192. Thái giám triệu tôi vào cung vẫn là người mọi khi, lúc y truyền khẩu dụ của Sở Duệ Uyên, trông có hơi run rẩy, tôi còn nghĩ y ốm hay mệt mỏi, thực sự không ngờ đến lại xảy ra chuyện này. Đợi đến lúc ở trên đường, công công này mới lắp bắp kể với tôi chuyện xảy ra trong cung, trong lòng tôi phát hoảng, chỉ hận không thể lập tức trốn về Trà Kinh Lâu của mình, cáo bệnh không đi. Tiếc rằng đã muộn rồi. Tôi chỉ có thể để người ta đưa vào cung, đem đến trước mặt hắn.
193. Nói một cách khách quan, hắn là một hoàng đế, nam nhân, ở trên chính địa bàn của mình bị nữ nhân hậu cung hạ dược, cưỡng bức hoan hảo ép lấy long tinh để kiếm đứa con… Ngoài cảm giác bạn giường của mình bị đứa khác NTR (*), kì thực tôi còn thấy rất buồn cười. Chỉ có điều nhớ đến việc người bị hại không những là bạn giường của mình mà còn là CEO bản triều, tôi vội giấu đi vẻ mắc cười mà trưng ra cái mặt sẻ chia thù hận.
(*) Netorare (寝取られ), thuật ngữ tiếng Nhật dùng trong game, anime, manga, dùng để chỉ việc vợ/người yêu của nhân vật chính có quan hệ với người khác một cách chủ động hoặc bị động.
194. “Mính Chi…” Sở Duệ Uyên trông thấy tôi, kêu một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, trực tiếp kéo tôi xuống giường. Hắn xem ra dược hiệu trên người vẫn còn chưa hết, lần này làm không những đặc biệt lâu, mà còn dữ dội khác thường, cuối cùng khi trời sáng, hắn dừng lại thì phía sau của tôi đã có vài vết rách.
195. Kể từ đêm đầu tiên của cả hai đến nay, đây là lần thứ hai hắn làm tôi chảy máu. Đợi đến lúc tâm trạng bình ổn lại, hắn bèn tự tay bôi thuốc cho tôi, lại ôm tôi vào lòng khe khẽ nhắc đi nhắc lại câu xin lỗi. Tôi thấy hắn thân là nhất đại đế quân lại lật thuyền trong mương bởi cái chuyện này, đem những kẻ liên quan, thậm chí người biết chuyện ra giết sạch, chỉ sợ trong lòng đã để lại bóng ma tâm lí, cũng thật đáng thương. Tôi bèn ngẩng đầu hôn hôn hắn, bảo rằng: “Trong lòng bệ hạ không còn khó chịu như lúc nãy là tốt rồi, một chút vết thương này của Mính Chi qua vài ngày là khỏi. Không biết bệ hạ có muốn nói cho ta, chuyện này rốt cuộc là sao?” Sở Duệ Uyên ôm tôi trầm mặc thật lâu, cuối cùng nghiến răng nói: “Hậu cung của trẫm tuy rằng chỉ có hai người đàn bà, nhưng những chuyện xấu xa ẩn giấu trong đó nói ra chỉ sợ làm bẩn tai Mính Chi… Hai người đó lúc trước uế loạn hậu cung trẫm đã sớm biết, nhưng niệm tình họ cũng là thâm cung tịch mịch nên mới vờ như không có chuyện gì. Ai biết con người lòng tham vô đáy, tiện phụ kia e rằng nghe được có triều thần dâng tấu đòi phế hậu, bèn nghĩ ra bàng môn tả đạo này để kiếm đứa con bảo vệ địa vị của mình… Ha, chỉ sợ phủ An Quốc Công cũng can dự vào chuyện này không ít!” Lời hắn nói quả nhiên không khác với dự đoán của tôi nhiều lắm, nhưng có một việc tôi vẫn chưa hiểu rõ: “Ta thấy hoàng hậu nương nương cũng là người thông minh, làm sao lại hồ đồ như vậy được. Nàng phải biết chuyện này chắc chắn sẽ làm ngươi giận dữ, không cẩn thận lại từ không muốn phế hậu thành ra phế hậu, lẽ nào nàng ta thực sự chắc chắn chỉ một lần là có thể đậu long nhi? Huống hồ… ngay cả nếu nàng ta nhờ vậy mà có thai, đứa trẻ sinh ra không được ngươi yêu quý, cũng sẽ không được làm thái tử.” Sở Duệ Uyên im lặng càng lâu, cuối cùng vẫn cứ nói ra: “Trong dược ả ta hạ cho trẫm, có một thứ gọi là ‘độc tru’, là cấm dược trong cung từ tiền triều truyền lại. Nữ tử nếu lập tức hoan hảo với nam tử bị hạ dược, chắc chắn sẽ đậu con trai, nhưng người uống thuốc này… chỉ sợ từ đó về sau không thể có đứa con nào khác… Tiện nhân này là tính toán để ta không thể không lập con ả ta làm thái tử!”
