Đoan Mộc Trường Thanh vội đỡ nàng, lo lắng nhìn nàng nói: "Y nhi, cẩn thận."
Trên người Tần Lạc Y mềm nhũn lợi hại, nhớ tới ngày hôm qua Đoan Mộc Trường Thanh thiếu chút nữa nhập ma, nàng vận dụng thủy linh lực vì hắn chữa thương, kết quả lực lượng trong cơ thể hoàn toàn cạn kiệt...Không nghĩ tới nghỉ ngơi một buổi tối, vẫn không thể khôi phục lại.Trong mắt hiện lên chút ảo não.
"Có chỗ nào không thoải mái?" Đoan Mộc Trường Thanh ôn nhu hỏi nàng, ánh mắt triền miên nóng rực, mang theo lo lắng không dấu được, biết nàng muốn ngồi dậy, liền đưa tay đỡ nàng, để nàng ngồi dựa vào giường, động tác thật cẩn thận, sợ thương tổn đến nàng.
Tần Lạc Y lắc đầu nói: "Không có việc gì, qua vài ngày thì tốt rồi." Hiện tại linh lực trong cơ thể nàng rất ít, nhìn thầm sắc Đoan Mộc Trường Thanh cũng biết hắn không có việc gì, hoàn toàn yên lòng.
Hơi hơi nhắm mắt, nàng điều động linh lực cực ít trong cơ thể, vận khởi Vô Thượng Kinh, tuần hoàn vài chu thiên, cuối cùng cảm giác vô lực trong cơ thể tiêu trừ một ít, không còn mềm nhũn đến mức ngồi đều ngồi không yên.
Lại mở mắt ra lần nữa, nàng nhìn Đoan Mộc Trường Thanh. So với đêm qua, khí sắc Đoan Mộc Trường Thanh tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến lúc ấy hắn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma,bộ dáng cuồng phun máu tươi, hiện tại nàng nhớ đến còn dị thường kinh hãi.
Khoé môi hơi tái nhợt gợi lên chút ý cười quyến rũ, nàng nâng ngón tay lên, hướng Đoan Mộc Trường Thanh ngoắc một cái.
Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh sáng ngời, thần sắc khó nén kích động, phản ứng rất nhanh tiến đến gần, cùng nàng song song dựa trên đầu giường, hắn nghiêng thân mình, hướng tới Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y xem nhẹ trong mắt hắn triền miên nóng rực, trực tiếp lấy ngón tay nâng cằm hắn lên, tươi cười càng thêm quyến rũ sáng lạn, phượng mâu có quang mang liễm diễm lóe ra, nàng tới gần Đoan Mộc Trường Thanh.
Đoan Mộc Trường Thanh không khỏi ngừng hô hấp lại, nhìn chằm chằm môi nàng đỏ mọng, trong mắt hiện lên chờ mong, lại không hề có động tác, một bộ dáng mặc nàng xâm lược.
Mắt thấy đầu Tần Lạc Y sắp tới gần hắn, thời điểm cách hắn một tấc liền ngừng lại, buông cằm hắn ra, tay kia nâng lên, bàn tay giữ một bên khuôn mặt hắn, đột nhiên phát lực, cắn răng hung hăng niết.
Đem tuấn nhan hắn niết thay đổi hình dạng, một bên niết, một bên hung tợn nói: "Ta thấy ngươi có thương tích còn chạy loạn khắp nơi, ngươi không hảo hảo chữa thương, có tâm ma còn cất giấu...Đoan Mộc Trường Thanh, có phải tẩu hỏa nhập ma chơi rấy vui đúng không? Một-hai người đều tẩu hỏa nhập ma khiến ta sợ...Hỗn đản!"
Tuy rằng oán trách chính mình kích thích hắn, nhưng dựa vào tu vi hắn, trong lòng thực minh bạch, nếu không phải tâm ma hắn rất nặng, sao có thể nhập ma? Tu sĩ tâm tính đặc biệt kiên định, sao có khả năng bị nói mấy câu liền kích thích, đặc biệt Đoan Mộc Trường Thanh, vài năm ở chung cùnv hắn, tính tình hắn kiên nghị, nàng tự nhiên hiểu được.
