Chẳng là tam ca cô, Độc Cô Tử Chiêu thượng tiên đã đính ước với Mai m công chúa mà yêu nữ này lại đem lòng yêu tam ca cô, cho nên vừa muốn đánh trọng thương Mai m vừa muốn bắt cóc cô.
Đáng tiếc ả ta chỉ có thể đánh trọng thương hai vị công chúa chứ không phải là đối thủ của Bạch Lý, một trong hai vị công chúa bị trọng thương rơi xuống Vạn Băng sơn và cô chỉ có thể cứu được một trong hai người.
Tình thế cấp bách, trong đầu cô chỉ nghĩ tới đại ca Độc Cô Tử Hoa vừa thăng thượng thần mấy ngày trước, ôm vị công chúa bị đánh thành một nhị vỹ hồ chạy đến trước mặt đại ca mình cầu cứu. Cô hoàn toàn không biết hành động này của mình đã thay đổi hoàn toàn thiên mệnh của đại ca và tam ca mình.
Độc Cô Tử Dạ đang ngồi trong phòng học thuật cùng phụ thân Độc Cô Linh Vũ, cảm thấy bất an trong lòng chưa kịp lên tiếng hỏi chàng cảm giác này là gì thì chàng đã lên tiếng trả lời cậu.
“Là ý trời, ngươi không thể can thiệp được.”
“Tại sao?”
“Ngươi không phải là người được định sẽ hóa giải tất cả mọi chuyện.”
“Vậy người đó là ai?”
“Người đó chưa chào đời, người đó sau này sẽ là thê tử của ngươi.”
Rất nhiều năm sau, chính Độc Cô Tử Dạ lại quên mất lời nói của phụ thân mình ngày hôm nay…
Một vạn năm trăm tuổi, đại ca cậu đã thăng thần, đối với cậu là áp lực rất lớn. Từ nhỏ cậu đã có tham vọng sẽ ngồi trên chiếc ghế Thiên Quân kia. Chính vì thế cậu mới khổ luyện bản thân ngày đêm nhưng so với đại ca thì cậu thật sự không thể theo kịp y.
Độc Cô Tử Hoa luôn được phụ thân đánh giá năng lực rất cao, ngoài mặt y rất bình thường nhưng bên trong là một thiên tài ẩn mình. Cho nên cậu phải nổ lực gấp mười lần người khác nếu không muốn bị bỏ xa đại ca mình. Một người thiên phú, một người nổ lực, đại ca cũng từng hỏi cậu vì sao lại muốn ngồi trên cái ghế Thiên quân đó. Lúc đó đầu óc cậu trống rỗng không có câu trả lời, đại ca đã điểm nhẹ vào trán cậu và căn dặn một câu cho đến sau này cậu vẫn khắc cốt ghi tâm “Mọi chuyện hãy suy nghĩ kỹ, chỉ cần một bước đi sai đệ có hối hận cũng không kịp.”
Độc Cô Tử Dạ cứ như thế, đứng nhìn đại ca mình vì một nữ nhân mà rơi vào Ngũ đại địa cảnh không thể thoát được, tam đệ mình vì yêu mà không còn tin tưởng vào bất kỳ ai nữa. Khi không còn đại ca bên cạnh, cậu mới nhận ra trách nhiệm mà đại ca gánh vác trên vai bấy lâu nay nặng nề như thế nào. Ngay cả việc bảo vệ người thân mình, cậu không thể nào bảo vệ được thì làm sao cậu có thể bảo vệ được cửu giới này…
Bạch Lý vì cứu bạch hồ tộc ở Định Nha mà bị nhốt trong tảng băng vạn năm không tan. Đông Phương Ưu vì cô mà tìm đủ mọi cách làm tan băng nhưng vô vọng. Lúc đó cậu mới nhận ra tình cảm của hắn dành cho Bạch Lý không phải là giả…
“Ngươi còn muốn ngồi trên cái ghế Thiên quân nữa không?” Phụ thân cậu lại hỏi câu mà chính đại ca đã từng hỏi cậu.
“…” Cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời cho câu hỏi đó.
“Phàm làm bất cứ chuyện gì đều phải trả giá, ngươi nên suy nghĩ và quyết định đúng. Đừng để đến lúc hối hận đã không còn kịp nữa đâu.” Phụ thân có phải là người dạy đại ca những câu nói này không?
Trong vòng một trăm năm, đã có quá nhiều chuyện xảy ra, đến nổi bây giờ cậu dường như không nhớ rõ nguyên nhân vì sao lại xảy ra. Năm nay Độc Cô Tử Dạ đã được một vạn sáu trăm tuổi, đáng lẽ cậu sẽ nối bước đại ca mình thăng thần nhưng cậu lại không làm điều đó.
“Thúc thúc, ta muốn trở thành Thiên quân.” Cậu đã đến gặp Sinh Thần Đế Quân, Độc Cô Thượng Thần và dõng dạc tuyên bố mình muốn trở thành Thiên quân.
‘Phụt!’ Trà từ trong miệng Tử Thần Đế Quân, Độc Cô Bách Ngọc phun đầy mặt Độc Cô Thượng Thần. Này, cậu chỉ mới một vạn sáu trăm tuổi, chưa thăng thần đã đòi trở thành Thiên quân, có phải não cậu có vài sợi dây bị đứt rồi chăng? “Nhị ca, ta không cố ý phun trà vào mặt ngươi.” Y luống cuống lấy khăn lau nước trà dính đầy mặt Độc Cô Thượng Thần, cuống quít nói “Ta nghe cái tiểu tử nhà Linh Vũ kia nói muốn thăng Thiên quân liền không biết nó có bị đứt sợi dây thần kinh nào không?”
Khuôn mặt dính đầy nước trà của Độc Cô Thượng Thần khiến cho cậu có chút hoang mang không biết hắn đang thể hiện ý tứ gì.
“Cái tên hỗn đản nhà ngươi.” Hắn cốc đầu y một cái rõ đau vì cái tội phun trà vào mặt hắn “Ngươi không cần phải xúc động khi cháu trai ngươi trưởng thành.” Giựt cái khăn trên tay của y, hắn lau vội khuôn mặt dính đầy nước trà. Có cần xúc động mạnh như vậy không? Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi, chẳng qua là xảy ra sớm hơn dự định một chút.
Độc Cô Tử Dạ mày kiếm giật giật nhẹ, ý tứ của hắn là gì nhỉ?
“Nhị ca, não của huynh chẳng lẽ cũng bị đứt vài cọng dây thần kinh sao?” Lời vừa dứt, y lại bị hắn cho thêm một cái cốc nữa vào đầu, y uỷ khuất hét lớn “Này!!!! Đầu ta không phải làm bằng đá cho huynh muốn đánh là đánh, đau lắm đó!!!!!”
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Mặc kệ cái tên hỗn đản đang la hét kia, Độc Cô Thượng Thần hướng Độc Cô Tử Dạ hỏi thật một câu “Một trăm ngày Thiên quân là chuyện rất nhiều người đã thử nhưng không thể vượt qua được. Người chịu đựng lâu nhất cũng chỉ đến mười ngày, liệu ngươi có thể vượt qua được thử thách này không?”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng cậu có chút run sợ nhưng nếu cậu không vượt qua được thử thách này, cậu sẽ không thể nào bảo vệ được những người mình yêu thương. Một trăm ngày Thiên quân cậu nhất định sẽ vượt qua! “Ta là nhi tử của Vũ Thần Đế Quân, ta nhất định phải vượt qua được thử thách này!” Lời cậu nói chắc như đinh đóng cột, cậu phải vượt qua, cậu nhất định vượt qua, vì phụ thân, vì những người mình yêu thương, nhất định…
“Nhị ca!!!!” Độc Cô Bách Ngọc cực lực ngăn cản “Huynh đang đẩy cháu trai mình vào chỗ chết đó, nó chỉ mới một vạn sáu trăm tuổi thôi. Đại ca chắc chắn sẽ không tha thứ cho huynh đâu…”
“Ngươi nói Linh Vũ không tha thứ cho ta?” Hắn nhướng cao mày nhìn y “Nếu ta không cho Tử Dạ thử thách thì Linh Vũ sẽ không tha thứ cho ta. Ngươi tuy ở bên cạnh Linh Vũ nhiều năm nhưng lại không hiểu Linh Vũ nghĩ gì sao?”
