“Còn không phải sao? Thứ nữ nhân vừa mập vừa béo mặt rỗ trên người lại còn có mùi hôi, khẳng định là không người nào hoan hỉ, bây giờ có một suất ca tuấn tú như vậy thích cô ta, bất kể cô ta có phải là con gái nhà lành hay không, cô ta cao hứng còn không kịp nữa là, làm sao có thể không nguyện ý chứ?“ Diệp Vô Ưu gắt gỏng nói tiếp: “Chỉ cần mụ có thể tìm được cô ta, sau đó nói cho cô ta nghe sự thật, cô ta nhất định sẽ tới!“
“Vậy, như vậy có thể được ư?“ Nhạn nương mặc dù cảm thấy Diệp Vô Ưu nói cũng có đạo lý, nhưng vẫn còn chút do dự.
“Nói thừa, đương nhiên là có thể!“ Diệp Vô Ưu bực mình, thầm nghĩ mụ tú bà này cũng thật lắm chuyện, cho mụ ta nhiều tiền như vậy, bảo mụ làm chút chuyện mà lại khó như vậy? Tấm ngân phiếu hắn vừa đưa cho mụ ta cũng đã là một ngàn lạng a!
Diệp Vô Ưu thật sự không biết, Nhạn nương bởi vì nhận ra Tạ Trường Phong, lo sẽ rước lấy phiền phức, vì vậy vừa rồi trong lòng mới do dự, bất quá sau một thoáng cân nhắc, thị cuối cùng cũng quyết định thi hành, nếu không thị thật sự lo lắng. Vô Hoa Lâu của thị đêm hôm nay bị thiêu cháy mất, lần trước Hàm Yên tới đây quậy phá tanh bành, lần này thị lại càng lo hơn, Diệp Vô Ưu trong lúc nóng giận sẽ càng làm quá đáng hơn, thị biết rất rõ Diệp Vô Ưu và Hàm Yên vốn là cùng một bọn.
“Mặc kệ vậy, bất kể có xảy ra chuyện gì, trách nhiệm tất cả đều đổ lên trên người Diệp Vô Ưu, Tạ Trường Phong nếu muốn truy cứu, cũng phải đi tìm Diệp Vô Ưu thôi.” Nhạn nương trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, điểm này thị lại đoán đúng, lúc này Tạ Trường Phong đối với Diệp Vô Ưu thật sự có thể gọi là hận thấu xương, sau này đến lúc hắn muốn báo phục, khẳng định trước nhất là tìm Diệp Vô Ưu, về phần Nhạn nương gián tiếp thành tòng phạm, trong lúc nhất thời cũng chưa có thời gian để ý đến.
“Được rồi, công tử, xin ngài đợi một lát, ta lập tức đi an bài.” Nhạn nương cúi người đáp, sau đó liền lui ra sau. Trên thực tế, những nữ hài điều kiện phù hợp với lời nói của Diệp Vô Ưu thực sự vẫn có, bất quá người ta xác thực là con gái nhà lành, nghiêm khắc mà nói, cũng coi là một vị thiên kim tiểu thư.
Động tác của Nhạn nương thật sự rất nhanh, hơn một khắc sau, thị đã mang người đến mà lúc này, tiêu hồn bát chỉ của Tạ Trường Phong cũng đã phát tác, hai mắt đỏ rực trừng trừng nhìn nhạn nương. Kể ra Nhạn nương nhan sắc nhìn cũng không tệ, đặc biệt là cơ thể thiếu phụ thành thục, đối với Tạ Trường Phong mà nói người đến cỡ cỡ như vậy thì lúc xuân dược phát tác, xác thật còn nảy sinh lực hấp dẫn.
Nhưng mà nữ nhân cùng đi với nhạn nương, lại suýt chút nữa làm cho Diệp Vô Ưu buồn nôn, trời ạ, đây mà là nữ nhân sao? Vòng eo so với chiều cao gần như suýt soát, trọng lượng tối thiểu cũng nặng gấp ba bốn lần trọng lượng Diệp Vô Ưu, tàn nhan trên mặt ngược lại không nhiều. Có điều thịt mỡ không ngừng lay chuyển, tựa hồ lúc nào cũng có thể rớt xuống, còn trên người ả ta còn toả ra mùi vị khác thường, càng khiến cho Diệp Vô Ưu khó có thể chịu nổi.
Diệp Vô Ưu từ trong gian phòng tựa như đào mệnh thoát ra, hắn thoáng nhìn qua Tạ Trường Phong, tự hồ nhìn thấy trong mắt hắn có điểm van xin. Đương nhiên Diệp Vô Ưu cũng không thèm để ý tới điều đó.
“Hình dáng như vậy không phải lỗi do ả, chỉ có thể trách cha mẹ ả thôi, ôi! Thấy ả cũng rất đáng thương, bây giờ gả ả cho một lão công tuấn tú như vậy, ta cũng xem như là tích đức.” Chạy khỏi gian phòng, Diệp Vô Ưu lẩm bẩm tự mình nói.
“Công tử, chuyện này có thể sao?“ Nhạn nương theo sau đi ra, cẩn thận dò hỏi.
“Có thể, đương nhiên là có thể rồi, bằng hữu của ta cực kỳ thích loại này đó!“ Diệp Vô Ưu dứt khoát gật đầu, trong lòng thì lại không dám chắc, không biết qua ngày hôm nay, Tạ Trường Phong đối với nữ nhân có còn hứng thú nữa hay không?