Hoàn hảo.
Cuối cùng hắn không có việc gì. Nếu ngày hôm qua hắn thật sự có chuyện không hay xảy ra...Cho dù đáy lòng hiểu được nguyên nhân hắn tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ nàng vẫn sẽ áy náy thương tâm cả đời.
Đoan Mộc Trường Thanh giật mình, tay Tần Lạc Y dừng trên mặt hắn không phải đùa giỡn, tuy rằng không còn linh lực, nàng vẫn là có một đống sức lực, đem mặt hắn niết đau.
"Thực xin lỗi." Đoan Mộc Trường Thanh nghe nàng rống giận, biết chính mình ngày hôm qua làm nàng sợ, trong mắt thương tiếc càng sâu, không né tránh, mặc nàng ở trên mặt mình hung hăng vuốt ve phát tiết.
Một phen động tác, Đoan Mộc Trường Thanh không hô qua một tiếng đau, Tần Lạc Y cảm thấy tay run lên, lúc này mới ngừng lại, một lần nữa dựa trên đầu giường, nhéo nhéo lắc lắc cánh tay bủn rủn. Sách, không có gì linh lực trong cơ thể thật đúng là không quen.
"Tay đau?" Đoan Mộc Trường Thanh nhìn bộ dáng nàng, biết nàng niết đau tay, cười khẽ, hắn đứng dậy nắm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, một cỗ linh lực nhu hòa từ tay hắn thẩm thấu ra, sau một lát, xác định nàng không đau, lại lui xuống, nhẹ giọng nói: "Nàng tiếp tục đi." Nhắm hai mắt lại, một bộ dáng mặc nàng xâu xé.
Tần Lạc Y vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn tuấn nhan hắn có chút phiếm hồng, sao có thể tiếp tục niết, muốn xuống giường, lại cảm thấy tinh thần có chút vô dụng, đây là ảnh hưởng do cơ thể không có linh lực, vì thế cũng nhắm mắt lại, dứt khoát không để ý tới hắn.
Trong lòng oán thầm, nàng chưa bao giờ biết, chính Nhị sư huynh hắn, còn có khuynh hướng chịu ngược?
Đoan Mộc Trường Thanh mở mắt, nhìn tiểu nhân nhi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, trong mắt có ánh sáng ngọc ngọc lưu ly chợt lóe rồi biến mất, hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng.
Tần Lạc Y trợn mắt nhìn hắn một cái, liền nhắm hai mắt lại, trong lòng cân nhắc, chỉ sợ lực lượng trên người chính mình, trong vòng vài ngày sẽ không có biện pháp khôi phục bình thường, dùng linh hoa chữa thương, hiệu quả không sai.
Liễu Tử Ngọc còn ở Kỳ Long thành, trước khi không bắt được thích khách, hắn hiển nhiên không rời đi, còn có Thượng Quan Chiến kia, trước kia không cần để bụng bọn họ, hiện tại...Nàng quyết định bế quan tu luyện vài ngày.
"Y nhi, có thể ôm nàng như vậy, thật tốt." Đoan Mộc Trường Thanh thì thào kêu tên nàng, cánh môi ấm áp nhẹ nhàng lưu luyến mái tóc nàng, buổi tối hôm qua, hắn cho rằng chính mình chết chắc rồi.
Tần Lạc Y nhẹ nhàng nhếch môi một cái.
Bạc môi tươi mát ướt át, từ bên má nàng trằn trọc chuyển qua môi nàng, kề sát môi nàng đỏ mọng, hơi thở nóng rực thiêu đốt xuyên thấu qua hai người gắn bó, cánh môi dần sưng đau đớn, bên tai nghe được tiếng hắn thở dốc càng ngày càng không thể ức chế, bỗng nhiên, Đoan Mộc Trường Thanh nhẹ nhàng xoay người một cái, thân thể tinh tráng đặt nàng dưới thân.
Hắn hôn càng ngày càng mãnh liệt, rời khỏi môi nàng, di chuyển trên cổ nàng, xương quai xanh, sườn tai, kích phát từng đợt đau đớn cùng tê dại.
Tần Lạc Y bị hắn cuồng hôn hô hấp trở nên nặng nề, nâng tay vòng lên cổ hắn, nhiệt tình đáp lại, cảm nhận được vật dưới thân hắn dần dần nóng rực, cuối cùng Tần Lạc Y hoàn hồn, nghĩ tới tình cảnh đêm qua hắn tẩu hỏa nhập ma ngã xuống, nhịn không được hung hăng cắn trên môi hắn một ngụm.
Đoan Mộc Trường Thanh thét lớn một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đến vạt áo trước ngực nàng bị kéo ra một ít, xương quai xanh như ẩn như hiện, tiếu nhan trắng nõn lộ ra ửng hồng, rất mê người.
Hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình nhộn nhạo vừa rồi, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nghiêng người ngã một bên, đưa tay ôm nàng vào lòng, trong mắt hiện lên ảo não.
Biết lực lượng trong cơ thể nàng cạn kiệt lợi hại, nguyên bản hắn chỉ muốn hôn nàng một chút, không nghĩ tới sẽ không khống chế được.
"Sở công tử." Ngoài phòng truyền đến thanh âm Tống Vô Ngân.
"Chủ tử nhà ngươi ở bên trong?"
"Ở...Nhưng..." Tống Vô Ngân nghĩ đến đêm qua Tần Lạc Y cả đêm không rời đi, đang nghĩ tới nên vào thông báo một tiếng hay không, Sở Dật Phong đã vòng qua người hắn đi vào, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra.
Tần Lạc Y đã từ trên giường xuống dưới, Sở Dật Phong nghe nói Đoan Mộc Trường Thanh bị thương mới tới đây, không nghĩ ở chỗ này nhìn đến Tần Lạc Y, đầu tiên là ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, lập tức cười nói: "Y nhi, thì ra nàng cũng ở nơi này."
Sau đó ánh mắt dừng trên mặt Đoan Mộc Trường Thanh, nhìn trên mặt hắn thần sắc bình thường, không khỏi kinh ngạc nói: "Ta nghe nói ngày hôm qua ngươi bị thương...Nhưng bộ dáng ngươi thế này, không giống bị thương a, bên ngoài truyền ồn ào huyên náo, chẳng lẽ đều nói hưu nói vượn sao?"
Sắc mặt Tần Lạc Y tái nhợt sắp trong suốt, ngược lại thần sắc nàng không tốt lắm, Sở Dật Phong hơi nhíu mày.
Tần Lạc Y ngồi trước gương nhịn không được phiết phiết môi.
Đoan Mộc Trường Thanh nhìn thoáng qua Tần Lạc Y, không xem nhẹ trong mắt nàng đột nhiên tức giận, biết lời này của Sở Dật Phong gợi lên chuyện tình ngày hôm qua chính mình tẩu hỏa nhập ma, mâu quang chợt lóe, nói: "Tự nhiên là thật, nhưng Y nhi giúp ta trị thương, hiện tại đã hồi phục không sai biệt lắm."
Sở Dật Phong giật mình, trách không được thần sắc Tần Lạc Y không quá tốt.
Tần Lạc Y lấy từ trong trữ vật giới ra cái lược, đêm qua hai người tranh chấp, sau đó Đoan Mộc Trường Thanh tẩu hỏa nhập ma, tóc nàng đã sớm tán loạn.
Tay Sở Dật Phong cùng Đoan Mộc Trường Thanh ngứa ngáy, đều muốn tiến lên cầm lược chải mái tóc đen nhánh như mây của nàng, việc này trước kia bọn họ đã làm không ít, nói thực ra, công phu hai người chải tóc, so với Tần Lạc Y còn tốt hơn, từ khi Tần Lạc Y xuyên không đến đây, những hình thức đầu tóc phức tạp cho bây giờ đều không làm vài cái.
Nhưng hai người sợ chọc Tần Lạc Y sinh khí, cuối cùng nhịn xuống không đi qua, chỉ vừa nói chuyện, một bên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn tiếu nhan nàng từ trong gương chiếu ra.
Sở Dật Phong mắt sắc, nhìn trên giường Đoan Mộc Trường Thanh có vài sợi tóc rơi xuống, chiều dài cùng tóc Lạc Y tương tự, tóc nàng tán loạn, nếu chỉ chữa thương, hiển nhiên sẽ không đem tóc biến thành hỗn độn như thế.
Dư quang khoé mắt nhìn thoáng qua Đoan Mộc Trường Thanh mỉm cười mà đứng, tâm tư khẽ nhúc nhích, đột nhiên cao hứng, trong ba người bọn họ, cuối cùng cũng có người tiến thêm một bước.
Mấy tháng nay, hắn từ bỏ ý tưởng bỏ qua Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly một mình độc chiếm Tần Lạc Y, sớm bị hắn ném đến Oa quốc, hiện tại chỉ ngóng trông Y nhi không cần rời khỏi bên người chính mình là tốt rồi, mấy ngày nay ở chung, hắn biết Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly giống hắn, đều yêu thảm nữ nhân này.
Nhịn không được kéo kéo khóe môi, trên mặt hiện lên ý cười. Mặc dù có chút không phúc hậu, hắn vẫn muốn nói, Đoan Mộc Trường Thanh chịu thương thế rất tốt, rốt cục làm cho thái độ Y nhi mềm hoá, khiến nàng lưu lại nơi này một đêm.
Sách, nếu có thể khiến Y nhi tha thứ cho chính mình, hắn trọng thương một hồi hắn cũng nguyện ý, đáng tiếc Y nhi rất thông minh lại mẫn cảm, hắn không dám vì làm cho nàng đau lòng, tha thứ chuyện chính mình làm trước kia, mà cố ý bị thương, nếu thực sự làm như vậy, hắn biết cuối cùng chính mình sẽ hoàn toàn mất đi nàng.
Đây cũng là nguyên nhân ba người bọn họ đều biết rõ Y nhi mềm lòng, nhưng đều ăn ý không sử dụng khổ nhục kế.
Phượng Phi Ly rời khỏi tu luyện, nghe được cách vách có thanh âm nói chuyện, tiêu sái nhảy xuống nhuyễn tháp đi tới, thương thế của hắn so với Đoan Mộc Trường Thanh nhẹ hơn, lúc trước ăn chữa thương đan, trải qua một buổi tối chữa thương, đã tốt hơn không ít.
Tần Lạc Y từ trong gương nhìn đến bộ dáng hắn, cảm thấy buông lỏng, biết Phượng Phi Ly không có trở ngại.
Phượng Phi Ly cũng thực ngoài ý muốn Tần Lạc Y ở chỗ này, giống Sở Dật Phong, nhanh chóng nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, trên mặt hắn khó nén ý cười, trong mắt hoa đào nhộn nhạo.
Chờ Tần Lạc Y rửa mặt chải đầu xong, Đoan Mộc Trường Thanh phân phó người bưng đồ ăn tới sớm một chút, tất cả đều là thứ Tần Lạc Y thích ăn, ba người ngồi cùng nhau, bồi bên người Tần Lạc Y, đều phá lệ ân cần, khoé mắt đuôi lông mày không dấu được vui mừng.
Tần Lạc Y chỉ ngồi ăn, nhìn bộ dáng bọn họ vui sướng, âm thầm thở dài một hơi, thật sự không nói thêm gì nữa, chuyện Đoan Mộc Trường Thanh đêm qua, làm cho nàng đến bây giờ còn có chút sợ hãi.
Ngày hôm qua nàng giải nhiếp hồn thuật cho Đoan Mộc Cẩm Ngọc, sau đói lại chữa thương cho Đoan Mộc Trường Thanh, lực lượng trong cơ thể cạn kiệt, lúc này khẩu vị mở rộng, ăn không ít đồ ăn.
Ba người Sở Dật Phong càng thêm vui mừng. Nhìn Tần Lạc Y khẩu vị mơ rộng, ba người ăn uống cực tốt, cũng ăn không ít thứ, Đoan Mộc Trường Thanh còn để người đưa tới một phần nữa, cũng bị mấy người ăn sạch sẽ.
