Một làn hương lan nhàn nhạt thoảng qua, lọt vào khứu giác Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu linh quang trong não chợt động, vội vã thuận theo mùi hương tiến tới.
Dần dần, mùi lan hoa càng lúc càng đậm, Diệp Vô Ưu cũng phát hiện ở phía trước không xa, có một tòa phủ đệ rất lớn, mùi lan hoa, tựa hồ từ bên trong bay đến.
“Có thể nào đó là phủ công chúa?” Diệp Vô Ưu trong lòng không khỏi nhen lên chút hưng phấn. Nghe đồn Hoa Nguyệt Lan rất yêu hoa lan, nơi đây mùi hương hoa lan đậm đặc, bên trong hẳn có không ít hoa lan, nên ngay cả Hoa Nguyệt Lan có thể cũng đang ở bên trong.
“Tìm không thấy Băng tỷ tỷ, trước tìm thấy công chúa lão bà cũng khả dĩ a!” Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ. Thực cũng chỉ có gã mới nghĩ nổi như vậy, chưa từng gặp qua Hoa Nguyệt Lan, vậy mà đã đương nhiên coi như là một lão bà của gã, kiểu tín tâm dạng này cũng thật là một điểm quá mạnh mẽ ha.
Diệp Vô Ưu hướng tới tòa phủ đệ nọ lặng lẽ lần tới. Kỳ quái là, nơi đây tựa hồ căn bản không có thị vệ. Diệp Vô Ưu không khỏi có chút hoài nghi rằng lối này không phải dẫn tới phủ công chúa. Theo lý mà nói, nơi công chúa cư ngụ, không có khả năng không có thị vệ chứ!
Hoài nghi thì vẫn hoài nghi, Diệp Vô Ưu vẫn là quyết định tiến vào để tìm ra một cứu cánh.
o0o
Hoa Nguyệt Lan vừa mới trở lại tẩm cung không lâu, hai thị nữ thân tín của nàng đang chuẩn bị cho nàng tắm rửa. Trong tẩm cung của nàng có một bồn tắm rất lớn, treo xung quanh bồn tắm tứ phía đều là hoa lan. Trong bồn nước cũng dập dềnh trôi nổi một lớp hoa lan.
Trên thực tế, tẩm cung của Hoa Nguyệt Lan đâu đâu cũng là hoa lan. Đối với hoa lan, nàng có một sự say mê đặc biệt, thậm chí cũng đã đạt tới một loại trình độ không muốn xa rời, một ngày một đêm không thấy mùi hương hoa lan, nàng sẽ thấy không thoải mái.
Phủ công chúa quả thật không có thị vệ. Thị vệ hoàng cung tuy cao thủ không ít, nhưng cao cường hơn thân thủ của Hoa Nguyệt Lan tịnh không nhiều. Thêm nữa, Hoa Nguyệt Lan bản thân không thích có thị vệ bên ngoài, vì thế, Hoa Thiên Phong để làm đẹp lòng nhi nữ bảo bối, không bố trí thị vệ tại đây.
Có điều Hoa Nguyệt Lan dù thế nào đi nữa cũng không ngờ được rằng như vậy chính là cho Diệp Vô Ưu một cơ hội cực tốt để hành động. Gã đi một mạch thông suốt không trở ngại tới thẳng phía trước tẩm cung Hoa Nguyệt Lan, sau đó liền dán mình trước cửa, lén nghe động tĩnh bên trong.
“Công chúa, đã chuẩn bị xong, người có thể vào tắm được rồi.” Thanh âm truyền tới tai Diệp Vô Ưu rất rõ ràng. Diệp Vô Ưu nhất thời một trận hưng phấn, nguyên lai nơi này đích thực là phủ công chúa, hơn nữa công chúa còn đang chuẩn bị tắm.
“Oa, thật sự là quá tốt. Đợi nàng trong khi tắm rửa, ta tiến vào, ha ha, nàng khẳng định đối với ta sẽ không có biện pháp!” Diệp Vô Ưu trong lòng vui mừng tính toán.
“Rất tốt, các ngươi đi ra đi, không cần phục thị ta.” Một thanh âm rung động lòng người vang lên, Diệp Vô Ưu thoáng ngẩn ngơ, thanh âm này thật sự là dễ nghe.
“Không hổ là một trong Vân Mộng thập tiên tử, đến ngay cả thanh âm cũng thật là dễ nghe!” Diệp Vô Ưu có một chút bức bách sốt ruột đi tới.
“Tuân lệnh công chúa, tỳ nữ xin cáo lui.” Cùng với giọng nói nhỏ dần, Diệp Vô Ưu nghe thấy một loạt tiếng cước bộ nhẹ nhàng. Biết rằng có người đi ra, liền vội vàng lui tránh xa xa, núp ở một bên. Một lát sau, liền thấy hai cung nữ từ bên trong đi ra.
