Nào biết Tần Lạc Y vì ổn định thân thể chính mình, luôn luôn trái phải lay động, hai tay lại ở trong không trung loạn vũ, hắn không giữ chặt được cánh tay nàng,một tay kia thấy nàng bắt được tay biểu muội.
"Làm càn, ngươi muốn làm gì, nhanh lên buông tay!" Đỗ Ngữ Điệp chán ghét trừng mắt nhìn Tần Lạc Y lảo đảo,trên mặt cười hiện lên một chút hàn ý,tức giận ra tiếng.
Trong mắt Tần Lạc Y tối đen linh động rất nhanh hiện lên một chút giảo hoạt khác thường, bắt lấy tay nàng không chỉ không buông ra, ngược lại cầm thật chặt.
Đỗ Ngữ Điệp càng thêm tức giận, trên tay dùng lực một chút,muốn hung hăng lỗ mãng đem nàng đẩy ra...Đột nhiên trong lúc đó, lại phát hiện cánh tay chính mình cứng đờ,linh lực trong cơ thể giống như bị ngưng trệ bình thường, rốt cuộc không thể di động mảy may.
Trong lòng hoảng hốt, hai mắt trợn lên, như gặp quỷ trừng mắt nhìn Tần Lạc Y, trong thanh âm có một chút bối rối khó nén: "Buông...Nhanh lên buông, ngươi muốn làm gì, nhanh lên buông..."
Một bên gào thét, một bên vươn bàn tay khác đến, không có linh lực, chỉ dùng theo bản năng, hung hăng đẩy Tần Lạc Y,muốn đem nàng hung hăng ném xuống lầu đến chết là tốt nhất!
Đương nhiên,nàng có thể ngã chết là tốt nhất. Chẳng qua nơi này chỉ có hơn mười bậc thang, ngã chết nàng chỉ sợ có chút khó khăn...
Tần Lạc Y trừng mắt nhìn thấy thế, trong mắt lãnh ý chợt lóe mà qua, cầm cổ tay nàng càng chặt, trên mặt bối rối so với Đỗ Ngữ Điệp càng sâu.
Đỗ Ngữ Điệp bối rối vươn một bàn tay khác đến đẩy nàng, nàng cũng rất nhanh vươn một bàn tay khác của chính mình đến, nhìn như không hề có kết cấu, lại cực kì chuẩn xác bắt được bàn tay của Đỗ Ngữ Điệp đang thầm nghĩ đẩy nàng xuống lầu.
Hai người nháy mắt dây dưa cùng một chỗ.
Mắt thấy sẽ hướng dưới lầu ngã xuống, Sở Dật Tu đột nhiên vươn tay, vững vàng ôm lấy eo nhỏ Tần Lạc Y.
"Cô nương, đừng hoảng hốt, ta sẽ không để ngươi ngã xuống!" Hắn ghé sát vào tai Tần Lạc Y cúi đầu nói,muốn trấn an nàng tỉnh táo lại,thấy trên mặt nàng bối rối bất lực, còn có tiếng kinh hô,tựa như một hòn đá nhỏ bình thường rơi vào đáy lòng hắn tạo thành gợn sóng thản nhiên.
Hô hấp nóng rực dừng ở bên tai,đồng tử Tần Lạc Y co rụt lại, như thế nào cũng không nghĩ đến Sở Dật Tu cư nhiên sẽ ôm lấy chính mình, ấn theo lẽ thường hắn không phải nên cứu biểu muội của hắn trước sao?
Bất quá lúc này nàng cũng không cố tìm ra nguyên nhân hắn làm như vậy,sau khi thân thể cứng đờ, nhanh chóng mềm ngã xuống dưới, thuận thế ngã vào trong lòng hắn,bàn tay cầm tay Đỗ Ngữ Điệp cũng buông lỏng ra, dưới chân vừa chuyển, gắt gao cầm chặt cánh tay Sở Dật Tu,bộ dáng vẻ mặt còn sợ hãi.
Linh lực trong cơ thể Đỗ Ngữ Điệp vẫn không thể động,dưới chân Tần Lạc Y vừa chuyển,như có như không vừa lúc đá vào trên đùi của nàng, thân thể nàng không thể khống chế hướng tới dưới lầu quăng ngã đi xuống.
"A!"
Nhìn đến Đỗ Ngữ Điệp thẳng tắp hướng tới dưới lầu ngã xuống,sắc mặt Sở Dật Tu tối sầm lại,tay ôm Tần Lạc Y không có buông ra, ngược lại căng thẳng.
"Ám Ảnh!"
Hắn nhíu mày hướng về phía một bên quát nhẹ một tiếng, một đạo thân ảnh màu đen mạnh mẽ như làn khói nhẹ bình thường, đột nhiên từ cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, vừa mới tiếp được thân thể Đỗ Ngữ Điệp ngã xuống.
Giúp đỡ nàng đứng dậy ổn định thân mình, đạo bóng đen kia hướng tới Sở Dật Tu thi lễ, lại như làn khói nhẹ bay đi.
Đỗ Ngữ Điệp trong lòng khí huyết cuồn cuộn lợi hại, như thế nào cũng không nghĩ đến chính mình cư nhiên lại từ trên lầu ngã xuống dưới.
Nếu không có Ám Ảnh tới kịp, chính mình chỉ sợ sẽ thật sự chật vật té ngã trên mặt đất...Đến lúc đó, những người trong Tiên Linh phường này, còn không biết sẽ như thế nào chê cười nàng đâu.
Cắn răng ngẩng đầu lên, nhìn đến biểu ca trên lầu cư nhiên còn ôm nữ tử kia, mà trong mắt kia nữ tử kia, rõ ràng có một chút trào phúng mỉa mai.
Trong lòng khí huyết cuồn cuộn lợi hại hơn, âm thầm hít thật sâu mấy hơi, mới tạm thời đem tức giận trong lòng áp lực đi xuống, vẻ mặt ủy khuất nói: "Biểu ca...Nàng, nàng đá ta!"