"Đoan Mộc huynh." Mới sáng sớm, Liễu Tử Ngọc cùng Thượng Quan Chiến cùng nhau đi vào Đoan Mộc phủ, nhìn thấy Đoan Mộc Cẩm Ngọc, hai người không âm không dương cùng hắn đánh thanh tiếp đón.
"Đoan Mộc huynh, đã qua vài ngày, lúc trước ngươi nói nhất định sẽ tìm được thích khách, không biết hiện tại đã có tin tức thích khách chưa?" Mặt Thượng Quan Chiến lạnh lùng khoanh tay nói.
Hắn chỉ có duy nhất một nhi tử bảo bối, cư nhiên bị người đánh trọng thương, may mắn một kiếm kia không đâm giữa trái tim, bằng không há còn mệnh ở?
Mấy ngày nay vừa thấy nhi tử chính mình, hắn liền có xúc động muốn đem hung thủ bầm thây vạn đoạn, huống chi hắn ở trên tay Giản Ngọc Diễn, còn bị ăn lỗ nặng. Việc này hiện tại đã truyền khắp Kỳ Long thành.
Nghĩ đến hắn thân là gia chủ Thượng Quan gia, còn không bằng một hậu bối...Mặt mũi quét rác, khiến cho hắn càng khiếp sợ là, Giản Ngọc Diễn trẻ tuổi như thế, đến tột cùng làm như thế nào trong khoảng thời gian ngắn, tu vi so với bọn hắn cường đại khủng bố hơn?
Mấy ngày nay, hắn mắt thấy không thích hợp, phái ra rất nhiều người đi thăm dò chi tiết Giản Ngọc Diễn, được đến kết quả làm cho hắn càng thêm khiếp sợ, hắn giống Tần Lạc Y, mới tiến nhập Phiêu Miểu Tông vài năm mà thôi, tu vi biến thái như vậy, việc này thực sự quỷ dị.
Hôm nay sắc mặt Đoan Mộc Cẩm Ngọc không dễ nhìn, mất vài ngày, cuối cùng an trí tốt thê tử Ngọc Hải Đường, lại thủ hộ một buổi tối, vừa mới đi ra, hai người này liền âm dương quái khí tìm tới cửa.
Có thể tiến vào trong phủ hắn thủ hộ sâm nghiêm giết người, thậm chí còn cải biến bí trận trong phủ hắn, thuận lợi chạy thoát ra ngoài...Thích khách như vậy là người bình thường sao?
Trong lòng không hờn giận, trên mặt không có ý cười, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Mới qua vài ngày mà thôi, các ngươi như vậy...Cũng quá sốt ruột chút đi."
"Không phải chúng ta sốt ruột." Liễu Tử Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười: "Đoan Mộc huynh, ta không biết ngươi đã tra được hung thủ, không muốn nói ra, hay thật sự không tra được."
"Lời này của ngươi có ý tứ gì?" Đồng tử Đoan Mộc Cẩm Ngọc mạnh mẽ co rụt lại, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
"Đoan Mộc huynh, toàn bộ Kỳ Long thành đều là người của ngươi, hẳn là ngươi đã nghe tin đồn bên ngoài, kỳ thật ta rất nghi hoặc, thích khách kia có thể dưới mí mắt chúng ta giết người rồi chạy đi, tiến nhập Đoan Mộc phủ như chỗ không người, đến tột cùng trên đời này có mấy người?"
Liễu Tử Ngọc kéo kéo khóe môi nói: "Tuy rằng bởi vì lần trước Hàn Tình nhà ta được đến một quyển công pháp, Khuynh Thành trở thành mục tiêu của rất nhiều người, nhưng bọn họ đều hướng về phía khối ngọc giản, chưa từng có người vừa đến đã xuống tay lấy tính mạng nàng, lần này cũng may có Thượng Quan công tử...Bằng không, Khuynh Thành làm sao còn mệnh ở." Nói tới đây, hắn nhìn về phía Thượng Quan Chiến, hai người trao đổi một ánh mắt, bởi vì chuyện này, quan hệ hai nhà hiển nhiên gần gũi rất nhiều.
"Đoan Mộc huynh, kỳ thật ai động thủ, trong lòng chúng ta đều biết rõ ràng, ta nói trước, chúng ta muốn hung thủ chân chính, ngươi không thể kéo dài thời gian, cuối cùng tùy tiện tìm một người đến nói cho chúng ta biết đó là hung thủ, chúng ta sẽ không thuận theo." Thượng Quan Chiến lạnh giọng phụ họa nói.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc bị tức giận đến vui vẻ. Người nào là hung thủ...Trong lòng bọn họ biết rõ ràng? Trong mắt hiện lên trào phúng. Hai người này chỉ kém không chỉ tên điểm họ nói hung thủ là Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn, bên ngoài nghe đồn ồn ào huyên náo,không thể không có công sức của hai người này!
Hừ, chuyện tình hai người bọn họ ăn khổ trong tay Giản Ngọc Diễn, đánh mất thể diện, sau này hắn biết đến, chính bọn họ không dám đối kháng Giản Ngọc Diễn, kiêng kị Giản Ngọc Diễn, dám nghĩ ra biện pháp ti bỉ như vậy, buộc Đoan Mộc thế gia hắn cùng Giản Ngọc Diễn làm địch, còn lợi dụng lời đồn muốn cô lập Giản Ngọc Diễn, dẫn tới tru sát!
"Hung thủ là ai, kỳ thật chúng ta đã điều tra rõ ràng, yên tâm, Đoan Mộc gia chúng ta đương nhiên sẽ không tùy tiện tìm một người giả mạo hung thủ." Đoan Mộc Trường Thanh từ ngoài phòng đi đến, một thân cẩm bào huyền sắc tinh xảo, càng thêm ngọc thụ lâm phong, tôn quý khí phách, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tử Ngọc cùng Thượng Quan Chiến, lạnh băng mà xa cách.
Cùng hắn tiến vào, có Tần Lạc Y một thân váy dài tây hồ thuỷ sắc, vân kế vụ hoàn, phượng mâu minh nhân. Mi như viễn sơn, hơi thở quanh quẩn thanh hoa như nước, môi anh đào đỏ mọng hơi cong lên. Phượng Phi Ly cùng Sở Dật Phong ngọc thụ lâm phong mỉm cười một trái một phải đứng bên người nàng.
*(Vân kế vụ hoàn)*
"Nga, đã tìm được hung thủ?" Mâu quang Liễu Tử Ngọc hơi loé, âm thầm kinh dị nhìn Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly mới qua vài ngày, khí sắc đã tốt như thế, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu từng chịu trọng thương: "Là ai?"
Ánh mắt Đoan Mộc Cẩm Ngọc chợt lóe, không nói gì, nhìn mấy người Tần Lạc Y tiến vào, thần sắc rõ ràng nhu hoà hơn rất nhiều.
Đoan Mộc Trường Anh cũng đến đây. Đoan Mộc Vân đi theo bên cạnh hắn, hốc mắt hồng hồng, nàng mang theo người đi truy tra thích khách, sáng sớm hôm nay mới trở về, đã biết mẫu thân trúng độc, vừa rồi cùng Đoan Mộc Trường Anh đi qua xem.
"Các ngươi đã sợ chúng ta tùy tiện tìm một người đến giả mạo hung thủ, vậy đợi một lát xin mời hai vị theo chúng ta cùng đi, tận mắt thấy chúng ta bắt thích khách về." Đoan Mộc Trường Thanh kéo khóe môi cười nhạt, mâu quang lạnh hơn.
Hai người Liễu Tử Ngọc cùng Thượng Quan Chiến liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhanh chóng rời đi, trong mắt hai người đều hiện lên tinh quang.
"Nếu hiền chất đã có manh mối, trong chốc lát chúng ta cùng đi tốt lắm, nhìn xem đến tột cùng là ai có lá gan lớn như vậy, dám lẻn vào Đoan Mộc trong phủ, ám sát Nam Tề cùng Khuynh Thành, không đem ba đại thế gia chúng ta đặt trong mắt." Thượng Quan Chiến cười lạnh, mâu quang thâm trầm khó lường.