“Công tử, ta không quấy rầy ngài nữa.“ Nhìn Diệp Vô Ưu mãn ý, Nhạn nương càng xác định được hắn đang chơi khăm Tạ Trường Phong. Như quả hắn nói Tạ Trường Phong sở thích đặc biệt, thích nam nhân, nàng có thể còn tin được, nhưng nếu nói Tạ Trường Phong thích loại nữ nhân như Lương Hoa, có đánh chết thị cũng không tin.
Lương Hoa là nữ tử mà Nhạn nương đã mang tới, là độc sanh nữ nhi của một thương nhân họ Lương cũng có chút tiếng tăm ở bách hoa thành.
Trước lúc bỏ đi, Nhạn nương đưa mắt liếc nhìn vào trong buồng, phát hiện Lương Hoa đang tiến về phía Tạ Trường Phong, lúc này khuôn mặt Tạ Trường Phong liền tức thì xuất hiện vẻ khiếp sợ, trong lòng thị không cầm được đối với Tạ Trường Phong có chút chút thương hại.
Mà Diệp Vô Ưu vốn có ý muốn giải khai cấm chế cho Tạ Trường Phong, để hắn có thể chủ động một chút, nhưng lập tức phát giác tự hồ có phần không ổn, liền không quản đến hắn nữa. Trong lúc hắn quay mặt nhìn thoáng qua, phát hiện nữ nhân béo phì đó đang cưỡi trên người Tạ Trường Phong, trong lòng bùng lên một cảm giác vui thích, sau đó mới phi thân xuống lầu, nháy mắt đã rời khỏi Vô Hoa Lâu.
Hắn không có tâm trí đứng đây mà chờ đợi, hắn tin nữ nhân béo phì đó nhất định sẽ giày vò Tạ Trường Phong cũng phải vài canh giờ, đến lúc đó Tạ Trường Phong còn sống hay không, cũng không liên quan đến hắn.
"Làm một cao thủ cũng thật tốt ha!” Diệp Vô Ưu nhàn rỗi đi lại trong Bách Hoa thành, trong lòng cảm khái, không lấy làm lạ có nhiều người muốn trở thành cao thủ như vậy, có vẻ như bọn họ tám phần cũng lấy nó làm phương tiện để khi phụ người khác thôi.
Tưởng tượng Tạ Trường Phong bị một nữ nhân hình dáng như vậy cưỡng bách, cảm giác của Diệp Vô Ưu chỉ có một từ “ sướng”!
“Tiểu bạch diện, ngươi thích mĩ nữ tuy không sai, nhưng ngươi lại đi thích vợ của ta, thì là do người không đúng.“ Diệp Vô Ưu tự lẩm bẩm nói.
Lúc này, trong Vô Hoa Lâu, Tạ Trường Phong muốn chết mà cũng không xong.......
Diệp Vô Ưu vừa mới đi tới cửa Diệp phủ, đã thấy Hoa Nguyệt Lan đang từ bên trong đi ra, liền vội vàng chạy tới nghênh đón.
“Công chúa lão bà, nàng sao lại đi sớm như vậy?“ Diệp Vô Ưu nắm lấy ngọc thủ Hoa Nguyệt Lan, bộ dạng như quyết không để nàng ta bỏ đi.
“Tạ Trường Phong đâu?“ Hoa Nguyệt Lan lại không hồi đáp câu hỏi này của hắn, chỉ nhỏ giọng hỏi lại.
“Hắn ta đang ở trong Vô Hoa Lâu hưởng thụ rồi!“ Diệp Vô Ưu cười hi hi đáp.
“Ngươi thật tìm cho hắn thứ nữ nhân đó a?“ Hoa Nguyệt Lan thật có thứ cảm giác vừa bực tức vừa buồn cười
“Công chúa lão bà, ta tiết lộ cho nàng, nữ nhân đó....“ Diệp Vô Ưu ghé sát tai Hoa Nguyệt Lan, kể lại toàn bộ sự tình diễn ra từ đầu đến cuối, sau khi kể xong, cuối cùng nhịn không được bật lên tiếng cười lớn.
“Ngươi… ngươi sao làm như vậy được?“ Hoa Nguyệt Lan cảm thấy khóc không được cười cung không xong, như vậy Tạ Trường Phong sau này còn có mặt mũi nào mà nhìn người ta?
“Hắn tự chuốc lấy.” Diệp Vô Ưu không mảy may lo lắng nói tiếp: “Là hắn đã quấy rối ta trước, đáng kiếp!”
“Nhưng mà làm như vậy rốt cuộc là không tốt, thậm chí nếu ngươi đánh hắn một trận như thế còn tốt hơn.” Hoa Nguyệt Lan có chút bất lực nói, nàng hiện tại xem như lĩnh giáo được ý tứ liều lĩnh của Diệp Vô Ưu, không trách được hắn lại dám phi lễ với công chúa như nàng.
“Đau đớn lớn nhất đối với một con người, là tinh thần, thứ cảm giác cầu sanh không được cầu tử chẳng xong kia, mới là thứ khó chịu nhất.” Diệp Vô Ưu dương dương nói tiếp: “Khẳng định bây giờ tiểu bạch diện có ý định tự sát, thật đáng tiếc, hắn muốn động cũng không động được, chỉ có thể từ từ chịu đựng sự giày vò mà thôi!"