Giọng nữ ngọt ngào lại vang lên. Màn sáng bao quanh sân thượng mờ dần đi rồi mất hẳn. Màn sáng biến mất, đám người nhận ra mình đang ở trên một nóc nhà cao tầng, bên dưới là thành phố hoang tàn u ám, thỉnh thoảng còn có một vài cột khói bốc lên.
- CẠCH! - Giữa không gian tĩnh mịch, tiếng ổ khóa bật ra chói tai đến lạ thường. Cánh cửa cầu thang nãy còn đóng kín không cách nào mở ra được thì nay tự động tách ra một khe hở, khẽ đung đưa trước gió phát ra những tiếng kẽo kẹt.
Tên thanh niên đứng dậy bước tới. Miệng không ngừng chửi bới:
- ĐM (định mệnh). Muốn lừa bố sao! Chương trình "Đùa chết thôi" à? Bố không phải là trẻ con. Để bố biết thằng nào bày ra trò này bố gọi người chém chết cả nhà nó. - Hắn mở cửa, tiến vào và mất hút tại đoạn gấp cầu thang. Ông chú trung niên do dự một lúc rồi cũng xách cặp bước xuống. Thi và Minh cũng chuẩn bị đi xuống thì...
- AAAAA....
- AAAAAAA.....
Hai tiếng thét vang lên gần như cùng một lúc. Tiếng bước chân dồn dập vọng lên từ cầu thang. Một thân ảnh to béo xuất hiện, nỗ lực chạy lên phía trên sân thượng, những khối thịt mỡ rung rinh theo từng bước. Không biết nguyên nhân gì mới có thể tạo lên động lực đẩy hàng trăm cân thịt đi với tốc độ nhanh như thế.
Thành công lao lên sân thượng, ông chú trung niên vội vàng đóng sầm cửa lại, cài khóa rồi như thoát lực ngồi bệt xuống sàn, mặt tái mét. Ông ta ngồi tựa lưng vào cửa, thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như tắm, miệng liên tục lẩm bẩm:
- Cương thi... cương thi… chết rồi... người chết rồi… bị bọn chúng giết chết rồi...
Tất cả còn chưa hiểu chuyện gì thì:
- RẦM - Cánh cửa bị một thứ gì đó đập vào.
- Aaaaa... - Ông chú hét lên kinh hoàng rồi cố gắng lết ra xa khỏi cánh cửa, dán sát cơ thể vào lan can, cả người run lên bần bật. Dường như, đối với ông chú, thứ đằng sau cánh cửa hết sức kinh khủng.
- RẦM...RẦM...RẦM...- Cánh cửa rung lên từng hồi, bản lề và ổ khóa đã bắt đầu bong ra. Cánh cửa có thể bung ra bất cứ lúc nào.
Bé gái vẫn rúc trong ngực Thi bỗng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt nó rồi nói:
- Đừng bỏ em lại. - Sau đó em thả lỏng đôi tay vẫn luôn ôm chặt nó ra.
Thi gật đầu một cách kiên định, nhẹ nhành thả em xuống, kéo em ra đằng sau mình rồi cúi xuống buộc lại dây giầy. Bên cạnh, Minh cũng đã đeo vào đôi găng tay không ngón chuyên dụng lúc đánh nhau.
- RẦM...RẦM...- cánh cửa có vẻ sắp bung ra khỏi bản lề. Thi liếc sang nhìn thằng Minh, đúng lúc Minh cũng quay sang nhìn nó và khẽ gật đầu.
Tiến lại gần cánh cửa, Thi chùng gối, lấy tư thế rồi đột ngột bước mạnh chân trái lên phía trước. Chân trái vừa chạm đất thì chân phải đột ngột bung ra tạo thành một cú đá tống tầm trung tiêu chuẩn mạnh mẽ quật vào cánh cửa (kiểu như Ran Mori hay đá ấy).
- BÙNG...
Do chịu nhiều cú va chạm dữ dội từ trước, cánh cửa đã gần bong ra. Bây giờ, lại chịu thêm cú đá của thằng Thi nữa, hai bản lề và ổ khóa triệt để rời ra. Dư lực vẫn còn lên cánh cửa bay mạnh về phía cầu thang, va chạm với thứ đằng sau. Cánh cửa bay mạnh đến đoạn chiếu nghỉ của cầu thang, quét sạch những thứ trên đường đi sau đó đập vào bờ tường mới dừng lại.