196. Thấy hắn ngay cả chữ “ta” cũng nói ra mồm, tôi biết hắn đang giận phát điên rồi. Một đấng cửu ngũ chí tôn bị người ta hạ thứ dược độc địa như vậy, còn bị tính toán ngôi vị thái tử, có giận dữ đến đâu cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều, nhớ lại chuyện gossip về hoàng tộc mà thằng bạn thạo tin kể với mình lúc trước, tôi bất giác giật mình. Tiên đế cũng là sau khi cưới mẫu thân của Sở Duệ Uyên làm tân hậu, có hắn rồi mới trở nên hiếm con, suốt mười mấy năm đến tận lúc qua đời cũng chỉ có hai người đậu thai, trong đó tiên thái hậu còn bị khó sinh mà qua đời, dẫn đến việc tiên đế hậu cung ba ngàn mà Sở Duệ Uyên chỉ có một hoàng đệ duy nhất. Hậu cung của tiên đế những năm đầu đấu đá dữ dội, nhưng đa số là hậu cung phi tần sảy thai, hoặc đứa trẻ sinh ra bị chết lưu, chết yểu, tình huống đến mang thai cũng không có như vậy chỉ từ khi mẹ Sở Duệ Uyên tiến cung mới bắt đầu. Lúc trước tôi chỉ cho rằng mẹ hắn thủ đoạn cao tay, giờ xem ra không những thủ đoạn cao tay, lòng cũng đủ ngoan độc. Mà tiên thái hậu cả đời được sủng ái, chỉ e tiên đế đến tận lúc chết vẫn bị che mắt.
197. Tôi bỗng có cảm giác như xem một vở hài kịch về thiên lí luân hồi, báo ứng ngay trước mắt.
198. Chỉ có điều đóng vai kẻ được lợi cũng như người bị hại trong vở hài kịch đó, lại là bạn giường tôi quen biết 14 năm, dây dưa gần 7 năm và tạm thời chưa có ý định rời bỏ. Tôi thật sự cảm thấy hắn đáng thương. Nhưng chuyện này liên quan đến cơ mật trong hoàng tộc, thậm chí liên quan đến nguồn gốc ngai vàng của Sở Duệ Uyên, tôi không thể nói ra. Cho dù có một ngày hắn tự mình hiểu ra, tôi cũng phải chôn sâu chuyện này trong bụng, coi như chưa từng nghĩ tới.
199. Tôi chỉ biết thở dài, dựa vào lòng hắn hỏi: “Vậy ngươi hẳn có dự tính rồi?” Sở Duệ Uyên gật đầu xác nhận, nhưng cũng không nói rõ rốt cuộc hắn định làm gì. Tôi biết đó là những việc liên quan đến biến động cục diện triều đình, nên cũng thức thời không hỏi.
200. Kì thực Sở Duệ Uyên có thể kể cho tôi chuyện về “độc tru”, đã là dính đến chuyện phế lập hoàng đế kế vị hắn, coi như xem tôi là thân tín hàng đầu. Được thiên tử triều đình tín nhiệm như vậy, nói không cảm động trong lòng là giả dối. Tôi ở bên hắn nhiều năm như vậy, không được đến mức người tình tâm ái, nhưng cũng có thể coi là bạn bè tri kỉ. Nếu có một ngày chúng tôi chấm dứt quan hệ bạn giường, trong lòng tôi sợ rằng cũng không chỉ có thoải mái tự tại như hai năm đầu, mà còn có thêm nỗi chua xót khi mất đi một người bạn chí giao.
Chí giao cái đầu, như thế này mà vẫn không hiểu tâm ý bạn Uyên, không biết là yêu cầu cao hay thần kinh thô quá nữa!!! (╬ ̄皿 ̄)凸