• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Thác Bạt Chân bị áp tới ven hồ, bắt buộc phải bấu chặt lên cát sỏi, kẽ ngón tay dính đầy nước bùn.

Ngôn Tử Tinh đỡ mông hắn, càng thêm thuận tiện tiến xuất từ đằng sau, cảm giác của cả hai người cũng càng lúc càng tràn đầy.

Ngôn Tử Tinh vừa tròn hai mươi tuổi, chính là độ tuổi huyết khí phương cương, cường ngạnh đè ép Thác Bạt Chân từ trong nước tới trên bờ, lại làm thêm hai lần.

Thác Bạt Chân bị hắn lăn qua lăn lại quá mức. Lúc ở trong nước còn chưa phát hiện ra, vừa lên khỏi mặt nước liền cảm thấy thân thể nặng nề muốn chết. Bất quá ở hậu diện của hắn cũng rất có cảm giác, thoải mái thư sướng.

Một hồi hoan ái này quá sức tiêu hồn, cho dù đối với Thác Bạt Chân lần đầu tiên thừa nhận loại hoan ái này mà nói, cũng có thể so sánh với một bữa yến tiệc đủ đầy.

Khi Thác Bạt Chân tỉnh lại từ trong một mớ quần áo thật dày, sắc trời đã xẩm tối, Ngôn Tử Tinh đang ở bên hồ nhóm một đống lửa sưởi ấm.

“Tỉnh rồi? Chúng ta nên về thôi.”

Ban nãy khi vừa làm xong một lần cuối cùng, Thác Bạt Chân liền qua loa bọc y phục lên người, mệt đến ngủ thiếp đi, lúc này nhìn thấy Ngôn Tử Tinh, nhất thời có chút giật mình ngẩn ngơ.

Ngôn Tử Tinh xoa xoa cằm, đắc ý cười nói: “Thế nào? Đại gia ta cạo râu, ngươi không nhận ra rồi sao? Có phải cảm thấy ta anh tuấn hơn không?”

Thác Bạt Chân chậm rãi đứng lên, hỏi: “Sao lại cạo râu?”

“Không phải ngươi nói râu ta nhọn sao.”

Lúc này Thác Bạt Chân mới nhớ tới những lời mình đã nói lúc chiều khi ở trong nước, thuận tiện nhớ lại cả một màn kích tình giáp lá cà kịch liệt kia, không khỏi có chút đỏ mặt, khụ một tiếng, nói: “Rất tốt, nhìn trông trẻ hơn nhiều.”

Thác Bạt Chân cảm thấy hơi hoài nghi, Ngôn Tử Tinh nói hắn hai tư tuổi, nhưng lúc này nhìn hắn chỉ như mười tám mười chín tuổi, cùng lắm là hai mươi. Mà mình dù thế nào cũng đã hai bảy hai tám, sao lại cùng hắn nhỉ? Cách nhìn của mình… không giống kiểu khác lạ như vậy.

Bất quá Thác Bạt Chân cũng chỉ âm thầm để nghi vấn này ở trong lòng, mấy ngày qua hai người không ngừng thân mật, lại cùng sống trong một trướng bồng, sớm đã bồi dưỡng ra vô số tình cảm và sự ăn ý hiểu ngầm, huống chi hôm nay đều đã làm tới tận bước này… Nói thế nào thì cũng là người thân thiết nhất trên thế gian rồi, nghĩ nhiều như vậy cũng không có nghĩa lý gì.

Thác Bạt Chân không phải một người hay ngoảnh đầu nhìn lại. Ánh mắt của hắn luôn hướng về phía trước, cho nên đối với những chuyện trước đây, mặc dù vẫn còn rất nhiều mờ mịt và nghi hoặc, nhưng cũng không làm phiền tới cuộc sống hiện tại của hắn.

Ngôn Tử Tinh hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao lại ngẩn người ra?” Sau đó bật cười hì hì nói: “Có phải đang nhớ lại chuyện lúc chiều không? Ngươi bị bệnh lâu như vậy, ta nín nhịn đến khó chịu, có phải đã khiến ngươi chịu không nổi rồi không?”

Cho dù Thác Bạt Chân là một đại hán tử lớn lên trên thảo nguyên, nhưng cũng không thích ứng được với lời nói trắng trợn của Ngôn Tử Tinh, không khỏi buồn bực đáp: “Nói vớ vẩn cái gì! Ta là người vô dụng như vậy sao!”

Ngôn Tử Tinh cười ha hả: “Hữu dụng. Ngươi rất hữu dụng. Cũng không biết lúc chiều là ai ở trong lòng ta rên rỉ mãi không thôi.”

Thác Bạt Chân thẹn quá thành giận, lạnh lùng cười: “Được, lần sau cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta, cũng không biết ngươi ở trong lòng ta rên rỉ là dáng vẻ thế nào.”

“Ôi chao, giận rồi? Mau lại đây sưởi ấm đi, đợi một lát rồi chúng ta cùng nhau trở về, đói bụng rồi.”

Thác Bạt Chân đáp: “Đừng đánh trống lảng. Lần sau ngươi nhất định phải ở phía dưới.”

Ngôn Tử Tinh lại chẳng hề sợ hãi, phiêu cho hắn một cái nhãn tình sáng lấp lánh, cười nói: “A Chân, không phải ta đánh trống lảng, chỉ là việc này không có gì đáng tranh giành cả, hết thảy đều dựa vào thực lực để nói.”