Nhìn một đống lồm cồm dưới đất, bây giờ hai thằng mới biết thứ gì đập cửa và làm cho ông chú sợ hãi như vậy. Zombie. Đúng, chính là zombie. Những thân hình không đầy đủ, cụt tay, cụt chân, có con còn lòi cả mắt ra ngoài. Bị cánh cửa xô ngã thành một đoàn nhưng vẫn nỗ lực bò dậy, nhe răng và giơ những bàn tay không trọn vẹn về phía hai thằng. Những con không bị ngã phía sau tràn lên, giẫm đạp cả vào đồng loại.
- Fuck. Zom thật mày ạ. Mà sao bọn này cứ lao ầm ầm chứ éo vật vờ như trong film nhỉ? - Minh nói với vẻ mặt bình tĩnh nhưng mặt cũng đã tái đi và giọng nói run run. Bên cạnh, Thi mím chặt môi không nói (thằng này sợ quá không nói lên lời) khuôn mặt cũng đã tái đi. Đằng sau, hai người con gái dường như quá sợ hãi mà ngã khụy xuống đất, đôi chân mềm nhũn, mặt tái nhợt, sự kinh hoàng hiện lên trong mắt.
Hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay còn hơi run rẩy, cố nén sự kinh tớm đang dâng lên trong họng, Thi tiến lên một bước, chắn lại lối lên tầng thượng của đám zombie.
- Nếu đằng nào cũng chết, với tư cánh của một võ sĩ, tau muốn chết trong chiến đấu - Vừa nói nó vừa chùn chân, xuống tư thế.
- Ha Ha - Cố gắng cười hai câu - Thật trùng hợp, tao nghĩ mình cũng là một võ sĩ - Minh tiến lên, sóng vai với Thi vừa vặn che gần hết cánh cửa cầu thang.
Bên dưới, bọn zombie ào ào xông lên. Khi con đầu tiên đã vào đúng tầm chân, Thi vặn người tung một cú đá chân cao thốc thẳng vào cằm nó. Đầu con zombie ngửa về đằng sau, phần cằm và cổ họng tét ra như bị xé. Máu và thịt vụn bắn tung tóe, bắn cả vào người hai thằng kèm theo đó là mùi thối của xác chết đang phân hủy.
Con zom ngã ngửa về đằng sau rồi lập tức chìm nghỉm trong cơn lũ zombie bên dưới. Mùi thối xộc vào mặt, hai thằng cảm thấy như có thứ gì đó quặn lên trong bụng.
Cố nén cảm giác khó chịu trong bụng, Minh tung cú đấm vào mặt con zombie tiếp theo. Nó cảm thấy khuôn mặt con zombie nhão ra, dính bết vào găng tay của nó. Cảm giác như là đấm vào cục thịt thối đang phân hủy vậy.
Hai cô gái và ông chú trung niên phía sau đã sớm ói ra cả mật xanh mật vàng.
Áp chế cơn buồn nôn đã dâng lên cổ họng, Minh đổi quyền thành trảm chặt vào cổ một con zombie bên cạnh. Đầu con zom lệch đi, oặt ra, xương cổ của nó đã bị mạnh mẽ chặt gãy. Đẩy mạnh con zombie vào những con bên dưới làm cho vài con cùng ngã, Minh lại tiếp tục hướng về con zombie tiếp theo, lách được vào khe hở do thằng Thi lưu lại.
Phía trước một chút, Thi đang liên tục tung những cú đá trời giáng vào đám zombie. Đá thẳng, đá ngang, quét chân, đá xoáy, cước pháp tung hoành, mỗi cước là một con zombie bị đá xuống. Cách chiến đấu của Thi phải di chuyển liên tục nên tạo ra nhiều lỗ hổng, nhưng nó không lo, đã có thằng Minh vá lại cho nó rồi. Nó dùng chân nên lực đủ mạnh nhưng kỹ xảo và phòng thủ như dùng tay thì thằng Minh hơn nó nhiều.
Hai thằng không định tiêu diệt tất cả những con zombie nào xông lên mà cố gắng đẩy chúng xuống dưới, có thể va chạm làm ngã thêm vài con nữa, làm giảm tốc độ của cơn lũ zombie trước khi tìm ra được biện pháp khác. Chật vật phòng thủ.
