• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Mặc dù khoảng cách tương đối xa, nhưng đêm khuya tĩnh mịch, thảo nguyên lại bao la trống trải, hai người này võ công đều không tồi, thuận theo tiếng gió đưa tới có thể nghe được rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người bên dưới sườn núi kia.

Chao ôi thật bất ngờ. Thì ra cô gái nọ chính là cháu của trưởng lão Mạc Cáp – một trong sáu vị trưởng lão của bộ tộc, tên là A Mỹ Nhĩ, không ngờ nàng lại phải lòng tộc trưởng Nạp Nhật Hồ, muốn được làm thiếp của hắn.

Nhưng tình cảm của Nạp Nhật Hồ và thê tử rất tốt, hơn nữa tuổi của con gái hắn cũng chỉ xấp xỉ A Mỹ Nhĩ, sao có thể đáp ứng nàng. Trên đại hội A Mộ Đạt lần này, chẳng biết tại sao lại bị A Mỹ Nhĩ quấn riết lấy, khiến hắn có chút đau đầu. Việc này hắn đã từng nói với Mạc Cáp rồi. Mạc Cáp đã đính hôn cho A Mỹ Nhĩ, nhưng vẫn không quản được cô cháu gái của mình khỏi chạy loạn.

Kỳ thực Nạp Nhật Hồ lòng dạ ngay thẳng thiện lương, chỉ xem A Mỹ Nhĩ như con gái của mình, lần này bị nàng kéo ra đây, chẳng những cự tuyệt tình cảm của nàng lần nữa, còn khổ sở khuyên nàng tìm kiếm một đấng phu quân khác.

Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân trố cả mắt, trốn sau núi xem đến phấn khích, vừa cảm thán mị lực siêu quần của tộc trưởng Nạp Nhật Hồ, lại cũng vừa khâm phục cách đối nhân xử thế của hắn.

Hai người đứng xem một lúc đã hiểu rõ mọi chuyện, xuất phát từ lòng tôn trọng của mình đối với tộc trưởng Nạp Nhật Hồ liền len lén rời đi.

Đợi tới khi đã chạy được khá xa, hai người mới đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng bật cười ha hả.

Ngôn Tử Tinh lắc đầu nói: “Không ngờ tộc trưởng Nạp Nhật Hồ lại có mị lực lớn đến vậy. Con mắt của A Mỹ Nhĩ không tồi, đáng tiếc chênh lệch tuổi tác giữa nàng và tộc trưởng lại quá lớn, tộc trưởng không thể tiếp nhận tình cảm của nàng.”

Thác Bạt Chân thờ ơ đáp: “Cũng không phải như vậy. Nạp Nhật Hồ thân là tộc trưởng, đang ở độ tuổi trung niên, nạp thêm vài người tiểu thiếp cũng không vấn đề gì. Chủ yếu là hắn không muốn tiếp nhận A Mỹ Nhĩ, không thì cũng là một mối lương duyên.”

Ngôn Tử Tinh nhíu mày nói: “Nạp Nhật Hồ cùng phu nhân phu thê ân ái, thành thân đã hơn hai mươi năm, lại có tới sáu người con gái, sao có thể lấy thêm một thiếu nữ còn nhỏ tuổi hơn cả con gái mình? Như vậy sao có thể ăn nói với phu nhân?”

Thác Bạt Chân nghe vậy liền lắc đầu nói: “Chức trách của nữ nhi chính là sinh con dưỡng cái, chăm lo việc nhà, cống hiến vì sự lớn mạnh của bộ tộc. A Mỹ Nhĩ kia tuổi trẻ xinh đẹp, lại là cháu gái của trưởng lão, đặc biệt nhất chính là một lòng ái mộ Nạp Nhật Hồ. Nếu ta là Nạp Nhật Hồ nhất định sẽ tiếp nhận nàng, có rất nhiều lợi ích.”

Ngôn Tử Tinh có chút giật mình. Từ nhỏ hắn đã sinh sống ở Linh Ẩn cốc, tộc nhân trong cốc đều là một vợ một chồng, đôi khi có người nạp thiếp thì cũng chỉ vì không có con, hoặc vì một nguyên nhân nào khác. Hơn nữa hai vị phụ thân của hắn, còn cả bốn vị huynh tỷ của hắn nữa, đều là những người tình kiên ý định, thậm chí đại ca của hắn là vương gia, nhị ca là hoàng đế, cũng đều không nạp thiếp thú phi.

Dù biết tam thê tứ thiếp mới là quy tắc của thế nhân trên cuộc đời này, không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng trong tiềm thức của Ngôn Tử Tinh vẫn không thể tiếp thụ. Có thể vì từ nhỏ đã bị cha và huynh ảnh hưởng, bản thân cũng dần dần sinh ra loại nhận thức này, tuy rằng chưa từng ngẫm nghĩ hoặc nói thẳng ra, nhưng loại quan niệm này đã bắt rễ rất sâu trong đáy lòng hắn.

