lửa.
Mạc Yên Nhiên cười cười bước ra khỏi phòng. Cho nên mới nói, có một số việc thật sự không đơn giản như ngươi tưởng đâu cô nương à.