Thác Bạt Chân lại mỉm cười, đôi mắt thâm thúy nhìn Ngôn Tử Tinh chăm chú, tựa như con sói trên thảo nguyên đang nhìn con mồi mà mình tâm ái.

“Vậy lần sau để cho người xem một chút thực lực của ta.”

Ngôn Tử Tinh nhún vai đáp: “Không tin ngươi có thể thử xem. Bất quá loại sự tình này có gì đáng để tranh giành đâu, cũng không phải ngươi không được hưởng thụ. Vả lại trước kia khi chúng ta kết làm khế huynh đệ, ngươi đã tuyên thệ với sơn thần rằng ngươi sẽ là vợ của ta.”

Thác Bạt Chân nhíu mày hoài nghi, hỏi: “Ta thực sự từng thề như vậy?”

Ngôn Tử Tinh đáp: “Được rồi, đừng thảo luận chuyện của quá khứ nữa. Chúng ta nên về thôi.”

Thác Bạt Chân kéo hắn lại: “Không được, ngươi nói cho rõ ràng. Ngươi phải thề với sơn thần, lúc trước khi ta và ngươi kết làm khế huynh đệ quả thực có nói như vậy?”

Ngôn Tử Tinh nhướn mày: “Ngươi không tin lời ta? Được, ta có thể thề với sơn thần, lúc ấy ngươi thật sự đã nói như vậy.”

Dù sao sơn thần cũng không phải thần linh của Minh quốc bọn họ, Ngôn Tử Tinh căn bản chẳng thèm để tâm.

Thác Bạt Chân thấy hắn trả lời như vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đành đứng dậy cùng hắn chuẩn bị đi về.

Lúc lên ngựa, Ngôn Tử Tinh đề nghị: “Chúng ta cùng cưỡi một ngựa đi.”

Thác Bạt Chân sửng sốt: “Tại sao?”

Ngôn Tử Tinh ranh mãnh liếc về phía hạ thân của Thác Bạt Chân: “Ta sợ nơi đó của ngươi khó chịu.”

Thác Bạt Chân vừa thẹn vừa giận, đứng yên tại chỗ trừng mắt nhìn hắn.

Ngôn Tử Tinh ôm lấy thắt lưng thon gầy của Thác Bạt Chân, dịu dàng nói: “Được rồi, A Chân, cùng ta cưỡi một ngựa đi. Không phải ta có ý khinh thường ngươi, chỉ là thương tiếc ngươi thôi. Coi như ngươi châm chước cho phần tâm ý này của ta đi.”

Ngôn Tử Tinh đã quen giao tiếp, cũng là một kẻ rất hiểu tâm cơ thủ đoạn. Một Thác Bạt Chân đã mất đi ký ức sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn?

Quả nhiên, cái mà người ta vẫn hay gọi là đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại. Thác Bạt Chân đối với nhu thanh tế ngữ của Ngôn Tử Tinh không cách nào cự tuyệt, hơn nữa thanh niên trước mắt tuấn mỹ oai hùng, lại quan tâm săn sóc mình như thế, đối diện với một người khế huynh đệ ưu tú đến vậy, sao hắn có thể nói ra lời cự tuyệt.

Hai người cùng cưỡi Mặc Phong, dắt theo Ngạch Na, chầm chậm thong thả rời khỏi hồ Hải Liên Na, quay trở về lều trướng của mình.

Ăn xong bữa tối, Thác Bạt Chân đã mệt liền đi ngủ sớm. Nhưng Ngôn Tử Tinh vẫn còn rất hưng phấn.

Hắn tuổi trẻ khí thịnh, lại đang là thời kỳ tính dục tràn trề. Trận hoan ái buổi chiều hôm nay, tình cảm mạnh mẽ kịch liệt khiến hắn hãy còn ý do vị tẫn.

Hắn không ngờ nếm thử thân thể của Thác Bạt Chân lại có vị đạo tốt đến vậy, hơi có chút chiều hướng thực tủy biết vị.

Xoay đầu sang nhìn người đang ngủ say bên cạnh, Ngôn Tử Tinh nhịn không được tiến sát tới ôm lấy hắn. Thác Bạt Chân ngủ thực sự rất say, cảm giác được cái ôm quen thuộc cũng không ngọ nguậy né tránh, trái lại còn nằm thuận theo.

Hai người cùng dựa sát vào nhau khiến Ngôn Tử Tinh càng thêm chộn rộn rục rịch.

Hắn cũng biết trận hoan ái lúc chiều kỳ thực là lần đầu tiên của Thác Bạt Chân, mặc dù mình đã đặc biệt lựa chọn môi trường nước, còn nỗ lực làm đủ tiền hí, bất quá dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp nhận hoan ái, chỉ sợ nam nhân tráng kiện này chịu không nổi.

Nhưng mà hiện tại tình nhân ở trong lòng, đối với Ngôn Tử Tinh thân thể cường kiện, lại đang vào thời kỳ tính dục dồi dào nhất của nam nhân, không thể không động tâm.

Ngôn Tử Tinh luồn tay vào trong áo Thác Bạt Chân, chậm rãi vuốt ve trước ngực hắn. Kỳ thực cũng không có ý gì khác, chỉ là khiêu khích chọc đùa một chút mà thôi.

Nhưng vừa sờ thử liền cảm thấy không được bình thường.

Sao lại nóng thế này?

Thấy Thác Bạt Chân bị mình sờ soạng một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì, Ngôn Tử Tinh vội vàng đặt tay lên trán hắn thử thăm dò.

Nóng quá…

Lúc này Ngôn Tử Tinh mới phát hiện ra, Thác Bạt Chân lại phát sốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK