• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Huệ Nha giờ này đang ở đâu? Ôi nhớ Huệ Nha quá, nhớ da diết, nhớ mênh mang, hu hu..."

"Im đi, đừng có rên rỉ nữa."

"Nhưng tôi nhớ Huệ Nha không chịu được."

"Kệ xác ngươi."

"Thôi mà, tôi biết cô cũng đang nhớ Huệ Nha lắm, phải không?"

"Câm miệng!"

"Thôi đừng có chối nữa, tôi hiểu cô rõ lắm mà, Nước."

"Không được gọi ta là Nước, nếu không..."

"Hi hi, cho tôi gọi một lần nữa thôi, Nước..."

Từng bông tuyết trắng xinh và nhẹ xốp, theo gió điểm xuyết khắp không gian. Hoa Tiên và Hy Ca đang ngâm mình trong những làn nước mát lành, dưới chân một dòng thác trắng xóa hùng vĩ.

Nơi đây bụi nước mờ ảo tựa sương mây, cỏ hoa tưng bừng rực rỡ, tuyết bay phất phới trong ánh hoàng hôn đỏ quyện sánh, khung cảnh muôn phần tươi đẹp nên thơ. Tất cả cũng chỉ làm nền cho nhan sắc mĩ lệ của hai nàng thiếu nữ, họ tắm mình dưới dòng thác thiêng, giữa vùng núi rừng hoang sơ u mặc, những bờ vai trần thon thả kiều diễm vô ngần.

"Mà vì sao Huệ Nha lại muốn bảo vệ loài người nhỉ?" - Hoa Tiên thắc mắc.

"Vì cô ta quá ngu ngốc." - Hy Ca lạnh lẽo nói.

"Nhưng loài người có thực sự xấu xa như chúng ta vẫn nghĩ không?" - Hoa Tiên lại hỏi.

"Đó là điều hiển nhiên, ngươi còn phải hỏi nữa sao." - Giọng Hy Ca vẫn vô cùng lạnh giá - "Con người là những sinh vật tham lam, độc ác. Chúng chế tạo ra các loại vũ khí hủy diệt, chúng tàn phá hệ sinh thái, hủy hoại bầu khí quyển, giết hại các loài động thực vật vô tội. Tội lỗi của chúng nhiều không kể xiết. Ta đã đi qua nhiều hành tinh trong vũ trụ, nhưng chưa từng thấy chủng loài nào tàn ác vô lương tri đến vậy. Chúng sống dựa vào thiên nhiên nhưng chưa từng biết quí trọng thiên nhiên, chúng quá vô ơn. Hành tinh này đang chết dần vì chúng."

"Ừ, đúng thế thật nhỉ." - Hoa Tiên khẽ gật đầu, nàng vuốt vuốt mái tóc vàng óng đẫm nước của mình, rồi lại nói: "Nhưng có thể họ làm vậy là vì một lí do nào đó."

Hy Ca vớt nước lên bờ vai trắng ngần mượt mà, làn môi đỏ thắm của nàng mấp máy:

"Chẳng có lí do nào biện minh được cho tội ác của chúng, vì đó đều là những việc làm phi nghĩa. Ngươi có tưởng tượng nổi không, chúng sẵn sàng lột da những loài thú đáng thương chỉ để làm khăn choàng và áo khoác cho chúng."

"Quá... quá man rợ..." - Hoa Tiên ghê sợ thốt lên, nàng co rúm người lại.

Hy Ca hướng đôi mắt lam - bạc về phía xa, nơi vầng dương đỏ lựng đang lơ lửng trên đầu những rặng cây, giọng nàng đầy liêu sầu:

"Chúng chẳng hề đắn đo khi dùng những dòng điện mạnh để đánh bắt cá, giết hại ngay cả những con mới sinh. Chúng tàn sát những loài sinh vật vô hại như kiến hàng ngày, và coi đó là lẽ đương nhiên.""Thật tàn nhẫn... Sao chúng có thể dã man đến thế?..." - Hoa Tiên như sắp khóc, giọng nàng run rẩy.

"Chúng đốt phá những cánh rừng, chúng đổ vô vàn chất độc xuống mọi vùng sông hồ biển cả." - Hy Ca tiếp tục nói, sắc mặt nàng càng lúc càng âm u.

"Nhẫn tâm quá... Thôi cô đừng kể tiếp nữa, tôi không dám nghe nữa đâu..." - Hoa Tiên thổn thức lắc đầu.

"Vì vậy chúng ta nhất định phải tiêu diệt chúng, trước khi chúng hủy hoại hành tinh tuyệt đẹp này. Cái ác cần phải bị trừng trị và loại bỏ khỏi vũ trụ." - Hy Ca xiết chặt nắm tay dưới những làn nước.

Hoa Tiên cắn môi, nàng ngần ngừ một hồi lâu rồi nói:

"Nhưng... liệu có phải tất cả con người đều như thế không? Nếu chúng ta tiêu diệt hết chúng thì... chúng ta cũng tàn ác đâu khác gì chúng."

Ánh mắt sắc lạnh của Hy Ca dường như thoáng chùng lại, nàng ngẩng nhìn những bông tuyết xinh đẹp đang chấp chới giữa không trung:

"Đó là việc chúng ta cần làm để cứu lấy Trái đất. Ngươi có hiểu không, khi hành tinh này cạn kiệt tài nguyên nó sẽ biến thành một hành tinh chết, và sẽ không thể gieo mầm sống lên được nữa. Tỉ lệ các hành tinh đủ điều kiện để phát triển sự sống trong vũ trụ là rất nhỏ, chúng ta không thể để mất Trái đất được. Tham vọng của con người quá lớn, chúng sẽ không bao giờ hối cải."

"Nhưng tôi vẫn thấy..."

"Câm miệng, ngươi cũng muốn đứng về phía loài người giống như Huệ Nha sao?" - Hy Ca nhìn Hoa Tiên với con mắt bạc vụt lóe sáng.

Hoa Tiên vội xua tay:

"Không, không bao giờ có chuyện đó, chỉ là tôi... tôi xin lỗi..."

"Không được nhắc lại chuyện này một lần nào nữa, nếu không đừng trách ta."

"Vâng..."

Dòng thác vẫn ào ào đổ xuống, tuyết vẫn bay phiêu du. Hoa Tiên và Hy Ca lại tiếp tục tắm trong ánh hoàng hôn đang trở nên sậm dần. Hoa Tiên nhanh chóng quên đi những chuyện u ám vừa rồi, nàng ngụp lặn dưới những làn nước đầy thích thú và vô tư cất tiếng cười trong veo.

Bỗng...

Có một cái bóng trắng đang bay phất phơ trên không trung!

"Á, ma! Ma kìa!!" - Hoa Tiên hét lên kinh hãi.

Hy Ca đưa mắt nhìn cái bóng trắng, nàng lẩm bẩm:

"Đó là chiếc váy của ta mà."

Thì ra đó là chiếc váy trắng nàng phơi trên phiến đá ven bờ, chắc vừa rồi bị gió thổi bay lên.

"Ôi tôi lại cứ tưởng là một con ma nữ chứ, sợ thế..." - Hoa Tiên vẫn run lập cập, nàng vòng tay ôm quanh ngực.

Hy Ca lạnh lẽo nhìn Hoa Tiên:

"Ngươi có phải là một tử thiên thần không vậy, có thế mà cũng sợ sao. Quá yếu đuối. Ngươi đúng là nỗi... ô nhục!"

"Sao... sao cậu nặng lời với tớ thế?" - Hoa Tiên ấm ức.

"Một tử thiên thần thì không sợ hãi bất cứ điều gì, rõ chưa." - Giọng Hy Ca lạnh lùng.

"Nhưng... cậu cũng không nên nói tớ như thế chứ... hic hic hu hu..." - Đôi mắt xanh lục và bạc trong veo của Hoa Tiên giờ đã ngấn đầy nước, nàng bắt đầu thút thít khóc.

"Hừ." - Hy Ca quay mặt đi, nàng nhắm mắt lại đầy kiêu kì.

Chợt...

Phía dưới đáy, có một thứ gì đó trơn tuột đang luồn qua chân hai người!

"Trời ơi!! Có con gì dưới nước ấy!?!" - Hoa Tiên hoảng hồn ôm chầm lấy Hy Ca.

"Gớm quá, tránh ra!" - Hy Ca liền đẩy Hoa Tiên ra xa.

* Con gì ấy thật ra chỉ là cá suối thôi.

Hoa Tiên khẽ vuốt một làn tóc của mình, nàng mỉm cười nhìn Hy Ca:

"Da cậu mịn thật đấy, Nước. Mịn hơn da tớ. Nhưng ngực tớ lại lớn hơn ngực cậu."

"Đừng có... nhảm nhí!"

Hy Ca đỏ bừng mặt, nàng vung tay lên.

CHÁT!!

Hoa Tiên thấy cả ngàn sao ngay trước mắt, trên bờ má nàng lằn lên đủ cả 5 vết ngón tay của Hy Ca.

"Đau quá, hu hu..." - Nàng đưa tay ôm má nước mắt ròng ròng, nhưng rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó nàng lại ngẩng lên nhìn Hy Ca và hỏi: "Mà này, tình hình đám tử thiên thần bóng tối sao rồi?"

Ánh chiều đã gần tắt, không gian trở nên se lạnh, tuyết bay u buồn. Hy Ca trầm giọng đáp:

"Hiện giờ chúng vẫn chỉ có một mình hư vô Hayuna, nhưng hai kẻ còn lại cũng sắp xuất hiện rồi."

"Họ thực sự là mối đe dọa với chúng ta." - Hoa Tiên lại vuốt tóc.

"Hừ, dù chúng có mạnh đến đâu ta cũng sẽ... xử gọn." - Hy Ca lẩm nhẩm, vài hạt tuyết khe khẽ đậu lên mái tóc trắng của nàng.

"Quá nhiều tử thiên thần xuất hiện trên Trái đất sẽ khiến khí hậu hành tinh này thay đổi, liệu loài người có nghi ngờ và phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta không?" - Hoa Tiên hỏi.

"Nếu phát hiện ra, thì chúng có thể làm được gì?" - Hy Ca âm lạnh đáp.

Hoa Tiên ngẫm nghĩ rồi nói:

"Đúng là chúng chẳng thể làm được gì cả."

Con mắt bạc của Hy Ca đang lóe lên như một ánh chớp:

"Và ngày tận thế sẽ sớm đến với chúng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK