• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hôm nay ngọn gió nào đã đưa vị Đế Quân ở ẩn xuất hiện ở Thiên giới, làm cho tất cả tiên nữ trên Thiên giới phải chết tâm?” Độc Cô Thượng Thần ngồi trước án thư, nhìn người vừa đến, lời nói mỉa mai nhưng không hề ngạc nhiên một chút nào.

“Ngươi biết ta sẽ đến?” Chàng hỏi.

“Sao lại không biết.” Y nhún nhún vai và buông bút xuống, y đứng dậy đi đến bên bàn trà và châm trà mời chàng “Ngồi xuống đi, đã lâu rồi chúng ta không cùng ngồi lại hàn thuyên. Hôm nay nhân tiện ngươi lên đây thì chúng ta cùng nhau hàn thuyên một chút, ngươi thấy sao hả?” Độc Cô Thượng Thần cho dù có bận tới đâu nhưng hôm nay liền sẽ bỏ tất cả mọi chuyện để tiếp đón vị khách quý mà một vạn bốn trăm năm nay luôn ở Đông Liêm không hề bước chân ra thế giới bên ngoài.

Độc Cô Linh Vũ nhướng cao mày kiếm nhưng rồi cũng ngồi xuống ghế cùng y hàn thuyên tâm sự.

Chuyện là một vạn bốn trăn năm trước, Độc Cô Thượng Thần đẩy Thanh Long và Tiểu Hồ nhập luân hồi nhưng không hiểu sao suy nghĩ lại chỉ để Tiểu Hồ nhập luân hồi. Còn Thanh Long thì biến hắn thành một cục đá lớn rồi ném xuống hồ Vong Ưu, để hắn tích tụ những tinh tuý của trời đất và cùng đợi những người còn lại thức tỉnh. Nhưng có lẽ y tính toán không chu toàn nên hắn đã thức tỉnh sớm hơn những người còn lại, mà chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì cả, thức tỉnh sớm lại càng tốt chứ sao.

“Bạch Lý và hắn là thiên mệnh đã định, cho nên chúng ta cứ để bọn chúng tự nhiên đi.” Y chống cằm nói.

“Vấn đề ta lo là…” Chàng bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra và phản ứng ba hài tử của mình “…chuyện là như vậy. Bậc là phụ mẫu ai mà chẳng muốn con mình được hạnh phúc nhưng tình huống này khiến ta không biết nên xử lý như thế nào.”

“Ngươi làm phụ thân của bọn chúng chứ có phải ta đâu mà hỏi ta.” Những ngón tay của y gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn vẻ khẩn trương của chàng làm y cảm thấy buồn cười.

Độc Cô Linh Vũ trầm mặc, chén trà trên tay cũng đã cạn, đây là thiên mệnh bọn họ bắt buộc phải vượt qua, chàng không thể nào can thiệp vào được. Cái gì cũng có cái giá của nó, chàng cũng đã từng trả giá cho ngày hôm nay “Ngươi biết không, ta đã suy nghĩ rất kỹ, khi tất cả mọi người thức tỉnh, ta và nàng sẽ không gắn lại đoạn nhân duyên trước kia nữa.”

“Vì sao?”

“Đã là cuộc sống mới, là bắt đầu mới, không nên tự mình lưu luyến.”

“Nếu như nàng muốn tự mình lưu luyến thì sao?”

“…” Chàng không trả lời được, chàng không biết mình có đủ dũng khí để buông tay nàng không.

“Ngươi chưa đủ dũng khí như ta đâu.” Độc Cô Thượng Thần châm trà, thở dài nói “Ta đã viết sẵn đoạn nhân duyên cho A Lan, sau khi ta không còn trên thế gian này, ngươi hãy giúp ta chăm sóc cho nàng ấy.”

“Ngươi nói ta không đủ dũng khí nhưng ngược lại ta thấy ngươi cũng không có dũng khí để đối diện với A Lan. Điều đó được thể hiện qua việc ngươi tự mình viết đoạn nhân duyên khác cho nàng ấy mà không chịu cắt đứt thiên mệnh giữa hai người.” Đặt chén trà xuống, chàng vội đứng dậy rời đi nhưng đến cửa đột nhiên lại dừng lại nói thêm gì đó với y “Hai món nợ với A Lan, ngươi chỉ trả được món nợ kiếp số. Còn món nợ nhân duyên e rằng cho dù ngươi có viết vận mệnh nhân duyên cho nàng ấy như thế nào cũng không thể trả được món nợ nhân duyên vốn đã là vết hằn sâu trong tim của A Lan.”

Bóng dáng chàng khuất dần, chén trà trong tay y bị bóp nát, lời chàng nói không sai, chẳng qua y không muốn A Lan sau này sẽ tịch mịch vì mình. Số mệnh vốn là thứ cay nghiệt nhất, cho dù y có là vị thần viết mệnh cũng không thể tránh được vận mệnh của mình, A Lan thật xin lỗi, ta chỉ có thể trả cho nàng một món nợ mà thôi…

Trở về Lạc Quang thành, Độc Cô Linh Vũ bắt đầu lên kế hoạch cho việc dạy dỗ Đông Phương Ưu mặc cho Độc Cô Tử Dạ và Độc Cô Tử Chiêu phản đối. Chàng cũng không giấu hắn bất kỳ thứ gì, quá khứ, thân phận và cả thiên mệnh giữa hắn với Bạch Lý, Đông Phương Ưu so với thời viễn cổ không khác một chút nào, luôn điềm tĩnh và tiếp thu mọi thứ một cách nhanh chóng. Bạch Lý ngày nào cũng làm điểm tâm đưa tới cho hắn, như thế đã tạo thành một thói quen cho cả hai người.

Một ngày kia, Đông Phương Ưu và Độc Cô Tử Hoa cùng ngồi lại đánh cờ, Bạch Lý và hai vị đệ đệ còn lại cũng ngồi kế bên quan sát thế cờ của bọn họ.

“Đông Long Đế Quân, ta nói điều này không biết có được không?” Độc Cô Tử Hoa nhàm hạ cầm một cái bánh điểm tâm do Bạch Lý chuẩn bị sẵn cắn một cái.

“Tử Hoa thượng tiên cứ nói.” Đông Phương Ưu bình thản nói.

“Ta nói chẳng còn mấy tháng nữa là đến sinh thần của ta, ta rất muốn làm chuyện gì đó trong ngày sinh thần của mình. Vì thế ta hy vọng có thể giao việc chăm nom ba người còn lại cho ngài, ta tin ngài có thể thay ta những lúc vắng mặt mà nhắc nhở bọn chúng học hành.” Y nói thản nhiên và không hề quan tâm tới hai tiểu đệ của mình đang không vui khi nghe y giao phó trách nhiệm này cho một người xa lạ.

“Đại ca, bọn ta không cần hắn chăm nom.” Độc Cô Tử Chiêu lớn tiếng.

“Im miệng!” Độc Cô Tử Dạ hét lớn vào mặt của đệ đệ mình, cậu biết rất rõ hành động lúc này của mình.

“Tử Dạ đủ rồi.” Độc Cô Tử Hoa xua tay “Ta biết các ngươi rất khó chấp nhận việc có người lạ trong Lạc Quang thành này nhưng dù sao hắn cũng là Đông Long Đế Quân một trong tám vị Đế Quân của cửu giới. Phụ thân chắc chắn có dự tính của mình, chúng ta hãy tự lo cho mình, dù sao chúng ta cũng đã một vạn năm trăm tuổi rồi. Việc chúng ta cần là phải làm nở mày nở mặt phụ thân, chúng ta đều là thượng tiên, đều là hài tử của một trong tám vị Đế Quân, chúng ta không thể làm mất mặt phụ thân.”

“Đó chính là lý do huynh giao bọn ta cho Đông Phương Ưu để chuẩn bị thăng thượng thần khi chỉ mới một vạn năm trăm tuổi? Huynh có biết như thế rất nguy hiểm không?” Độc Cô Tử Dạ nắm chặt tay thành đấm, lãnh mâu nhìn thẳng vào tử mâu tĩnh lặng như nước của Tử Hoa. Đối với cậu, y chính là vị đại ca cậu tôn kính nhất, y luôn biết điều gì là tốt nhất cho huynh muội mình.

“Các ngươi có tin tưởng ta không?” Câu hỏi của y khiến cho ba người còn lại chỉ biết im lặng “Trong lúc đánh cờ cần sự yên tĩnh, các ngươi ồn áo khiến ta không thể đánh cờ được.”

Đêm hôm đó, Độc Cô Linh Vũ gọi riêng Đông Phương Ưu vào phòng, qua ba tuần trà chàng mới nhàn nhạt nói với hắn “Ta biết Tử Hoa làm vậy rất nguy hiểm nhưng đó là quyết định của Tử Hoa.”

“Ngài chẳng lẽ không lo lắng?” Hắn hỏi chàng.

“Lo lắng?” Chàng nhướng cao mày nhìn hắn “Ta lo lắng thì có thay đổi được gì không? Mỗi người đều có vận mệnh riêng, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều cho dù chúng ta là thần đi chăng nữa.” Chàng đặt chén trà xuống bàn, thở dài.

Đông Phương Ưu rũ mi tâm im lặng không nói thêm…

Hai ngày sau, Độc Cô Tử Hoa bước vào lò luyện đan của Sinh Thần Đế Quân trong bốn mươi chính ngày để thăng thần.

Ba ngày sau, bạch hồ tộc ở Định Nha quốc gặp chuyện, Độc Cô Linh Vũ biết nữ nhi mình Bạch Lý có một mối quan hệ rất tốt với Hồ tộc ở Định Nha cho nên sẽ không ngồi yên. Chàng đành nhờ Đông Phương Ưu trông chừng ba hài tử của mình khi đến Định Nha, chuyến này đi chính là định mệnh sắp đặt cho các hài tử của chàng.

“Huynh để cho bọn chúng đi như vậy liệu mọi chuyện…” Tử Thần Đế Quân, Độc Cô Bách Ngọc hỏi chàng.

“Người làm phụ thân như ta không lo lắng thì người chưa làm phụ thân như ngươi sao lại lo lắng nhỉ?” Mấy ngày nay không có Bạch Lý gánh nước, chàng phải tự thân vận động đến bờ Vong Ưu để gánh nước về tưới vườn đào. Tuy có chút vất vả vì lâu rồi không vận động nhưng có lẽ chàng phải quen dần với việc này, vì có thể sắp tới nữ nhi của chàng sẽ không làm việc này giúp chàng nữa.

“Chẳng qua ta lo lắng cho cháu của mình thôi.” Cậu gằng giọng lại.

“Ừ, ta hiểu chứ.” Chàng vẫn bình nhiên đáp. Hiểu cái rắm! Độc Cô Bách Ngọc không thèm chấp chàng nữa liền bỏ đi, trước khi cậu bỏ đi thì chàng có nói vọng lại “Tốt nhất ngươi đừng nên xen vào vận mệnh của bọn chúng, đừng giống như chúng ta, vận mệnh sai lệch và hối hận.” Đây là lời nhắc nhở sao?

Một tháng sau, ba hài tử của chàng và Đông Phương Ưu trở về an toàn nhưng lại mang đến cho chàng một tin mà ngay cả chàng không biết nên vui hay nên buồn. Tam nhi tử Độc Cô Tử Chiêu động lòng công chúa Mai Âm của bạch hồ tộc, đây liệu có phải là tin vui thực sự?

“Nếu Tử Chiêu đã muốn kết duyên cùng Mai Âm công chúa thì ngài cứ thành toàn cho Tử Chiêu đi.” Đông Phương Ưu ngồi một bên vừa đánh cờ vừa đàm đạo cùng Độc Cô Linh Vũ. Sau chuyến đi lần này, hắn đã nhìn ra được rất nhiều chuyện và cả chuyện giữa hắn với Bạch Lý.

“Ta biết, nhưng với cái gật đầu bây giờ của ta liệu rằng sau này bọn chúng sẽ hạnh phúc?” Độc Cô Linh Vũ hỏi ngược lại hắn, bản thân chàng biết rất rõ tương lai của hài tử mình nhưng lại không dám quyết định vội vàng. Chàng sợ, bậc làm phụ mẫu nào cũng sẽ lo sợ cho con mình, đó không sai. Nhưng phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều nào có ai hiểu được…

“…” Hắn không trả lời được, căn bản học thuật của hắn chưa bằng chàng. Cho nên cái nhìn của hắn không thể nào trọn vẹn bằng chàng.

“Ai.” Chàng thở dài nói tiếp “Âu cũng do số mệnh bắt chúng phải trải qua. Mà số mệnh cũng giống như một ván cờ, chỉ cần đi sai một quân cờ thì chúng ta vĩnh viễn sẽ hối hận cả đời.” Đông Phương Ưu dường như không nhận ra hắn đã bị chàng đưa vào thế bị động không thể thoát được “Ta rất sợ với quyết định của mình, sau này hài tử của ta không biết có quay lại trách ta. Tại sao phụ thân biết trước mọi thứ lại không ngăn con lại? Tại sao phụ thân lại làm như thế? Tại sao? Tại sao? Rất nhiều câu hỏi tại sao được đặt ra mà ngay cả bản thân ta cũng không biết câu trả lời như thế nào. Đôi khi biết trước vận mệnh của thế gian này không hẳn là điều tốt, mà ngược lại chính là gánh nặng khó có thể bỏ xuống.” Những quân cờ của chàng đã vây khốn những quân cờ của hắn “Ván cờ kết thúc có thể đánh lại ván khác, nhưng đời người không thể bắt đầu lại lần thứ hai. Huống chi chúng ta là thần, chúng ta đã đi ngược đạo lý để có ngày hôm nay và cái giá chúng ta phải trả là gì? Những mất mát, đau thương kia vì sao mà có? Ta nói thế ngươi hiểu chứ?”

“Ta hiểu.” Cái giá mà chàng phải trả cho ngày hôm nay đã biến chàng thành một người thấu hiểu lẽ đời. Có lẽ hắn vẫn chưa đủ tư cách để xen vào vận mệnh của các hài tử kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK