Mâu quang trở nên ám trầm.Nữ nhân mất đi lần đầu tiên quan trọng nhất, hơn nữa không phải trượng phu của nàng...Nàng thật sự sẽ không hối hận sao?
Thậm chí còn nói ra lời như vậy!
Còn nhớ rõ ban ngày hôm nay đứng bên cạnh đình, nàng lặng lẽ đến xem Tam Hoàng đệ...Tuy rằng đeo khăn che mặt,nhưng khi nàng nhìn về phía Tam đệ trong mắt vui mừng không tránh được ánh mắt hắn.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi,nàng liền bởi vì đụng phải đầu mà quên hắn, thậm chí cũng quên đi tình ý đối với hắn sao?
Hắn ở nơi nào đó trầm ngâm không thôi.
Tần Lạc Y từ trên giường ngồi dậy, bọc chăn, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái,xoay lưng về phía hắn đem y phục vứt loạn trên mặt đất mặc vào,vẻ mặt lạnh nhạt.
Sở Dật Phong mi tâm nhíu chặt, trong mắt hiện lên một chút ám quang sắc bén, trong lòng thập phần khó chịu!Nhìn vào động tác Tần Lạc Y lúc này,trên người như có như không phát ra vẻ xa cách, đột nhiên có loại cảm giác sau khi bị nữ nhân này dùng qua, liền hung hăng vứt bỏ.
Khoé môi lộ ra chút ý cười tà tứ,chậm rãi mở miệng: "Ngươi đang làm cái gì?"Thanh âm hắn trầm thấp từ tính, cực kì mị hoặc, giống như một dòng điện đột ngột xâm nhập đi qua trái tim Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y giống như bị điện giật bình thường, đáy lòng run lên, quay đầu nhìn hắn nói: "Mặc y phục...Ta hiện tại không còn khó chịu, ta muốn cùng Đại Hắc cùng nhau về nhà!"
Hơi hơi hất nửa cằm, trên mặt nở nụ cười xán lạn, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng lạnh nhạt,hờ hững đưa lưng về phía hắn như vừa rồi.
Sinh vật kì quái kêu Đại Hắc kia sau khi tìm được phế phòng bỏ hoang này vẫn ở ngoài cửa phòng canh giữ,từ khe cửa nhìn qua, còn có thể nhìn thấy bóng đen đi tới đi lui.
Nhìn ý cười trên mặt nàng. Sở Dật Phong trong lòng buông lỏng, cái loại cảm giác bị vứt bỏ này đột nhiên biến mất không thấy, tâm tình bay bổng.
Nhìn nhìn ngoài cửa, cũng thấy được thân ảnh bóng đen kia.
Kia quả thật là Đại Hắc,là linh sủng của đích nữ Tần Lạc Y Trấn Nam Vương phủ,có thể nói từ khi nàng sinh ra đã luôn đi theo nàng... Bất quá nghe nói trước kia Tần Lạc Y vẫn không thích nó...
Âm thầm hừ lạnh một tiếng, hôm nay chính mình bị đưa tới nơi này, Đại Hắc tất nhiên xuất không ít lực! Bằng không chỉ dựa vào thân thể nữ tử yếu ớt của Tần Lạc Y, như thế nào có khả năng đem hắn hôn mê tới nơi thâm sơn cùng cốc này!
*(thâm sơn cùng cốc:Nơi hẻo lánh xa xôi ở núi rừng)*
Tần Lạc Y quay đầu lại tiếp tục mặc y phục.
Trên mặt ý cười lần nữa biến mất. Trong lòng hiểu được nàng phải nhanh rời khỏi đây, mau chóng xác định rõ ràng Tần Lạc Y đến tột cùng là loại người nào,nàng về sau phải đối mặt với cái gì...
Còn có hai nữ tử từng xuất hiện bên cạnh mình có vai trò gì trong chuyện này...
"Đại Hắc...Tần Lạc Y, ngươi như thế nào biết nó kêu Đại Hắc,hay mới vừa rồi...chuyện ngươi nói ngươi không nhớ gì hết đều là gạt ta?"Sở Dật Phong tổng cảm thấy có cái gì không thích hợp lại nhìn liếc mắt một cái Đại Hắc ngoài cửa, đột nhiên biến sắc, thanh âm trở nên dị thường trầm thấp sắc bén, thậm chí còn có một cỗ sát khí.
Chẳng lẽ việc hôm nay chính là một cái bẫy?Một cái bẫy chỉ nhằm vào hắn?
Nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm khó coi, đột nhiên xuất thủ, đem Tần Lạc Y kéo lại, đặt dưới thân chính mình, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
Trong đầu vô số ý niệm rất nhanh hiện lên. Nếu đây là một cái bẫy, như vậy do ai sắp đặt? Tần Lăng Vân? Tam Hoàng đệ? Hoặc là Đại Hoàng huynh của hắn?
Tần Lạc Y trở tay không kịp, hơn nữa trong cơ thể không có linh lực,liền bị Sở Dật Phong kéo lại trên giường, nhìn vẻ tàn nhẫn trên mặt hắn, trong lòng rùng mình, trên mặt lại lần nữa cười nở hoa, chính là ý cười không đạt tới đáy mắt: "Vốn là không nhớ rõ, ta lừa ngươi làm cái gì, Đại Hắc...Ta cũng không biết vì cái gì, nhìn đến nó,trong đầu ta liền toát ra một cái tên!"