132. Khi được nó buông ra, tôi đã đần hết cả người. Được một mĩ thiếu niên cưỡng hôn, tôi nào có tài đức gì. Thế nhưng, nó cũng bắt đầu đần ra, chỉ tay vào tôi: “Huynh sao lại, sao lại…” Lắp bắp chán chê không nói trọn được một câu.
133. Hai chúng tôi còn đang đần mặt nhìn nhau, Sở Duệ Uyên đã từ trong cung chạy đến. “Độc Cô Yến?!” CEO bản triều vừa trông thấy Mộc Thụy Lâm, lập tức kêu một cái tên khác. Tôi còn đang ù ù cạc cạc thì bị hắn kéo ra sau lưng. “Ta nghe nói quốc chủ Nam quốc 5 năm trước tìm lại được một hoàng tôn, quả nhiên là ngươi.” Sở Duệ Uyên nhìn mĩ thiếu niên vừa được cho trú chân, cười lạnh: “Ngươi cũng biết tính toán đấy, đáng tiếc là chậm một bước rồi.” Mộc Thụy Lâm, không, phải gọi là Độc Cô Yến, dáng vẻ thiếu niên ngây thơ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, trên khuôn mặt mới 12, 13 tuổi hiện rõ vẻ lạnh lùng tàn nhẫn chỉ có ở người trưởng thành, gằn từng chữ: “Thì – ra – là – ngươi! Ngươi cho huynh ấy ăn ‘Phá duyên’?” “Ngươi cũng biết tình cổ của ngươi không có tác dụng rồi sao?” Sở Duệ Uyên đang đứng chắn trước mặt tôi trả lời. Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra hắn đang đắc ý. Thế nhưng, phản ứng của Độc Cô Yến lại không giống như chịu đả kích, trái lại bất chợt cười phá lên: “Rất tốt, rất tốt! Ngươi cũng rất giỏi tính toán, chỉ tiếc là… Ha ha ha!”
134. Nghe tiếng cười của y, lại nhớ đến tác dụng phụ mà Giang thần y từng nhắc tới, tôi có phần hoảng sợ. Sở Duệ Uyên cũng chau mày, hạ lệnh cho tướng sĩ đi cùng bắt người lại. Kết quả là, để Độc Cô Yến trốn mất.
135. Đúng vậy, đường đường ngay dưới chân thiên tử, trước mặt hoàng đế, hơn trăm cấm vệ quân lại để cho một tiểu hoàng tôn nước ngoài chạy mất.
136. Độc Cô Yến có thể chạy trốn cũng có liên quan đến tôi. Khi tu sửa Trà Kinh Lâu và hậu viện, tôi có cho thợ thuyền xây thêm vài đường mật đạo để phòng khi khẩn cấp. Không rõ Độc Cô Yến làm thế nào mà biết được thông tin này, còn biết những mật đạo thông ra ngoài nằm ở chỗ nào, sớm bố trí thủ hạ ẩn thân dưới đó, chờ khi tình hình không ổn thì cứu y ra. Kết quả là chuẩn bị cũng bằng không, CEO bản triều tính toán đủ đường, cuối cùng lại để người ta trốn thoát.
137. Thế vẫn chưa hết, mĩ thiếu niên cực kì xinh đẹp kia trước khi an toàn rời đi, còn từ đằng xa gào với lại bảo tôi cố gắng nhẫn nhịn thêm vài năm nữa, chờ y lớn lên rồi sẽ quay lại cứu tôi. Tôi cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh vị Thừa Hòa Đế đang đứng cạnh mình, thoáng chốc đã giảm xuống vài độ.
138. Hoàng tộc nước ngoài không những muốn hạ tình cổ cho tôi, mà còn biết mật đạo trong Trà Kinh Lâu nằm ở chỗ nào, lại còn muốn chờ lớn lên quay lại “cứu” tôi… Nếu bảo không đáng bị tình nghi phản quốc, đến chính tôi cũng chả tin được. Vì thế, tôi vội vàng quỳ xuống trước mặt Sở Duệ Uyên. “Mính Chi với kẻ đó vốn không quen biết, càng không rõ vì sao y lại muốn làm những chuyện này, không rõ vì sao y lại biết mật đạo trong Trà Kinh Lâu, xin bệ hạ minh giám.”
139. Điều khiến tôi bất ngờ là, CEO bản triều không hoài nghi tôi một chút nào. Ngược lại hắn còn xua những người khác lui ra, kéo tôi đứng dậy ôm thật chặt vào lòng: “Chuyện này không trách Mính Chi, là trẫm không đủ thận trọng. Kẻ này mang nặng thù oán với trẫm, trẫm lại không sớm cắt đứt hậu hoạn, mới liên lụy đến ngươi. May mà mấy hôm trước trẫm đã tìm được thuốc giải, nếu không chẳng phải đã để cho hắn hạ cổ Mính Chi của trẫm rồi sao?!”
140. Tuy không hiểu vì sao hắn là vua một nước lại đi gây thù chuốc oán sâu nặng với một tiểu hoàng tôn nước láng giềng mới mười hai mười ba tuổi, nhưng nghĩ tới việc hắn tin tưởng mình như vậy, đem tất cả trách nhiệm tự gánh lên người, trong lòng tôi dậy lên một loại cảm giác không nói nên lời. Ừm, là cảm giác phiền chán.