- Á á á.... - một tiếng hét từ đằng sau vang lên. Thi giật mình vì nhận ra đây là tiếng của bé gái vừa rồi còn nằm trong ngực.
Hốt hoảng quay đầu lại, chỗ cô bé đứng vừa rồi giờ trống không. Vội vàng đưa mắt ra nhìn xung quanh, Thi thấy cô bé bị một thứ gì đó như sợi dây thừng quấn vào cổ chân và kéo lê đi trên mặt đất. Mặc kệ đám zombie, Thi lao tới hướng cô bé với tốc độ nhanh nhất có thể, miệng hét to:
- MINH...
Nghe thấy bạn gọi, Minh biết, chỉ khi nào cần đi theo giúp đỡ thằng Thi mới gọi như thế. Đẩy mạnh con zombie trước mặt, Minh cũng lao đi theo thằng bạn.
Điên cuồng tăng tốc, Thi cũng lao đến kịp trước khi bé gái bị lôi ra khỏi sân thượng. Dậm chân tung người về phía cái dây thừng, đến lúc gần chạm đất, nó bỗng nghiêng người bung mạnh chân phải ra (chân trái co lại) giậm thật mạnh vào sợi dây. Sợi dây rung lên dưới chân nó và hơi chững lại. Đúng lúc đó, thằng Minh lao tới. Nó dùng hai tay túm chặt sợi dây (nó cảm thấy sợi dây mềm, thô ráp và hơi ướt, có vẻ như là một cái lưỡi), một chân đạp vào lan can lấy điểm tựa rồi vận hết sức mình kéo mạnh. Trên một nóc nhà năm tầng cách đó tầm 50 mét, một hình người bị kéo ra rồi rơi thẳng xuống đất.
- Thành công tiêu diệt Smoker thưởng 50 điểm tích lũy - Giọng nói ngọt ngào của hệ thống vang lên trong đầu. Minh không quan tâm, vội vàng lao về phía cửa cầu thang, nơi thằng Thi đang vất vả chống đỡ.
Ngay khi thằng Minh túm được cái thứ trông giống sợi dây thừng thì thằng Thi đã bật người trở lại cửa cầu thang cố gắng ngăn đám zombie xông lên ngày càng nhiều. Đến khi thằng Minh trở lại, áp lực đã giảm nhiều nhưng do đánh mất vị trí phòng thủ lên dần không đỡ được, bị ép phải lui dần lại. Phòng tuyến dần tan vỡ.
Vặn cổ một con zombie và đáp ra ngoài, Minh gào lên với thằng bạn:
- Bọn này dai quá, ngoại trừ bẻ xương cổ ra thì bẻ xương ở những chỗ khác và thủ pháp điểm huyệt đều vô dụng.
Rút chân từ trong ngực một con zombie ra, Thi nghiêng người tung một cú đá vòng làm lệch cổ con zombie đằng sau thằng bạn. Nó đứt quãng nói với Minh:
- Mầy giữ sức...bảo vệ bé gái.. lát còn mang cả tau đi...
- Mày định....
-Tau dùng cấm thuật - Nó đáp cho Minh một ánh mắt kiên định và tin tưởng.
Nãy giờ hai thằng đã chiến đấu được hơn chục phút rồi. Đánh nhau với loại kẻ thù điên cuồng và không còn là con người này cực kì mất sức. Đòn đánh nào cũng phải là chí mạng, nếu không dù cụt tay, mất chân hay thậm chí bị đánh nát cả lồng ngực thì bọn chúng vẫn lao vào. Trên người hai thằng đầy vết cào vết cắn, quần áo bắt đầu rách tan ra, thấm đẫm máu đen và thịt vụn. Thậm chí bên vai áo trái của Minh đã rách toạc lộ ra một vết cắn còn máu thịt lẫn lộn bên trong.
Minh nghĩ trong đầu, nếu thằng Thi dùng cấm thuật đương nhiên đám zom này bị quét sạch. Nhưng sau đó nó sẽ thoát lực và không thể cử động một thời gian. Hết đám zombie này ai dám nói là sẽ không còn đám khác, vậy mà nó dám dùng cấm thuật mở đường máu. Dám giao tính mạng cho bạn bè anh em. Có đồng đội như thế, còn cần gì hơn. Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, miệng hơi cong lên tạo thành nụ cười mỉm. Minh nhìn thằng bạn đáp:
- Ô kay. Mạng mày, vợ mày, để tao lo.