Độc Cô Bách Ngọc chấn kinh! Y đã quên mất chàng sẽ không ngăn cản hài tử của mình, bọn chúng đã đủ trưởng thành để có thể tự quyết định số phận của mình. Nắm chặt tay thành đấm, y không thể ngăn cản Độc Cô Thượng Thần thử thách Độc Cô Tử Dạ, y không thể…
“Ta biết ngươi lo sợ điều gì, Tử Hoa, Tử Chiêu, Bạch Long và Đông Phương Ưu, tất cả mọi chuyện xảy ra với bọn họ đã khiến ngươi trở thành một người sợ hãi. Ta biết chứ, ta biết hết nhưng đây vốn là vận mệnh của bọn chúng, là thời đại của bọn chúng, thời đại của chúng ta đã qua rồi. Hãy để cho bọn chúng tự quyết định vận mệnh của mình, đừng để bọn chúng đi theo vết xe đổ của chúng ta, ngươi hiểu không?” Hắn khuyên nhủ y.
“Ta… ta hiểu…” Y quay mặt đi, y không muốn bọn họ nhìn thấy khuôn mặt sắp bật khóc của y. Bờ vai y run lên từng hồi, y biết chứ, y biết tất cả chứ nhưng y không thể chấp nhận sự thật này, y không thể chấp nhận…
“Ngọc thúc thúc…” Tử Dạ muốn đặt bàn tay lên vai y nhưng bị hắn ngăn cản lại, Độc Cô Thượng Thần nhìn cậu lắc đầu. Trong lúc này hãy để cho y bình tĩnh, cậu cũng hiểu điều đó… “Chúng ta thực hiện thôi.” Cậu hướng Độc Cô Thượng Thần nói.
<Rầm! Rầm! Rầm!> Trời đột nhiên nổi lên ba tiếng sét lớn, đây chính là dấu hiệu của người muốn thực hiện thử thách một trăm ngày Thiên quân.
Ngồi dưới cây đào, Độc Cô Linh Vũ đang ngủ liền mở mắt sau khi nghe thấy ba tiếng sét kia, cuối cùng nhi tử thứ hai của chàng cũng đã nối bước nhi tử thứ nhất của chàng. Vượt qua hay không vượt qua?
Một vạn sáu trăm năm trước, chàng vẫn còn bồng bế bốn hài tử trên tay…
Một vạn sáu trăm năm sau, chàng dần mất đi bốn hài tử của mình…
Một vạn sáu trăm năm…
Thời gian rất dài nhưng hậu quả của nó thật đáng sợ…
Tịch mịch quá!
“Phụ thân? Tại sao ngài không ngăn cản nhị ca?” Độc Cô Tử Chiêu sau khi nghe thấy ba tiếng sét đó lập tức chạy tới hỏi chàng.
Chàng không nói, cũng không thèm mở mắt nhìn nhi tử thứ ba của mình đang tức giận chạy tới.
“Phụ thân!!!!”
“Tại sao ta phải ngăn cản?”
“Tử Dạ là hài tử của ngài cơ mà?”
“Ngươi không phải hài tử của ta sao?”
“Phụ thân!!!!”
“Tử Chiêu đủ rồi.”
Bây giờ chàng không muốn nghe, không muốn nói bất kỳ điều gì. Mệt mỏi, chàng mệt mỏi lắm rồi…
“Tử Chiêu, ngươi hãy để phụ thân ngươi yên tĩnh. Có thể ngươi sẽ không nhận ra sự lo lắng, sự quan tâm của phụ thân ngươi đối với các hài tử của mình.” Độc Cô Bách Ngọc từ trên Thiên giới vội chạy tới Lạc Quang thành vì biết rõ Độc Cô Tử Chiêu sẽ đến tìm Độc Cô Linh Vũ chất vấn.
“Ngọc thúc…”
“Tử Chiêu, ngươi có thể lánh đi một chút được?” Y hỏi cậu.
