• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma cung.

“Tiểu thư, cô ăn nhiều một chút, đây toàn là Vương ban cho cô.” Tiểu Hồ cứ ở bên tai Bạch Khuynh Thành líu ríu về chàng.

Nào là chàng thế này, chàng thế kia… đủ kiểu nịnh nọt không chừa bất kỳ lời nào. Bạch Khuynh Thành thật khổ sở, bốn ngày bị chàng dày vò, giờ lại bị Tiểu Hồ tra tấn lỗ tai.

“Những món này, toàn bộ đều không có món nào phù hợp với sức khỏe của Tiểu Khuynh.” Một nói thanh lãnh đầy tức giận vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, Bạch Khuynh Thành chấn kinh, đây là… “Bạch Hổ?” Nàng vừa dứt lời thì cả thân mình đều đã ngã vào lòng của ai đó, nàng nhận ra lòng ngực này… là Bạch Hổ của nàng… “Làm sao huynh ở đây?”

“Ta nhân lúc Sinh Thần rời khỏi Đông Liêm làm công vụ, đã chạy tới đây đòi cứu muội.” Chủ nhân giọng nói thang lãnh, Bạch Hổ giải thích.

“Nhưng nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt… làm sao… làm sao huynh có thể vào được đây?” Nàng vừa mừng vừa lo lắng hỏi.

“Đúng là nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt nhưng đó chỉ là để phó với dạng tép riu trong hậu cung này. Còn đối với đại thần thú thì làm sao có thể ngăn cản được?” Từ ngoài cửa bước vào là một lam y nữ nhân ma mị cười.

“Huyền Vũ, Lý Nghi Huyền?” Bạch Hổ cả kinh khi nhìn thấy người đến, nếu Thần thú Huyền Vũ ở đây thì chắc chắn Thần thú Thanh Long cũng sẽ… Ý nghĩ chưa kịp dứt, từ trong hư không có một quả cầu lửa màu xanh thẳng hướng hắn mà tấn công.

Chưa kịp phản ứng gì, Bạch Hổ đã nhìn thấy một thân ảnh màu trắng bé nhỏ chắn trước mặt mình, đỡ thay hắn đòn tấn công chí mạng vừa rồi. Bạch Khuynh Thành ở trong lòng Bạch Hổ nghe thấy giọng nói của Tiểu Hồ ‘…tiểu thư…’ rồi lại nghe thấy tiếng ngã rất mạnh xuống đất “Tiểu Hồ? Có phải ngươi…”

Hành động của cô làm cho chủ nhân quả cầu lửa vừa nãy xuất đầu lộ hiện, nhìn thấy cô nằm trên mặt đất mà y kinh hoàng chạy nhanh tới ôm lấy thân thể cô “Tiểu Hồ? Tiểu Hồ… trả lời ta đi… nàng có nghe ta nói gì không…?”

“Đại nhân Thanh Long… nô tỳ… nô tỳ phải… bảo vệ… tiểu thư… cô ấy… nô tỳ… đã hứa… cô ấy… là bằng hữu duy nhất… của… Tiểu Hồ…” Lời nói đứt quãng, Tiểu Hồ cố gắng dùng sức lực cuối cùng của mình để nói thành câu nhưng không được. Đưa mắt nhìn nàng đang được ôm chặt trong lòng nam nhân kia, không bị thương, bình an vô sự “Bảo vệ… bảo vệ tiểu thư…”

“Nàng đừng nói nữa, ta sẽ tìm Tử Thần cứu nàng.” Thanh Long hét lớn, muốn bế cô đi tìm Tử Thần nhưng cô chặt vạt áo y nhẹ lắc đầu.

“Không kịp… không kịp nữa… đại nhân… thật xin lỗi… nô tỳ không thể… chờ đến ngày đó…” Lời nói vừa dứt cũng là lúc cô trút hơi thở cuối cùng, bàn tay nắm vạt áo y rơi thật nhanh xuống đất, mắt nhắm ghìm lại. Nếu có kiếp sau… nhất định cô sẽ chờ y…

“Tiểu Hồ!!!!!!” Thanh Long hét lớn, tiếng hét làm rung chuyển cả Hỗn Độn Thế Gian.

Bạch Hổ nhân lúc đó liền thi triển pháp thuật dịch chuyển, đem Bạch Khuynh Thành rời khỏi đây.

“Muốn chạy?” Từ trong miệng Thanh Long bắn ra mười quả cầu lửa hướng thẳng về phía Bạch Hổ.

Một tiếng nổ lớn vang động cả thế gian!

Trên sân bây giờ chỉ còn có Thanh Long đang ôm thi thể Tiểu Hồ và Lý Nghi Huyền đang đứng trầm ngâm.

Bạch Hổ cứu Bạch Khuynh Thành trở về Bạch Thành cũng bị thương không ít vì dính phải đòn tấn công chí mạng của Thanh Long lúc đang thi triển pháp thuật. May mắn Sinh Thần đi công vụ đã trở về kịp lúc cứu mạng Bạch Hổ.

Sinh Thần trở về, mang theo một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, y nói đây là công chúa Yêu tộc Thác Lý Ô Na Tư Đóa Lan, con tin được y bắt về để uy hiếp Yêu tộc.

“Thần ca ca, huynh làm vậy là sao? Cô ấy là người vô tội mà?” Bạch Khuynh Thành không đồng tình với y và đã cùng y tranh cãi ba ngày nay.

“Đây là việc của ta, muội không cần phải xen vào.” Sinh Thần quát lớn.

“Nhưng…”

“Thần nữ hà tất gì phải vì bản cung mà trang cãi với Sinh Thần đại nhân?” Lời nói của nàng bị Ô Na Tư Đóa Lan cắt ngang, cô một thân tử y bước vào phòng “Bản cung là công chúa thất sủng, tính mạng luôn bị người trong tộc uy hiếp, không sớm thì muộn cũng không sống nổi. May mắn được Sinh Thần cứu giúp cái mạng nhỏ này, A Lan nguyện sẽ hầu hạ bên cạnh Sinh Thần báo đáp ân tình này.” Cô dịu dàng nói, giọng nói vô cùng trong trẻo như rót mật vào tai người nghe.

“Bản thần không cần ngươi làm gì nặng nề.” Sinh Thần đi tới bên cạnh A Lan, vòng tay qua thắt lưng cô và kéo cô vào lòng mình “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở thành thê tử của ta là được.”

Nghe thấy thế Bạch Khuynh Thành và A Lan đều ngạc nhiên nhưng A Lan vẫn bình tĩnh hơn, khẽ cười đáp “Trở thành thê tử của Sinh Thần vốn là ước mơ của bất kỳ nữ tử nào, thật may mắn cho A Lan.”

Giữa lúc chiến sự căng thẳng, Bạch Thành đột nhiên đèn hoa kết tổ chức lễ thành thân cho Sinh Thần. Tin tức lan truyền khắp Hỗn Độn Thế Gian và đến tai Ma Thần.

<Xoảng!> Tiếng chén trà ném vào tường vỡ ra ngàn mảnh. Người ném chén trà đó lại là Ma Thần “Một lũ vô dụng, canh gác mà cũng để địch lẻn vào cướp người.” Chàng tức giận chỉ thẳng từng người đang quỳ dưới đất, gồm Tử Thần, Huyền Vũ, Thanh Long. Nhìn Thanh Long càng làm chàng nộ khí xung thiên “Nếu biết trước thì ta sẽ diệt luôn ả hồ ly chín đuôi đó. Đúng mầm họa!”

Thanh Long chủ nhân mình bây giờ rất tức giận vì đã để Bạch Hổ cướp người, tất cả đều do y vì tình riêng mà gây nên.

“Xin Vương bớt giận.” Tử Thần lên tiếng.

“Ngươi nghĩ ta có thể nguôi giận được sao? Cho dù đem ba người các ngươi ra băm thành ngàn mảnh cũng không thể khiến nguôi cơn giận này.” Chàng quát thẳng vào mặt cậu.

Biết bây giờ có nói gì cũng không giải quyết được, tốt nhất ba người họ nên im lặng.

Kết giới của Đông Liêm đã được Sinh Thần cải tiến, bất kỳ kẻ nào mang trên người chướng khí hắc ám đặt chân vào kết giới lập tức biến thành tro bụi. Đây là đỉnh cao của pháp thuật tối thượng được kết hợp bởi hai vị thần, Ma Thần như chàng khó lòng nào bước vào kết giới mà không tổn hại nguyên thần. Ba tháng nữa là đại hôn của Sinh Thần, sẽ có rất nhiều người ở Đông Liêm dự, chàng phải nhân cơ hội cướp Bạch Khuynh Thành lại. Nhưng bằng cách nào?

“Vương, không biết thuộc hạ có thể nói lời này được không?” Thanh Long suy tư rất lâu mới dám cả gan lên tiếng.

Ma Thần nhìn y đầy sự tức giận nhưng cũng muốn xem y có cao kiến gì “Nói.”

“Không phải Vương, Tử Thần và Sinh Thần là huynh đệ cùng huyết thống, lại còn là huynh đệ sinh ba. Những thứ Sinh Thần có thì chắc chắn Vương cũng có, kết giới kia sẽ không thể nào làm khó được Vương.” Thanh Long nói.

Chàng vẫn chưa hiểu ý của y cho lắm, thứ Sinh Thần có, chàng cũng có… nhưng đó là thứ gì?

Ba tháng sau, tại Bạch Thành đang kèn hoa pháo nổ tưng bừng ngày đại hôn giữa Sinh Thần và một nữ tử không rõ lai lịch A Lan. Rất nhiều người hiếu kỳ tụ tập trước cổng Bạch Thành để xem đại hôn lần này.

“A Lan, ngày hôm nay ta phải gọi ngươi một tiếng tẩu tẩu rồi.” Bạch Khuynh Thành kinh hỉ nắm chặt tay A Lan.

“Thần nữ khách sáo rồi.” A Lan từ lúc đến Bạch Thành vẫn giữ thái độ khiêm nhường này, đó chính lag điểm khiến cho hai huynh muội nàng rất thích ở A Lan.

“Ngươi lại nữa, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Khuynh là được rồi. Gọi đi mà A Lan…” Nàng lại giở chiêu bài làm nũng thần công với cô.

A Lan khẽ cười, đưa tay lên đầu nàng xoa nhẹ một cách sủng nịnh “Tiểu Khuynh.” Cô ôn nhu gọi tên nàng. Xưa nay A Lan luôn nghĩ rằng Sinh Thần và Thần Nữ là hai kẻ kiêu ngạo nhưng khi ở đây ba tháng, cô mới nhận ra mình sai rồi. Bạch Khuynh Thành Thần Nữ là người rất khiêm nhường và yêu mến cô, tuy cô không biết vì sao nàng bị mù nhưng nàng chưa bao giờ vì điều đó mà buồn rầu. Thế nhưng Sinh Thần lại khác, y ngoài mặt luôn cười tươi nhưng ẩn sau nụ cười tươi ấy là sự nguy hiểm khó lường. A Lan thực sự không hiểu nổi bản thân mình vì sao khi ở bên cạnh y lại hay cãi nhau với y, vậy mà y không trách cô lấy một lời mà cũng cùng cô cãi long trời lỡ đất khiến cho hình tượng nhã nhặn của cô bị phá hỏng trong vòng ba giây.

“A Lan cô nương, đến giờ rồi…” Cảnh Chu từ bên ngoài chạy vào phòng hối thúc.

“Tiểu Khuynh lại đây Hổ ca ca bế đi đến sảnh lớn nào.” Bạch Hổ cũng bước vào theo.

Ở thời đại này, hôn lễ không có phức tạp, chỉ cần khoác lên người y phục đỏ và trước mặt tất cả mọi người thề hẹn là được. Nhưng lẫn trong đám đông có hai vị khách không mời đang chờ thời cơ thích hợp phá hỏng tất cả…

“Nói vậy chính phụ thân đã gây ra tất cả mọi chuyện?”

“Phụ thân là người xấu…”

“…”

“…”

“Ừ phụ thân là người xấu, cho nên bây giờ phụ thân mới phải trả giá cho những gì mình gây ra…”

“Vậy A Lan có chịu chung số phận với Tiểu Hồ không phụ thân?”

“Ta nghĩ rằng A Lan cũng giống như Tiểu Hồ vậy, cũng sẽ không thể sống được.”

“…”

“…”

“Các con hãy nghe tiếp câu chuyện…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK