Cả thị trấn Minija vẫn chìm trong màn mưa.
Ở một thành phố cách đó 2000 km, mưa cũng rơi không ngớt.
Lạ thật...
Buổi tối, căn nhà của Xuyên Sơn lại tưng bừng trong một bữa tiệc. Irivy đã trở về với rất nhiều quà cho mọi người. Hainiido nhìn xuống món quà của mình là một chiếc đồng hồ đeo tay cổ mà trong lòng chợt cảm thấy trào dâng... xúc động, suýt không cầm được nước mắt, thì ra cô nàng chủ tịch kia cũng có quan tâm tới anh đấy chứ, cô ta còn biết cả sở thích sưu tập đồng hồ cổ của anh nữa cơ mà, vậy là có... tiến triển rồi.
"À, Hainiido." - Irivy chợt nói.
"Sao vậy, chủ tịch?" - Hainiido mỉm cười hỏi.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ là mình đã đưa nhầm hộp quà cho anh rồi." - Irivy vừa nói vừa thu lại hộp đồng hồ trên tay Hainiido và đưa cho anh một chiếc hộp khác - "Đây mới là món quà dành cho anh."
"Hả?" - Hainiido mở hộp quà mới ra, bên trong là một... con búp bê cầu nắng bằng vải thêu - "Cô... cô tặng cho tôi cái này để làm gì?"
Irivy cất hộp đồng hồ vào trong túi xách, hờ hững nói:
"Tôi nghĩ là anh không thích mưa, nên tặng nó để anh có thể treo trong phòng, linh lắm đấy."
Thật khó để có thể diễn tả hết cảm giác hụt hẫng, thất vọng và bức bối trong Hainiido lúc này, anh gầm lên:
"Cô cầu nắng cho cả đội bóng thì có, chứ nghĩ gì đến tôi!?"
Irivy chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
"Thì sao? Anh là đội trưởng cũng nên có một chút thành ý vì đội chứ?"
"Ặc..." - Hainiido tức nghẹn cổ không thể nói gì thêm, đành chiêu ngay một ly bia đầy.
Quà của Xuyên Sơn là một chiếc ví da hàng hiệu, còn quà của Hiên Hạ là một cuốn sách hiếm về hội họa. Huệ Nha cũng có quà, một chiếc cặp tóc đính đá quý. Bữa tiệc gồm các món hải sản và thịt nướng, bia, nước ngọt. Cơn mưa trắng xóa ngoài bức tường kính chỉ khiến không khí trong phòng thêm ấm áp, tươi vui.
"Đội Illen United đang là đương kim vô địch, đây sẽ là một trận chung kết vô cùng khó khăn, mọi người hãy cố gắng hết sức mình nhé, hãy mang chiếc cúp về Minija." - Irivy nói.
Xuyên Sơn khẽ gật đầu:
"Tất nhiên rồi, chủ tịch. Cũng may chúng ta sẽ có được lực lượng mạnh nhất, không có ai bị chấn thương cả."
Hainiido vẫn đang ấm ức nên không thèm nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ăn uống. Irivy đâu quan tâm, cô hỏi Hiên Hạ:
"Tình hình đội cổ vũ thế nào rồi em?"
Hiên Hạ hào hứng đáp:
"Vâng, tất cả các bạn trong fan club Minija đều sẽ đi ạ, mọi người đang rất phấn chấn, bọn em sẽ cổ vũ bằng tất cả tình yêu và nhiệt huyết!"
"Tốt lắm, chúng ta cũng không cần quá đặt nặng vào chiến thắng, chỉ cần mọi người vui vẻ là được rồi, a ha ha..." - Irivy cười sảng khoái.
"Hừm..." - Hainiido vẫn im lặng ngồi uống bia. Ngồi bên cạnh anh là Huệ Nha, nàng cũng chỉ lặng lẽ với đĩa thức ăn của mình. Trong khi 3 người kia thì đang nâng ly lên cụng vào nhau canh cách, họ tiếp tục bàn luận sôi nổi về chiến thuật và đội hình cho trận chung kết sắp tới.
Mình là đội trưởng mà bị cho ra rìa sao - Hainiido nghiến chặt răng, uống bia vào mà sao lại thấy... đắng.
Chợt...
Huệ Nha đang nhẹ nhàng gắp một miếng thịt nướng rất lớn và... thả vào trong đĩa của Hainiido.
"Huệ Nha, em..." - Hainiido ngạc nhiên quay nhìn Huệ Nha, cô bé này vừa làm gì vậy?? Chẳng lẽ... cô bé vừa mời anh ăn ư?
"Cám... cám ơn em..." - Hainiido đang hết sức cảm động, ánh mắt anh rưng rưng, may mà vẫn còn có cô bé này quan tâm tới anh.
...
Nửa đêm.
Không gian căn nhà lại trở về với sự tĩnh lặng.
Vậy mà Xuyên Sơn vẫn chẳng thể chợp mắt, anh trở mình trên giường mấy lượt, thao thức cùng tiếng mưa rơi. Chợt nghĩ về Huệ Nha, không biết đêm nay cô ấy có... Anh dựng mình dậy khỏi giường, rồi cất bước đi xuống tầng dưới.
Kia rồi, bên bức tường kính, Huệ Nha lại đang ngồi đó và lặng lẽ ngắm mưa.
Hình ảnh ấy với Xuyên Sơn thật êm đềm lắm, anh mỉm cười chậm rãi bước về phía nàng.
Nàng vẫn chỉ tập trung vào cơn mưa.
Xuyên Sơn ngồi xuống bên nàng, khe khẽ nói:
"Tiếng mưa thật khó ngủ nhỉ?"
"..."
Xuyên Sơn lấy từ trong túi quần ra một trái táo xanh và đưa tới trước mặt Huệ Nha:
"Em có đói không?"
Hương táo khiến cánh mũi nàng hơi phập phồng, và nàng đưa bàn tay lên đón lấy trái táo, nàng hít nhẹ một hơi rồi bắt đầu chậm rãi ăn.
Xuyên Sơn cứ ngồi ngắm nàng ăn, nàng cắn từng miếng rất nhỏ trên khuôn miệng bé xinh, hồng đỏ, cách nàng ăn thật khoan thai, dịu dàng. Chiếc cặp tóc đính đá quý của Irivy lấp lánh trên mái tóc đen huyền của nàng như một mảnh sao băng.
Cuối cùng Huệ Nha cũng ăn xong trái táo, nàng đặt chiếc lõi xuống mặt sàn gỗ, rồi nàng lại... chìa tay về phía Xuyên Sơn.
" ? " - Xuyên Sơn tròn mắt nhìn nàng, nhưng rồi anh chợt hiểu ra điều nàng muốn. Túi bên kia của anh vẫn còn một trái táo nữa, may mà anh đã chuẩn bị sẵn.
"Đây." - Xuyên Sơn đặt trái táo thứ 2 vào lòng bàn tay Huệ Nha.
Nàng vừa ăn vừa ngắm cơn mưa ngoài vườn khuya, đôi mắt huyền trong thẳm, lung linh, như ẩn chứa bao điều.
"Sao em lại thích ăn táo?" - Xuyên Sơn khẽ hỏi.
Một khoảng lặng yên trong căn phòng khiến tiếng mưa như càng trở nên âm vang hơn. Như một bản nhạc. Giai điệu của mưa thanh khiết như tiếng hát của hàng triệu thiên thần tí hon.
"Mát." - Giọng nàng chợt ngân lên, trong trẻo như một nốt nhạc điểm vào giai điệu ấy.
" ?? " - Xuyên Sơn chẳng hiểu. Mát? Mát ư... Nghĩa là sao?
Xuyên Sơn ngồi suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh bật cười:
"À, ý em là ăn táo rất mát phải không? Thế... thế em bị nóng trong người ư?"
"..." - Nàng khẽ chớp mắt.
Hai người cứ ngồi bên bức tường kính cùng cơn mưa mãi, giỏ Thủy hồng lan vẫn tỏa hương phơ phất trên đầu họ.
Cho đến khi...
... Huệ Nha lại chợt... ngả đầu vào vai Xuyên Sơn.
Và anh vòng tay ôm lấy nàng, lần này anh sẽ giữ nàng thật chặt, không để mất nữa.