Nếu là kẻ khác, muốn lấy mấy người vợ thì cứ lấy bấy nhiêu, muốn nạp bao nhiêu người tiểu thiếp thì cứ nạp chừng ấy, đối với hắn mà nói đều không sao cả, nhưng người bên cạnh hắn thì tuyệt đối không thể tha thứ.

Ngôn Tử Tinh bất chợt nhớ tới chuyện trước kia, khi ấy Thác Bạt Chân chẳng những có một người chính thê, còn cả hai trắc phi và vài người tiểu thiếp, ánh mắt hắn không khỏi lập lòe chớp tắt, chăm chú nhìn Thác Bạt Chân, nghiêm mặt nói: “A Chân, kẻ khác thế nào ta mặc kệ, nhưng ngươi tuyệt đối không thể có loại suy nghĩ này!”

Thác Bạt Chân sửng sốt, mù mờ hỏi: “Suy nghĩ gì?”

Ngôn Tử Tinh trầm giọng đáp: “Ngươi là khế huynh đệ của ta, trong lòng chỉ có thể có một mình ta, ta tuyệt đối không cho phép ngươi tơ tưởng đến nam nhân hay nữ nhân nào khác.”

Thác Bạt Chân bật cười, nói: “Ngươi đa tâm rồi. Ta là nói tộc trưởng Nạp Nhật Hồ. Ta sẽ không làm như vậy.”

Ngôn Tử Tinh gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Nếu ngươi dám phản bội ta, ta nhất định sẽ dùng roi da đánh chết ngươi.”

Những lời này hắn nói ra rất thản nhiên, nhất thời không biết là nghiêm túc hay giỡn đùa.

Thác Bạt Chân nhìn gương mặt chẳng chút biểu tình của hắn, trong lòng không quá vui vẻ, hít sâu một hơi rồi trầm giọng đáp: “Ta đã nói ta sẽ không.”

Ngôn Tử Tinh như không nhận ra vẻ không vui của hắn, thẳng thắn nói: “A Mỹ Nhĩ là một cô gái tốt, lời ngươi vừa nói rất có ý muốn lợi dụng nàng. Tộc trưởng Nạp Nhật Hồ biết rõ lấy nàng có rất nhiều lợi ích, nhưng vẫn cự tuyệt nàng, đây mới là hán tử chân chính. Nữ nhân trên thảo nguyên mặc dù thấp kém, nhưng cũng phải đối đãi bằng chân tâm. Xem các nàng chỉ như công cụ để sinh con dưỡng cái, là điều không đúng.”

Thác Bạt Chân dừng bước, bình tĩnh nhìn Ngôn Tử Tinh.

Tuy rằng từ sớm đã biết nếp sống cởi mở của Minh quốc, địa vị của nữ nhân rất cao, nếu trong gia tộc không có nam nhi, cũng có thể dùng con cái của nữ nhi để kế thừa gia sản và tước vị. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được loại lý luận này.

Thác Bạt Chân mơ hồ cảm thấy, loại luận điệu này cùng cách thức xử sự của mình thời gian qua có chút bất đồng, dường như… mình cũng không ngại vì sự lớn mạnh của bộ tộc hoặc vì một nguyên do nào khác mà thú vài nữ tử.

Ý niệm này khiến đầu óc hắn bỗng nhiên có chút hỗn loạn, dường như có ký ức nào đó đang mơ hồ phiêu động, nhưng lại không tài nào bắt được rõ ràng.

Hắn nhất thời nhíu mày, đứng tại chỗ nỗ lực hồi tưởng, sắc mặt cũng không khỏi trở nên khó coi.

Ngôn Tử Tinh thấy hắn bỗng nhiên dừng bước liền quay đầu lại nhìn, hỏi: “Sao vậy?”

Thác Bạt Chân trầm mặc một lúc, đạm nhiên đáp: “Không… không có gì.”

Ngôn Tử Tinh nhìn hắn trong thoáng chốc, lời gì cũng không nói, chỉ đưa tay ra bảo: “Đi thôi.”

Dưới ánh sáng của những vì sao Thác Bạt Chân nhìn bàn tay ấy, ngón tay thon dài hữu lực, khớp tay rất đẹp, bình tĩnh đưa ra trước mặt mình như vậy.

Trong một khoảnh khắc, dường như hắn có chút do dự. Nhưng không chờ đầu óc kịp phản ứng, thân thể của hắn đã giành trước một bước, nắm lấy bàn tay kia.

Ngôn Tử Tinh mỉm cười, nắm thật chặt bàn tay hắn, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Chúng ta về nhà thôi…

Thác Bạt Chân ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh hàm cười của người thanh niên trước mặt, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, mọi do dự và hỗn loạn ban nãy đều không cánh mà bay

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK