Hai người đã gần ba tháng chưa làm, thời khắc này đều không khỏi có chút củi khô lửa bốc, thở dốc nặng nề.
Bàn tay thô ráp của Ngôn Tử Tinh duỗi vào bên trong y phục Thác Bạt Chân, sờ soạng qua lại. Thác Bạt Chân bỗng nhiên ngồi dậy, ấn hắn nằm xuống, nói: “Để ta.”
Ngôn Tử Tinh biết Thác Bạt Chân là đang thông cảm cho mình chân cẳng không được tốt, liền cười hì hì đắc ý, nằm tại chỗ bất động.
Có lẽ bởi vì Thác Bạt Chân đã lâu không làm, động tác cũng có chút vụng về. Hấp ta hấp tấp ngồi xuống, tự khiến mình phải hít vào một hơi.
Ngôn Tử Tinh cầm phân thân của hắn, dùng sức xoa nắn một hồi, nói: “Gấp gáp cái gì, tự làm đau mình rồi?”
Thác Bạt Chân hít vào một hơi, vừa chầm chậm đu đưa thân thể vừa khinh thường nói: “Người đừng đã được tiện nghi còn thích khoe mẽ. Lát nữa nhớ cẩn thận một chút cho ta, đừng bắn vào bên trong.”
“Ừ ừ.” Ngôn Tử Tinh đáp ứng, bất thình lình nhấc thân lên, phân thân vừa thẳng vừa cứng húc mạnh vào điểm mẫn cảm bên trong Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân “A” lên một tiếng, thắt lưng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.
Hiện giờ Ngôn Tử Tinh đối với thân thể của Thác Bạt Chân đã quen thuộc vô cùng, cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm được điểm mẫn cảm của Thác Bạt Chân, bởi vậy khi hoan ái liền chiếm vững vàng ưu thế chủ động. Vả lại Ngôn Tử Tinh không ngờ Thác Bạt Chân sau khi sinh hài tử xong, hậu huyệt lại vẫn sít sao như vậy, thời điểm sáp nhập ban nãy, hai người đều có chút bất ngờ, rồi lại thoải mái nói không nên lời.
“A Chân, ngươi thật sự quá tuyệt vời… Hộc hộc…”
“Ưm… A, a ──”
Thác Bạt Chân không còn hơi sức đâu để đáp lời Ngôn Tử Tinh. Va chạm kịch liệt khiến hắn cơ hồ không chống đỡ nổi thân thể của chính mình, ngồi trên người Ngôn Tử Tinh nghiêng trái ngả phải, khắp hông đều cảm thấy chua xót.
Hắn dần dần mê tình, quên mất lời đã cảnh cáo Ngôn Tử Tinh ban nãy. Vẫn là Ngôn Tử Tinh ghi nhớ trong lòng, tạm thời không muốn khiến hắn lại mang thai, cho nên vào thời khắc mấu chốt liền hô lên một tiếng, đẩy người phía trên ra, dùng khăn tay che lại rồi phóng xuất.
“Mệt quá…”
Thác Bạt Chân ngã ngược trở về giường, chỉ cảm thấy dư vị tình dục vẫn còn bao phủ khắp toàn thân, thoải mái đến nỗi các lỗ chân lông đều như nở ra, khẽ động một chút cũng không muốn.
Ngôn Tử Tinh hòa hoãn được một lúc, rồi lại sờ lên sống lưng trơn nhẵn của Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân nói: “Không được. Còn làm nữa sẽ hết khí lực mất. Lát nữa con tỉnh, ta còn phải cho nó ăn sữa và thay tã. Ngươi bớt giày vò ta một chút đi.”
“Không làm nữa. Chỉ ôm ngươi một chút thôi.”
Ngôn Tử Tinh biết, mấy ngày nay Thác Bạt Chân vừa phải chăm sóc cho nữ nhi vừa phải chăm sóc cho mình, quả thực vô cùng vất vả. Hơn nữa sau khi khó sinh, nguyên khí bị đại thương, không phải chỉ hơn một tháng ngắn ngủi là đã có thể bổ khuyết về. Cuộc sống trên thảo nguyên nghèo khó, thung lũng Ô Lý Mộc tính ra cũng tương đối sung túc, chỉ có điều hai người bọn họ là ngoại nhân từ bên ngoài tới, vất vả qua một năm cũng chỉ có thể tích góp được chút ít gia sản. Vả lại cho dù bọn họ có gia tài bạc triệu, cũng không có nơi nào để mua sắm đồ dùng cần thiết.
Lần đầu tiên Ngôn Tử Tinh sâu sắc hoài niệm cố hương Minh quốc. Mặc dù từ nhỏ hắn đã cùng phụ vương và phụ thân ẩn cư trong Linh Ẩn cốc, nhưng Trung Nguyên đất rộng của nhiều, tộc nhân trong cốc cũng sinh sống vô ưu vô lự, phụ vương hắn lại là Bắc Đường vương dưới một người trên vạn người, hàng năm trong vương phủ đều không ngừng đưa tới đủ loại hiếu kính, cái gì cũng có, hưởng dụng không hết.
Sớm biết như vậy, đáng lẽ nên mang thêm nhiều đại hoàn đan, kim sang dược, huyết liên thanh bổ đan…
Đảo mắt đã lại trôi qua hơn một tháng, mùa xuân trên thảo nguyên ùa về.
Thương thế của Ngôn Tử Tinh đã hoàn toàn bình phục, nhưng chân trái vẫn có chút không linh hoạt, xem ra vẫn là bị thương tới kinh mạch rồi.
Trước lúc Hải Liên Na ra đời không lâu, Ngạch Na đã thuận lợi sinh hạ một chú ngựa con, Mặc Phong cũng trở thành phụ thân.
Mùa xuân là mùa bận rộn nhất trên thảo nguyên. Các tộc nhân lại bắt đầu chuẩn bị tập hợp thương đội, ra bên ngoài buôn bán ngựa. Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân ở trong này đã hơn một năm, Ngôn Tử Tinh bởi vì trong lòng có việc cần làm, muốn ra ngoài gặp người do vương phủ phái tới tiếp ứng, bằng không mình đã mất tích lâu như vậy, đại ca và phụ vương nhất định sẽ lo lắng. Mà Thác Bạt Chân mặc dù bị mất ký ức, nhưng sâu trong cốt tủy vẫn là một người không an phận, ở thung lũng Ô Lý Mộc lâu như vậy, đã là rất hiếm thấy.
Hắn nghe nói Ngôn Tử Tinh định cùng tộc nhân của Nạp Nhật Hồ ra ngoài buôn ngựa, liền đòi đi theo.
Ngôn Tử Tinh nói: “Vậy Hải Liên Na thì phải làm sao?”
“Mang đi a.”
“Nhưng nó còn nhỏ như vậy, sao có thể…”
Thác Bạt Chân cười ha hả nói: “Nhi nữ trên thảo nguyên bọn ta, kể từ khi sinh ra đã là cuộc sống truy bèo đuổi rong, di chuyển khắp nơi chính là cách sống của bọn ta, Hải Liên Na là nữ nhi của ta, sao có thể ngoại lệ được.”
Ngôn Tử Tinh thực sự không muốn để hắn đi cùng, thế nhưng Thác Bạt Chân đã hạ xuống quyết tâm, bảo: “Đừng nói nữa. Lỡ ngươi ra ngoài rồi bỏ lại bọn ta chạy về Minh quốc thì phải làm sao? Tóm lại ta đã quyết định. Ta và Hải Liên Na sẽ đi cùng ngươi, đừng hòng ném bọn ta sang một bên.”
Cũng đã nói đến như vậy, Ngôn Tử Tinh không thể phản bác, chỉ đành đồng ý.
Hai người nhận được sự đồng ý của Nạp Nhật Hồ, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Dê và bò còn thừa đều để lại cho Ô Cát.
Ô Cát dường như biết lần này bọn họ đi ra ngoài, rất có thể sẽ không quay trở về nữa, liền gọi Ngôn Tử Tinh vào trong trướng, cầm tẩu thuốc của mình hút, trầm ngâm không nói.
“Ô Cát, ngươi gọi ta tới có việc gì?”
Ngôn Tử Tinh vẫn thật luyến tiếc lão nhân này. Trong quãng thời gian ở thung lũng, cũng may có sự trợ giúp của Ô Cát. Hai người đã xây dựng nên một tình bạn cũng như tình thân vững bền. Sâu trong đáy lòng, Ngôn Tử Tinh thực sự xem vị lão nhân này như ông ruột của mình vậy.
Ô Cát phun ra một làn khói thuốc, gõ gõ cán tẩu, nói: “A Tinh à, ta biết lần này các ngươi đi ra ngoài, có lẽ sẽ không quay về nữa, phải không?”
Ngôn Tử Tinh thoáng sửng sốt, không biết nói gì.
“Ta sớm đã nhìn ra, ngươi và A Chân đều không phải người thường. Ngươi không phải người thảo nguyên, nhưng A Chân thì phải. Trên người hắn có một khí vị đặc biệt, là quý tộc trên thảo nguyên?”
“Việc này…” Ngôn Tử Tinh có chút ngập ngừng.
Ô Cát mỉm cười nói: “Ngươi đừng căng thẳng, những lời này ta sẽ không nói cho A Chân. Ta nhận ra được ngươi cũng không đơn giản, khi ở Minh quốc chắc hẳn cũng không phải người thường. Ta mặc dù già rồi, nhưng đôi mắt còn chưa hoa đâu. Trên thảo nguyên có cú, có hùng ưng cường tráng, cũng không bằng một con cừu già giảo hoạt.”
Ngôn Tử Tinh bội phục nói: “Ô Cát, ngươi thật sự là một con cừu già thông minh.”
Ô Cát cười mắng: “Tên tiểu tử nhà ngươi!” Lão lại rít một hơi thuốc, bỗng nhiên thở ra thật dài, nhìn Ngôn Tử Tinh rồi thành khẩn nói: “A Chân đã mất ký ức. Ta không biết quan hệ giữa các ngươi trước đây là như thế nào, nhưng hơn một năm nay, hắn đối với ngươi cũng là chân tâm chân ý. Hơn nữa hiện giờ các ngươi còn có Hải Liên Na, vì hài tử, tương lai cho dù có phát sinh chuyện gì, ngươi cũng phải vì Hải Liên Na mà suy nghĩ.”
__Hết chương 59 – Quyển thượng__