Thi cũng cười. Nó hít sâu một hơi, nhịn thở, dồn không khí đang căng đầy phổi xuống bụng, hai tay nắm chặt, cả người gồng lên, chuẩn bị bộc phát hết cơ năng trong một thời gian ngắn. Đúng lúc đó âm thanh bé gái vọng lên ở một bên sân thượng:
- Đừng ~~~~ - giọng nói có vẻ cầu xin - Bên này có cầu thang thoát hiểm.
Hai mắt Minh sáng lên "Cầu thang thoát hiểm, có hi vọng bỏ chạy, không phải dùng cấm thuật" ý nghĩ lóe lên trong đầu. Minh duỗi tay thành trảm, chặt gãy cổ con zombie trước mắt rồi vội vàng quay người lại tung một cú đấm với lực đạo vừa phải vào phần tiếp giáp giữa bụng và ngực thằng Thi. Thi há mồm, phun ra một ngụm khí, cấm thuật bị giải trừ.
Hai thằng lại tiếp tục chiến đấu, nhưng lần này là vừa đánh vừa lui về hướng bé gái.
Ông chú trung niên và cô gái trẻ nãy giờ co lại một chỗ run rẩy, bây giờ có lẽ đã bắt đầu quen dần nên cũng cố gắng đứng dậy chạy theo.
Khi còn cách lan can khoảng 5 mét. Thằng Thi thoát li chiến đấu, chạy nhanh đến chỗ bé gái đứng. Nhìn xuống dưới, nó thấy một cái cầu thang thoát hiểm đã bị hỏng nghiêm trọng. Bộ phận tiếp giáp với tầng thượng đã biến mất. Chỗ có thể đặt chân tiếp theo thấp hơn sân thượng khoảng 3- 4 mét.
Không suy nghĩ nhiều, Thi ôm lấy bé gái rồi nhảy thẳng xuống. Hai chân chạm đất (sàn cầu thang thoát hiểm) Thi hơi chùng gối để hoãn xung, chiếc cầu thang rung lên bần bật như có thể rời ra bất cứ lúc nào. Bỏ bé gái trong lòng ra, nó ngửa mặt lên hét to:
- Nhảy xuống đi.
Cô gái trẻ và ông chú nhìn thấy chiếc cầu thang tồi tàn lung lay, tòa nhà này lại cao 5 - 6 tầng chứ chẳng thấp. Chưa tính đến trường hợp nhảy hụt hay nhảy trúng nhưng cầu thang không chịu được mà sập xuống thì hai người này bình thường không bao giờ nhảy xuống từ độ cao hơn 1 mét. Bây giờ bắt họ nhảy xuống từ độ cao chót vót này, ai cũng có sự do dự và sợ hãi trong lòng.
Dưới sự uy hiếp tính mạng đến từ đằng sau, cô gái trẻ nhắm mắt, mím môi, nắm chặt hai bàn tay rồi buông mình rơi xuống. Thi vội vàng dang tay, tiếp lấy cô gái, cầu thang lại một trận rung rinh.
Trên tầng thượng chỉ còn ông chú và Minh. Ông chú lê cơ thể ra sát mép lan can, mặt tái mét, run lên cầm cập và không dám buông tay.
Cố gắng cầm cự một lúc, Minh đoán rằng mọi người đã xuống hết. Nó thu chân phải về phía sau, tay phải co lại ép sát vào cạnh sườn, xuống tấn xúc lực. Hít sâu một hơi, Minh bước mạnh chân phải lên phía trước. Cùng lúc đó, nó dồn trọng tâm lên đằng trước, xoay vai đẩy mạnh tay phải ra, bàn tay xòe ra chuyển quyền thành chưởng đi theo hình xoắn ốc ấn mạnh vào con zombie trước mặt... Chu Tước - Pháo trôn ốc.
Con zombie bị đẩy bay về phía sau, cơ thể còn xoáy theo chiều chưởng xoáy của Minh. Sau khi đụng vào đàn zombie phía sau, nó vẫn không dừng lại mà còn dư lực bay thêm 3 mét nữa, xoáy sâu vào đàn zombie, xô ngã tất cả những thứ nó gặp trên đường đi.
Tung ra tuyệt chiêu "Pháo trôn ốc" đắc ý của mình. Minh vội vàng xoay người lại, chạy thẳng đến chỗ cầu thang thoát hiểm rồi không chút do dự tung người xuống. Nó rất tự tin với tuyệt chiêu của mình, nếu người bình thường trúng phải thì nội tạng cũng bị xoắn lại, không chết cũng trọng thương.
Minh tưởng nó là người xuống cuối cùng nhưng khi tung người qua lan can, nó mới phát hiện ra ông chú trung niên vẫn còn trên sân thượng. Vừa đứng vững, Minh vội vàng quay lên hét lớn:
- Thả tay ra, nhảy xuống.
- Không muốn chết thì mau nhảy xuống - Thi cũng kêu lớn.
Thấy Minh nhảy xuống, ông chú trung niên mặt cắt không còn hột máu. Ông ta run rẩy hét lên - Tôi sợ độ cao…. - Rồi quay đầu lại nhìn, lũ zombie lúc nãy bị đánh ngã đã lúc nhúc bò đến, khoảng cách ngày càng gần. Cuối cùng, uy hiếp tử vong cũng chiến thắng nỗi sợ độ cao, ông chú nhắm chặt hai mắt, buông tay cho cơ thể rơi xuống.
Khi còn cách khoảng 2 mét, cơ thể nặng gần trăm cân của ông chú đột nhiên chững lại, treo lủng lẳng giữa không trung. Trong lúc tất cả mọi người còn đang giật mình kinh ngạc thì cơ thể ông chú đột ngột bị kéo lên. Lúc này, hai thằng mới nhìn thấy một thứ giống như sợi dây thừng quấn chặt vào cổ chân ông chú.
Thằng Thi vội vàng giậm chân, tung người, nhảy cao hết mức có thể, với tay lên cố gắng bắt được bàn tay đang thõng xuống của ông chú. Nó bắt được, nhưng không phải là bàn tay mà chỉ là những ngón tay trơn trượt vì đẫm mồ hôi. Những ngón tay tuột ra khỏi lòng bàn tay nó. Thi rơi bịch xuống đoạn cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn ông chú bị kéo đi, sự bất lực hiện lên trong mắt nó.
- AAAA...Buông raaa!! Không! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết. Tôi còn có mẹ già. Tôi còn phải nuôi con...AAAAA......- Những tiếng kêu chứa đầy sự tuyệt vọng và không cam lòng vọng lại, bé dần rồi im hẳn.
Cả bọn nghe tiếng kêu cứu vọng lại mà cứ lặng người đi, không biết tí nữa mình có chết như vậy không, hay còn thảm khốc hơn.
Ông chú sau khi bị kéo lên tầng thượng, đàn zombie lao vào cắn xé. Ông chú điên cuồng kêu gào la hét, sự sợ hãi, tuyệt vọng, không cam tâm điên cuồng dâng lên trong mắt.
Một ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên trong lòng bàn tay phải, rồi lan ra cả cánh tay, đốt cháy con Smoker và cả vài con zombie thường bên cạnh. Nhưng ngọn lửa cũng không thể cứu được ông chú. Nó yếu dần rồi bị bao phủ bởi đàn zombie đang khát máu. Ánh lửa không còn, tiếng la hét cũng mất.
.............
Trên cầu thang, thỉnh thoảng có vài con zombie đứng vật vờ, nhìn thấy có người đi xuống, chúng gào thét rồi liều mạng xông lên.
Minh dẫn đầu, phía sau nó là cô gái trẻ, bé gái, cuối cùng là Thi đoạn hậu. Bốn người chạy xuống cầu thang, tốc độ không lớn lắm vì vừa chạy Minh vừa phải thanh lý vài con zombie thỉnh thoảng cản đường.
- Zombie, cái lưỡi kéo chân người, Bom ma, Tank, Witch... nghe quen quen, đã gặp ở đâu rồi nhỉ? - Vừa chạy xuống cầu thang, Thi vừa lẩm bẩm trong miệng. Một loạt những cái tên trôi qua đầu nó - zombie, vi rút quỷ, Resident evil, Left 4 Dead... Left 4 Dead. Đúng rồi, chính là nó, đây chính là Left 4 Dead.
- Hoàn thành nhiệm vụ ẩn "Đặt tên cho bản đồ" thưởng 100 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 3 sao
Giọng nói ngọt ngào của hệ thống vang lên trong đầu. Đạt được điểm thưởng một cách dễ dàng nhưng Thi không hề vui mà nét mặt còn hơi nhăn lại. Left 4 Dead là trò chơi mà ở đó, zombie không hề vật vờ như những bộ phim hay trò chơi khác. Ở đó, những con zombie thường cũng có khả năng chạy rất nhanh, lại còn có nhiều loại biến dị nữa. Với tình trạng của hai thằng hiện nay thì khi gặp phải Tank hay Witch, thì xác định 80% là bỏ mạng hết. Trò này zombie còn một khả năng hết sức khó chịu nữa đó là đánh hơi. Người chơi không được ở một chỗ quá lâu, nếu không zombie sẽ kéo tới càng lúc càng nhiều.
- Chết tiệt - Thi bước nhanh vài bước, thu hẹp khoảng cách với thằng bạn, nói to những thứ nó vừa biết.
Khi Thi nhắc đến khả năng đánh hơi của lũ zombie, khuôn mặt thằng Minh tối xầm lại. Kế hoạch tìm một chỗ nào đó nhỏ bé, kín đáo và chắc chắn (một căn biệt thự chẳng hạn) khóa kín lại rồi trốn đến khi hết thời gian vừa hình thành trong đầu nó đổ vỡ tan tành.
- WTF, chạy được đi đâu bây giờ? - Minh nói, trong khi nó đang bẻ cổ một con zombie. Hơi ngừng lại để đẩy con zom ra khỏi cầu thang, nó nói tiếp: - Mà chạy lung tung nhỡ lại đâm đầu vào cả đàn thì sao?
- Kệ, random thôi, hên xui, ít ra còn hơn đứng im chờ chết - Thi đáp lại.
Trong lúc nói chuyện, cả bọn đã chạy hết cầu thang. Đặt chân xuống đất, Thi đưa mắt nhìn xung quanh. Nó thấy, đây là một con hẻm nhỏ, do nằm giữa hai tòa nhà lớn lên có vẻ đặc biệt tối tăm.
Dưới nền đường, máu đen vung vãi, một mùi thối của xác chết đang phân hủy thoang thoảng trong không khí. Bên vệ đường, vài cái thùng rác nằm lăn lóc, vài chiếc túi nilong, vài mẩu giấy vụn bị cuốn lên, tung bay trong gió càng làm tăng vẻ tiêu điều. Con hẻm có hai đầu. Một đầu đã bị bịt lại bởi một đống xác ô tô và bê tông vụn xếp chồng lên nhau. Đầu còn lại, có vài con zombie đang gào thét lao tới.
- Chạy đâu giờ? - Thi quay sang hỏi ý kiến thằng Minh.
- Tao không biết. Thôi kệ, cứ thoát khỏi con hẻm này đã. - Minh đáp lại rồi lao về phía đám zombie. Thi lao theo sát phía sau nó.
Đã có kinh nghiệm, hai thằng nhanh chóng xử lí đám zombie có quân số ít hơn nhiều lần đám ở trên sân thượng. Bên ngoài con hẻm là một con phố rộng rãi với những cửa hàng xếp lên tiếp sát cạnh nhau, dưới lòng đường là vô số chiếc ô tô bừa bãi. Có lẽ trước kia đây là một con phố mua sắm.
- Cái gì thế này? Phố mua sắm..? - Minh tức giận nói - Trước kia nhiều người, bây giờ nhiều zombie. Đảo mắt một vòng, nó hét lên: - Bên trái! - rồi dẫn đầu đi về phía đó. Cô gái trẻ đi theo ngay đằng sau.
Thi vừa bước chân, định đi theo thằng bạn thì cảm thấy gấu áo bị một bàn tay kéo lại, giật nhẹ. Quay đầu lại, Thi thấy bé gái đang túm lấy gấu áo sau lưng mình, mở to đôi mắt, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, đầu liên tục lắc trông hết sức đáng thương.
- Đừng ~~~ - Em nói với giọng van xin - làm ơn, đừng đi hướng đó.
Hơi chần chừ một chút, Thi vội vàng quay đầu về phía thằng bạn, hét lớn:
- Minh, đừng đi lối đấy, đi lối này đi.- Nói rồi nó cầm tay bé gái, dắt em đi theo hướng ngược lại. Minh dừng lại, nhìn thằng bạn vài giây rồi mỉm cười đuổi theo:
- Vcl (vui cười lên). Lần này, tao theo mày. - Nói rồi nó vội vàng bắt kịp thằng bạn. Cô gái trẻ thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Do không có zombie nên cả nhóm không chạy mà từ từ đi bộ để tiết kiệm thể lực.
Đi được hơn 50 mét thì bỗng nhiên:" - RẦM..." âm thanh do hai thứ gì đó to lớn va chạm tạo lên.
Hoảng hốt quay đầu lại nhìn về hướng ban nãy thằng Minh định đi, cả nhóm thấy một thân hình cao lớn với những khối cơ bắp nổi lên cuồn cuộn đang đứng phía cuối con đường, cách cả bọn hơn 300 mét. Con quái vật cơ bắp đứng trên một chiếc xe hơi bẹp dúm, trừng mắt nhìn về phía nhóm người. Sau đó, nó gầm lên một tiếng rồi lao đến bằng cả tứ chi.
Giật mình, Minh hét lớn:
- CHẠY. - rồi dẫn đầu phi ngay vào một con hẻm bên cạnh.
- ĐM (định mệnh). Là Tank. - Thi cũng kêu lên một câu rồi cúi người xuống, xốc bé gái lên lưng, vội vàng chạy theo thằng bạn. Cô gái còn lại cũng hấp tấp theo sau.
Điên cuồng tăng tốc. Khi chạy đến giữa con hẻm, bé gái trên lưng Thi bỗng nắm chặt vai áo nó, giật giật rồi kề miệng, nói nhỏ vào tai:
- Bên trái... cánh cửa - Như một phản ứng có điều kiện, Thi xoay người đá tung cánh cửa, lộ ra một hành lang u ám chỉ vừa đủ cho hai người đi. Gọi to một tiếng:
- Minh - Rồi nó lao thẳng vào hành lang không cần suy nghĩ.
Nghe thấy thằng bạn gọi, Minh cũng quay lại, theo sát phía sau.
......................
- Chạy, chạy, chạy - Đó là âm thanh lúc nào cũng vang lên trong lòng cô gái trẻ. Mệt mỏi, sợ hãi. Dù đã cố gắng hết sức nhưng cô vẫn không thể nào bắt kịp hai người đằng trước. "Không, đợi tôi với, tôi không muốn chết", cô gào lên trong lòng. Lại một lần nữa cố gắng tăng tốc, đôi giày cao gót đã sớm bị đá đi. Đôi bàn chân non mềm đã rướm máu do ma sát với lòng đường. Nhưng khoảng cách giữa cô và người đằng trước càng lúc càng xa.
Khi cô thấy bọn họ rẽ vào một hành lang rồi biến mất. Hoảng loạn, cô cảm thấy mình mất phương hướng, sự sợ hãi, tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Cô trách mình yếu đuối, ghen tị với cô gái được thằng Thi cõng trên lưng. Cố gắng chạy thêm vài bước, cô cảm thấy mệt mỏi, đau đớn. "Có lẽ, đối với mình, dừng lại sẽ dễ dàng hơn."
Bước chân dần chậm lại. Tiếng " RẦM...RẦM..." tạo ra khi va chạm vào đồ vật trên đường chạy của Tank ngày càng gần.
Khi sắp triệt để buông tha, cô bỗng giật mình khi nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi ngã rẽ cuối hành lang, chạy thẳng về phía mình. Chưa kịp phản ứng lại, bóng người đó đã đến sát bên cạnh. Một bàn tay rắn chắc chụp lấy tay cô rồi kéo đi. Sau đó, cô nghe thấy giọng của thằng Minh vang lên bên tai mình:
- Cố gắng lên... - Khi nhìn rõ người nắm tay mình là thằng Minh, cô như tìm được đường sống trong chỗ chết. Ánh mắt mang theo sự cảm kích. Siết chặt lấy bàn tay rắn chắc của Minh, dù bàn tay đó dính đầy máu đen hôi hám cô vẫn cảm thấy nó ấm áp lạ thường. Dưới sự lôi kéo của thằng Minh, cô lại tiếp tục cất bước.
......Điên cuồng bỏ chạy...
******************************************