“Dạ thúc thúc.”
Đợi bóng Độc Cô Tử Chiêu không còn, Độc Cô Linh Vũ mới mở mắt ra nhìn Độc Cô Bách Ngọc. Có lẽ đã đến lúc chàng phải nói điều này với y, thời gian đã không còn nhiều “Hiện tại ta sắp đi xa, có thể nói là không biết ngày nào sẽ trở về…”
Nghe chàng nói vậy, y liền cắt ngang lời chàng “Chẳng lẽ huynh lại muốn thay Thượng Thần đấu với Vãn Lạc Hinh Kình sao?” Y không hiểu, tại sao từng người từng người một lại dần rời xa y? Tại sao họ lại không an phận ở lại nơi này? Tại sao cứ thích rước hoạ vào thân? Tại sao…
“Ngọc, ta biết trong lòng ngươi khó chịu như thế nào nhưng Vãn Lạc Hinh Kình là do ta dùng một cọng xương sườn của mình tạo ra. Sau hai lần tái sinh thế gian, nó tích tụ quá nhiều oán khí. Nó là ma thượng cổ và chỉ có ta mới biết cách diệt trừ nó.”
“Chẳng phải nhị ca cũng biết cách diệt trừ nó sao?”
“Vãn Lạc Hinh Kình do ta tạo ra thì phải do ta diệt trừ, Thượng Thần đã làm quá nhiều chuyện vì ta.” Nói rồi chàng liền ngồi dậy, đưa mắt nhìn y một cách thâm sâu “Ta và nàng duyên đã hết, hà tất gì phải níu kéo nhau. Nay ta đã nghĩ thông, trong quá khứ chỉ còn một điều khiến ta hối hận chưa làm đó là diệt trừ Vãn Lạc Hinh Kình. Mọi việc ở Lạc Quang thành ta đã thu xếp chu toàn, ngươi và Nghi Huyền cứ chuyển đến đây mà ở. Còn bọn họ cũng sắp thức tỉnh rồi, đến lúc đó ngươi nhớ thay ta dạy dỗ họ, chờ họ đủ lông đủ cánh thì hãy nói cho họ nghe về quá khứ…” Chàng đột nhiên không nói nữa, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói tiếp “…nhưng đừng cho nàng biết về qúa khứ của nàng.”
“Tại sao?”
“Ta và nàng đã không còn nhân duyên nữa, hãy để nàng có một cuộc sống mới.”
Sau ngày hôm đó, sau cuộc nói chuyện đó, Độc Cô Bách Ngọc và Lý Nghi Huyền chuyển vào Lạc Quang thành, nhưng Độc Cô Linh Vũ thì biến mất. Đây chính là cú sốc đối với Độc Cô Tử Chiêu, tinh thần của cậu dường như rơi xuống vực thẳm, rốt cuộc mọi chuyện đang xảy ra là gì? Rốt cuộc cậu nên làm gì đây?
“Sao vậy Tử Chiêu?”
“Nương tử đó sao… ta không sao, chẳng qua có quá nhiều xảy ra khiến ta không biết gia tộc của mình sẽ đi đâu về đâu. Ta không hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ, ta không hiểu nổi cái gì được gọi là ‘mệnh’, cái gì ta cũng không biết không rõ. Rốt cuộc ta được sinh ra để làm gì?”
“Chiêu à, đừng quá lo lắng, rồi sẽ có một ngày chàng sẽ tìm được lý do mình được sinh ra. Đây chính là vận mệnh của mỗi người, không ai có thể chống lại vận mệnh của mình, cũng giống như hai chúng ta vậy. Chàng hiểu không?”
“Nương tử nàng nói đúng.”
Ngày thứ năm mươi trôi qua…
Ngày thứ bảy mươi chín…
Ngày thứ chín mươi chín…
Tâm can Độc Cô Tử Chiêu lo lắng không nguôi nhưng lại không thể chạm được lò đan của Độc Cô Thượng Thần, ngày mai nhị ca của cậu sẽ được thả ra, chỉ còn một ngày nữa thôi, một ngày rất dài. Liệu nhị ca còn sống hay không?
Ngày thứ một trăm…
Lò luyện đan mở ra, khói trắng bay khắp nơi, Độc Cô Tử Chiêu đặt tay lên ngực mình nắm chặt lại hồi hộp chờ đợi. Một bàn tay đỏ hổi bám lấy thành lò đan và cố dùng sức nâng thân thể nặng nề của mình, mái tóc trắng năm nào sau một trăm ngày liền chuyển sang màu đỏ như máu, đôi mắt như hai viên ngọc màu đỏ loé sáng. Độc Cô Tử Dạ nghiêng đầu hờ hửng nói “Ngươi đứng đó… muốn nhìn ta… đến bao giờ?”
Độc Cô Tử Chiêu như bừng tỉnh đại ngộ, cậu vội chạy tới đỡ nhị ca mình ra khỏi lò đan và lo lắng hỏi “Huynh không sao chứ?”
“Ngươi thấy ta có sao không?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
“Không sao, không sao là tốt, là tốt.”
Sau khi vượt qua Một trăm ngày Thiên quân, Độc Cô Tử Dạ nổi danh khắp cửu giới, hắn bây giờ không chỉ là một vị thượng thần danh chính ngôn thuận mà còn là một vị Thiên quân cai trị cửu giới. Sinh Thần Đế Quân và Tử Thần Đế Quân định năm ngày sau sẽ tổ chức đại điển đăng cơ Thiên quân, Thiên giới đã có chủ.
Ngồi trong thư phòng của phụ thân mình, Độc Cô Tử Dạ khép hờ mi tâm và thở dài, cuối cùng phụ thân cũng chọn cách này và không đợi hắn trở về. Phụ thân có lẽ biết hắn sẽ vượt qua được thử thách này vì đây chính là vận mệnh của hắn, phụ thân không để lại bất kỳ thứ gì cho hắn, có lẽ phụ thân biết hắn sẽ gánh vác được tất cả và tự tạo ra con đường cho cửu giới. Không còn phụ thân, không còn đại ca, bây giờ hắn chính là trụ cột của Độc Cô gia tộc này, hắn phải làm chỗ dựa vững chắc cho tam đệ và những người sắp thức tỉnh.
‘Sau khi thức tỉnh, mẫu thân của ngươi không còn là mẫu thân của ngươi.’
‘Tại sao vậy?’
‘Mẫu thân của ngươi đã chết một vạn sáu trăm năm rồi, người thức tỉnh kia tuy cũng là mẫu thân ngươi nhưng… đây là cuộc sống mới của nàng, chúng ta không thể bắt ép nàng bước vào cuộc sống của chúng ta.’
‘Nhưng…’
‘Ngươi là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu lời ta nói.’
‘Dạ phụ thân… ta sẽ làm theo lời ngài…’
Mẫu thân không phải là mẫu thân…
Mẫu thân tái sinh chính là vì lời nguyền của phụ thân.
Thiên mệnh của cả hai người đã không còn, phụ thân chọn cách rời xa nơi này chính là không để cho cả hai người có một chút duyên nợ nào.
Nếu không có duyên thì sẽ không gặp…
Nếu không gặp thì mãi mãi là hai đường thẳng song song…
Hữu duyên thiên lý lại tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Là hữu duyên hay vô duyên?
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Độc Cô Bách Ngọc đã ngồi chờ Độc Cô Tử Dạ kể từ lúc bước vào phòng, y không biết hắn đang suy nghĩ gì mà y vào phòng hắn cũng không hề hay biết.
“Ngọc thúc.” Hắn nhắm mắt lại thở dài “Ta đột nhiên nhớ lại những gì phụ thân nói trước đây, bây giờ mỗi người một vận mệnh chỉ còn mỗi mình ta và Tử Chiêu ở lại trụ Độc Cô gia tộc. Bây giờ ta mới hiểu trên hai đôi vai kia gánh bao nhiêu trách nhiệm nhưng không thể nào chia sẻ với ai, bọn họ đều vì cuộc sống tốt đẹp của những người còn lại mà chấp nhận hy sinh.” Dừng một chút, hắn mở mắt ra và ngã người ra ghế nhìn lên trần nhà, nói tiếp “Hy sinh không toan tính, hy sinh không mưu cầu, hy sinh chỉ đơn giản là hy sinh…”
“Đừng nghĩ nhiều, bây giờ ngươi hãy nhìn về tương lai.”
Độc Cô Tử Dạ không nói gì, cả hai người chỉ ngồi đó uống trà rất lâu…
Vị Thiên quân đầu tiên của cửu giới, vị Thiên quân trẻ tuổi nhất cửu giới, vị Thiên quân xuất thân từ Độc Cô gia tộc, nhi tử Vũ Thần Đế Quân của Lạc Quang thành, Đông Liêm sơn, cháu trai của Sinh Thần Đế Quân và Tử Thần Đế Quân, nhị đệ của Tử Hoa Thần Quân, nhị ca của Tử Chiêu thượng tiên và Bạch Lý thượng tiên…
Độc Cô Tử Dạ là tên của vị Thiên quân trẻ tuổi ấy.
Độc Cô Tử Dạ thân phận hiển hách nhất cửu giới, không ai là không biết.
Đại lễ đăng cơ được hai vị Đế Quân chuẩn bị rất long trọng và cũng có một vài thử thách để có thể đến được ngai vàng cửu giới. Lúc gần đến đại điện, vị Thiên quân trẻ tuổi buộc lòng phải vượt qua ma trận của hai vị Đế Quân, nếu ai muốn thử sức cũng không sao.
Độc Cô Tử Chiêu cảm thấy hai vị thúc thúc không được bình thường chút nào, cậu quay qua hỏi Độc Cô Tử Dạ đang đứng quan sát những người thích thể hiện bị đánh văng khỏi ma trận kia “Nhị ca, tại sao hai vị thúc thúc lại làm loại chuyện này?”
“Ta nghĩ đây không phải do hai vị thúc thúc làm.” Hắn nhếch môi cười nhẹ. Loại ma trận này cả hai người kia làm sao làm ra được.
“Là phụ thân sao?” Cậu cả kinh.
Độc Cô Tử Dạ không nói thêm lời nào nữa, cởi áo choàng màu vàng được dùng chỉ vàng lấp lánh thêu một con rồng hùng dũng, một thân long bào màu vàng xông thẳng vào ma trận mà không cần cân nhắc. Hành động này khiến cho tất cả mọi người kinh hãi, nhất là Độc Cô Tử Chiêu, chỉ riêng Độc Cô Thượng Thần và Độc Cô Bách Ngọc vẫn rất thản nhiên ngồi trên cao run đùi cười ha hả.
“Ngươi nghĩ nó có vượt qua được không, Bách Ngọc?”
“Ma trận do phụ thân Tử Dạ làm ra, dĩ nhiên Tử Dạ sẽ biết cách vượt qua. Nhị ca, huynh hỏi ta câu này có phải quá thừa không?”
“Ha ha ha, quá thừa rồi, quá thừa rồi.”
“Đại ca cũng muốn các đời Thiên quân sau cũng phải vượt qua ma trận này, cho dù đã vượt qua Một trăm ngày Thiên quân nhưng điều đó không đủ để chứng minh người đó có đủ tư cách ngồi vào ghế Thiên quân. Ma trận này được tạo ra là để đánh giá tài trí song toàn của người sắp ngồi trên ngai vàng cửu giới kia.”
“Dường như ngươi rất hiểu Linh Vũ?”
“…”
“Chính vì ngươi quá hiểu Linh Vũ cho nên mới để cho Linh Vũ thanh tẩy Vãn Lạc Hinh Kình nhưng có lẽ ngươi không ngờ tới tương lai mà Linh Vũ sắp đặt bây giờ sẽ bị Đại Mẫu Thần thay đổi.”
“Cái gì?”
“Đồng thể liên tâm.”
“Tại sao Đại Mẫu Thần lại làm như thế?”
“À, cái này là từ thời viễn cổ rồi, chẳng qua là ta quên nói mà thôi.”
“…”
Một canh giờ…
Hai canh giờ…
Ba canh giờ…
Và bốn canh giờ trôi qua…
Ma trận luôn xoay chuyển không ngừng, bên trong ma trận luôn có những ánh sáng chớp nhoáng. Đột nhiên có một tiếng nổ vang động cửu giới, rung chuyển cả thế gian, khói bụi bay mịt mù. Từ trong khói bụi bước ra một thân ảnh màu vàng tiêu sái như thể chẳng có thứ gì có thể làm tổn hại đến hắn.
Độc Cô Tử Dạ ngáp một cái rõ dài, hướng hai vị thúc thúc cúi người thi lễ “Đã để hai vị thúc thúc và chúng tiên đợi lâu, bản vương thất lễ.”
Ha ha, tiếng cười lớn phát ra từ trên đài cao và nó xuất phát từ Sinh Thần Đế Quân. Tiểu tử nhà Linh Vũ đúng là dẻo miệng, y đứng dậy và nghiêm giọng tuyên bố “Tử Dạ Thần quân vượt qua Ma trận Thiên quân đã chứng minh cho hai vị Đế Quân chúng ta thấy Tử Dạ Thần quân đủ tư cách để ngồi vào Ngai Vàng Cửu Giới.” Dứt lời, tất cả chúng tiên và những vị khách ở khắp cửu giới đều quỳ rạp xuống đất thành hai hàng, cung kính nghênh đón tân quân của cửu giới.
Độc Cô Tử Chiêu ôm áo choàng lúc nãy hắn bỏ lại và chạy lại bên cạnh hắn, cậu khoác áo choàng lên người hắn. Độc Cô Tử Dạ khẽ cười gật đầu, nụ cười làm cho tất cả mọi người đang quỳ dưới đất phải ngây ngất, hắn bước từng bước về phía trước. Mỗi bước chân của hắn như mang một sức mạnh kỳ lạ, vừa uy phong vừa toả ra khí tức bức người, gió nổi lên thổi áo choàng bay phấp phới. Từng bước đi tới Ngai Vàng Cửu Giới trên cao, hắn cầm hai mép áo choàng rồi xoay người lại hướng về phía dưới đại điện và nhanh chóng ngồi xuống ngai vàng. Phía dưới chúng tiên lập tức quỳ xuống hô vang.
“Thiên quân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!!”
“Thiên quân vạn phúc!!!!”
Độc Cô Tử Dạ đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng người trong đại điện rồi lạnh lùng nói “Tất cả bình thân.” Giọng nói lãnh khốc uy phong vang vọng khắp đại điện, vang xa đến cả Danh Thiên môn. Ngồi trên cao, Độc Cô Tử Dạ trong lòng không hề có một chút gì gọi là vui mừng, chỉ thấy trống vắng tịch mịch vô cùng. Phải chăng đây là cảm giác của phụ thân?
Sau khi Thiên Quân đăng cơ, Ma giới bắt đầu lục đục vì Vãn Lạc Hinh Kình bị Vũ Thần Đế Quân giam cầm trong Vọng Nghĩa Liên Hoành kính bên trong kết giới sao trời do chính Vũ Thần Đế Quân kết. Ma Vương Lãnh Huyết Vô Tình vì chuyện này mà dẫn binh lên Thiên giới đánh nhưng ngoài việc đánh vì Vãn Lạc Hinh Kình, Lãnh Huyết Vô Tình còn muốn tìm vị thê tử đang được tái sinh ở Lạc Quang thành. Do vậy mà Đông Liêm sơn liên tục bị chịu tổn thất nặng nề của những trận chiến này, hiện tại chủ nhân của Đông Liêm sơn chính là Tử Chiêu thượng tiên, Tử Thần Đế Quân nhiều lần xuất binh giải thích cho Lãnh Huyết Vô Tình nghe về tình hình của thê tử hắn nhưng dường như hắn là kẻ công tư không phân minh.
“Nhị ca, chúng ta phải làm sao đây?”
“Bách Ngọc, ngươi cứ bình tĩnh đi. Chuyện đâu còn có đó, chuyện này cứ để ta giải quyết.”
“Thượng Thần, Đông Liêm bây giờ chẳng khác này một đống đổ nát, ta đã phải di dời toàn bộ tiểu tiên trong núi về Cơ Nhiên sơn của Đông Phương Ưu trú tạm. Nếu không giải quyết dứt điểm chuyện này thì e rằng cả Đông Liêm sơn sẽ chỉ còn là phế tích, bao nhiêu công sức đại ca bỏ ra đều đổ sông đổ biển cả.”
“Ta nghĩ ngươi chưa từng sử dụng hết tất cả sức mạnh của mình phải không?”
“Ý huynh là gì?”
“Ngươi là Tử Thần, là Tử Thần viễn cổ, ngươi quên rồi sao?”
“Huynh muốn ta…”
“Suỵt!”
“Ta không thể…”
“Nếu ngươi không thể thì có lẽ Tử Chiêu và Tử Dạ sẽ…”
“Được, được, ta sẽ làm, ta nhất định sẽ làm…”
“Tốt!”
Độc Cô Bách Ngọc không đem bất kỳ binh sĩ nào, chỉ một mình y là đủ để trấn Ma giới. Cầm trên tay quyền trượng hình lưỡi liềm, biểu tượng cho một vị thần nghe tên cũng đủ biết là kẻ đoạt mạng của bất kỳ ai, Tử Thần Đế Quân. Trận đấu này chỉ có y và Lãnh Huyết Vô Tình, trận đấu trả lại sự bình yên cho Đông Liêm sơn, trận đấu vì Tử Dạ và Tử Chiêu. Đại ca! Hôm nay ta sẽ sử dụng sức mạnh này để bảo vệ những hài tử của huynh và Đông Liêm sơn mà huynh đã cất công xây dựng!
Thế gian rung chuyển mạnh, cửu giới hoảng loạn.
Sinh Thần Đế Quân, Độc Cô Thượng Thần đang nhàn hạ uống trà đánh cờ cùng với vị tân Thiên quân Độc Cô Tử Dạ, mặc cho bên ngoài phòng có rất nhiều người cấp báo. Có loạn thế mới có anh hùng!
Một canh giờ…
Hai canh giờ…
Bốn canh giờ…
Một ngày…
Hai ngày…
Bốn ngày…
“Bẩm Đế Quân và Thiên Quân, Tử Thần Đế Quân đã trở về.”
Độc Cô Thượng Thần ngồi trên nhuyễn tháp ngáp một cái rõ dài rồi duỗi người ra “Cuối cùng cũng xong rồi sao?”
“Nhị thúc dường như không mấy quan tâm lắm sự sống và cái chết của tam thúc?” Độc Cô Tử Dạ ngồi sau thư án nhàn nhạt nói, bốn ngày nay vị thúc thúc này đã đóng đô ở trong phòng này. Không biết vì sao y lại ở đây không về Thanh Quang điện?
“Cần gì phải quan tâm, chuyện này đối với Tử Thần chẳng là gì cả. Tử Thần vốn là kẻ cai quản cái chết, chẳng qua hắn lười không muốn đảm nhận. Bên trong hắn có một sức mạnh tiềm tàn có thể huỷ diệt cả thế gian này, chẳng qua hắn không muốn sử dụng nó, hắn biết điều đó cho nên không muốn sử dụng.”
“Ồ.” Hắn kinh hô một tiếng, ra bấy lâu nay tam thúc của hắn không phải kẻ vô dụng.
Một thân ảnh nam nhân trường bào màu trắng tuyệt mỹ bước vào, bạch y nam nhân thở dài một tiếng “Đúng là mệt mỏi thật, cuối cùng cũng đã đẩy được kẻ kia vào giấc ngủ chờ đợi thê tử y tỉnh lại. Lâu quá không đánh đấm, gân cốt thật là đau nhức, phải đi ngâm mình trong suối nước nóng vài ngày quá.”
“Ha ha, Bách Ngọc ngươi dường như biết đùa rồi.” Độc Cô Thượng Thần phá cười lớn.
Cuộc chiến Ma giới kết thúc, Đông Liêm sơn bình yên.
Một vạn bảy trăm tuổi, Độc Cô Tử Chiêu thăng thượng thần, trở thành Tử Chiêu Thần Quân…