Diệp Vô Ưu tại góc tường thong thả chờ đợi, trong lòng tính toán Hoa Nguyệt Lan đại khái cũng chỉ có thể mới đi tắm. So thời gian Yến Băng Cơ và Hàm Yên các nàng tắm rửa, gã liền đi đến kết luận, thời gian các nữ hài tử tắm rửa thông thường rất lâu. Hắn lựa chọn khi thời gian trôi qua quá nửa mới tiến vào, hiệu quả mang lại là tốt nhất.
“Nói không chừng nàng đang tắm tắm rửa rửa, thật tốt, ta muốn tất cả cũng được.” Diệp Vô Ưu trong đầu bắt đầu xuất hiện một vài ý nghĩ thô bỉ.
Kỳ thật cũng không thể trách gã, đáng thương gã rất khó nhọc mới được hưởng tư vị chuyện nam nữ trên người Yến Băng Cơ, nhưng chỉ được một lần như vậy, tư vị đó đã ngấm vào máu gã, tự nhiên là khó có thể chịu đựng.
Thời gian chờ đợi quả thật là dài, một lát sau, Diệp Vô Ưu rốt cục có chút muốn nhẫn nại cũng không nhẫn nại được, hướng tới ngoài cửa tẩm cung, nghênh ngang tiêu sái tiến vào. Tẩm cung rất lớn, thực sự không có một bóng người.
Diệp Vô Ưu cẩn thận lắng nghe một lát, rốt cục nghe thấy tiếng nghịch nước khe khẽ, liền theo thanh âm lặng lẽ đi tới, cước bộ thật nhẹ, thật nhẹ.
o0o
Nhẹ nhàng khép hờ hàng mi, nằm ngập trong làn nước ấm áp, ngọc thủ nhẹ nhàng lướt qua song nhũ, một loại cảm giác khác thường gợn lên trong lòng. Hoa Nguyệt Lan nhẹ thở dài một hơi, đối với dung mạo và dáng người chính mình, nàng luôn luôn rất tự tin. Chỉ là, nàng thường xuyên có chút cảm giác xót thương cho chính mình. Thân là công chúa Bách Hoa đế quốc nàng sớm biết không thể quyết định chuyện chung thân của mình, cho nên, mặc dù bên cạnh nàng không thiếu kẻ truy cầu, nàng thực ra không có động tâm với một nam nhân nào, hoặc là nói, nàng không thể động tâm với một người nào.
Trước đó không lâu nàng vừa mới giãi bày với Yến Băng Cơ, mặc dù nàng nghĩ rằng nam nhân tên Diệp Vô Ưu, hoặc nói là thiếu niên, có chút không thích hợp với Yến Băng Cơ, nhưng nàng cũng có chút hâm mộ. Ít nhất, Yến Băng Cơ còn có thể kết hôn với một nam nhân theo ý muốn của nàng.
Đột nhiên, trong thời gian đó, Hoa Nguyệt Lan cảm thấy có chút bất thường. Trong phòng tựa hồ không chỉ có một người đang hô hấp.
“Kiếm Lan, ngươi phải chăng đã quay lại?” Hoa Nguyệt Lan cất giọng nhẹ nhàng hỏi. Nàng vẫn nhắm mắt như cũ, tịnh không mở ra. Kiếm Lan là thị nữ của nàng. Bên cạnh nàng có hai thị nữ, một là Khiếu Kiếm Lan, một là Khiếu Mặc Lan, có điều Kiếm Lan rất can đảm, thường hay không nghe lời, cho nàng nghỉ, nàng lại không đi, luôn phải đợi sau khi Hoa Nguyệt Lan nghỉ ngơi rồi sau đó mới lui đi. Chính vì như vậy, Hoa Nguyệt Lan chỉ tưởng rằng Kiếm Lan đã trở lại.
“Kiếm Lan, giúp ta cọ lưng một chút.” Thấy Kiếm Lan không trả lời, Hoa Nguyệt Lan lại nói tiếp.
Kiếm Lan tự nhiên là không trả lời, bởi vì không phải Kiếm Lan xuất hiện tại đây mà là Diệp Vô Ưu. Tiểu tử này thật sự gan lớn bằng trời, không ngờ nhẹ nhàng đi tới phía sau Hoa Nguyệt Lan. Thân thể Hoa Nguyệt Lan tuy hầu hết ngập trong nước nhưng song nhũ phong mãn ngọc ngà đó hầu như vẫn hiển lộ ra bên ngoài, khiến gã nhìn thấy, dục hỏa đã khởi phát mãnh liệt.
Nghe thấy thanh âm của Hoa Nguyệt Lan, Diệp Vô Ưu song thủ liền lạc tại tấm lưng Hoa Nguyệt Lan, nhẹ nhàng vỗ về, dần dần vỗ về biến thành xoa bóp. Phải nói rằng, kỹ xảo xoa bóp của Diệp Vô Ưu chính là do Hàm Yên dạy dỗ gã. Chỉ là loại kỹ thuật xoa bóp này, theo như Hàm Yên từng nói, không phải là loại xoa bóp thông thường, kỳ thật cũng là một loại mỵ thuật, thông qua xoa bóp, có thể tác động vào thân thể một niềm dục vọng.