Âu Dương Vân Phi nguyên là quán quân tỷ thí tiên thuật nên tự nhiên cũng đến Thưởng hoa đại hội. Bất quá, lúc này hắn đang nhìn đám người Diệp Vô Ưu bắng ánh mắt thù hận. Nhưng sau khi Hàm Yên nhìn thấy Âu Dương Vân Phi, đột nhiên ném cho hắn một ánh mắt mỵ hoặc, Âu Dương Vân Phi lại hầu như phát cuồng lên.
“Vô ưu ca ca, người nói xem ở đây có gì quý báu?” Hàm Yên nhỏ giọng hỏi.
“Ta làm sao biết được, đợi chút nữa chẳng phải sẽ biết sao?” Diệp Vô Ưu chậm rãi thản nhiên đáp. Điều hắn hứng thú nhất là mười hai mỹ nữ kia, chỉ đáng tiếc đến giờ mười hai mỹ nữ đó chẳng hề xuất hiện.
“Tiểu hoa si, mỹ nữ đâu? Sao không thấy ai ra hết vậy?” Diệp Vô Ưu không còn nhẫn nại nữa, buồn rầu hỏi.
“Tiên tử tỷ tỷ đi cùng công chúa không phải người đẹp ư?” Lam Tiểu Phong thắc mắc.
“Nói thừa, ta đang hỏi về mười hai mỹ nhân kia cơ mà!” Diệp Vô Ưu hào hứng nói.
“Họ đương nhiên cuối cùng cũng ra thôi.” Lam Tiểu Phong nói. “Nhưng, ta nói này, Diệp gia ca ca à! Người nên xem lại, tiên tử tỷ tỷ cũng đang ở đây, nếu đem mười hai mỹ nữ đưa cho người, người dám sao?”
“Ai nói ta không dám?” Diệp Vô Ưu nói. “Chỉ tùy ta muốn hay không, nếu họ không đủ cân lượng ta cũng không quan tâm.”
Lam Tiểu Phong không muốn cùng Diệp Vô Ưu tiếp tục tranh luận, nhân vì Đoạt bảo đại hội đã vừa bắt đầu.
“Lần này Đoạt bảo đại hội được Vô Song cung ủng hộ nên kiện bảo vật thứ nhất của chúng tôi hôm nay chính là một bộ tu tiên bí cấp của Vô Song cung.” Hoa Thừa Thiên giọng nói hứng khởi, vang dội vào tai mọi người, ngay lập tức đã gây xôn xao.
Các đại môn phái tu tiên đối với bí cấp của bổn môn vốn coi như trân bảo, không dễ dàng truyền thụ ra ngoài, Vô Song cung cũng không ngoại lệ, bởi vậy lần này họ cho ra một bộ tu tiên bí cấp làm phần thưởng, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người. Đoạt bảo đại hội vừa chính thức khai mạc đã xuất hiện một vật phẩm có trọng lượng đích thực bảo vật.
“Để đoạt được bí cấp này, điều kiện thật giản đơn. Chỉ là phục vụ cho Bách Hoa đế quốc của ta.” Hoa thừa thiên tiếp tục nói, thanh âm liền lạc, tức thì bên trong Thưởng hoa các liền tĩnh lặng.
Tuy đại đa số mọi người đều thật sự hứng thú với bí cấp này nhưng phải phục vụ cho Bách Hoa đế quốc là điều mà rất nhiều người thực sự không thể thực hiện được. Vì vậy, đối với đa số mọi người thật khó có thể quyết định được trong chốc lát.
“Ta muốn.” Âu Dương Vân Phi đột nhiên nói lớn.
“Tiểu hoa si! Bí cấp của Vô Song cung thực sự chỉ dành cho nữ nhân sử dụng. Ngươi nói xem nam nhân có thể dùng như thế nào?” Diệp Vô Ưu nhìn Lam Tiểu Phong hỏi. Hắn cố ý cao giọng cho mọi người xung quanh đều nghe thấy hết.
Nghe Diệp Vô Ưu nói, mọi người xung quanh không khỏi cười thầm, còn Âu Dương Vân Phi thì mặt thoáng đỏ thoáng xanh, hiểm độc nhìn Diệp Vô Ưu, hận không thể nuốt hắn vào trong bụng.
“Không biết, có thể nam nhân sau khi luyện sẽ biến thành nữ nhân không chừng?” Lam Tiểu Phong lại oang oang trả lời. Câu nói này khiến cho Âu Dương Vân Phi điên tới chết cả nửa người.
“Vô Ưu, đừng nói lăng nhăng! Bí kíp tu tiên của Vô Song cung tuy toàn là nữ tử tu luyện nhưng trong thực tế có những bí kíp tu tiên cả nam nữ đều có thể tu luyện. Hiện giờ bí kíp này cũng phù hợp cho nam tử tu luyện giống như vậy.” Yến Băng Cơ thanh âm truyền dẫn vào tai mọi người. Thưởng hoa các vốn đang nhốn nháo lại yên tĩnh ngay cả Diệp Vô Ưu cũng ngậm miệng không dám nói thêm.
Yến Băng Cơ nói vừa dứt tức thì những người tranh đoạt bí cấp nhốn nháo cả lên. Tuy nhiên, vì Âu Dương Vân Phi có ưu tiên đoạt bảo đầu tiên nên hắn thuận lợi mà đoạt bí cấp.
Tuyệt đối không như mọi người tưởng tượng về những bảo vật có thể sánh với bí kíp tu tiên của Vô Song cung, những bảo vật sau đó chỉ là loại đồ vật giá trị tương đối bình thường, có điều vẫn khiến cho không ít người tranh đoạt, khiến Diệp Vô Ưu cảm giác có chút kỳ quái. Có vẻ như bao nhiêu bảo vật đó điều kiện lấy được đều chỉ là phải làm việc cho Bách Hoa đế quốc. Nói như vậy, mục đích vốn có của Thưởng Hoa đại hội chẳng phải là mua chuộc nhân tài cho Bách Hoa đế quốc sao?
Đương nhiên, Diệp Vô Ưu đối với những sự tình này vốn không quan tâm. Hắn bắt đầu ngồi xuống mà đánh giá các người đẹp vừa xuất hiện. Bất quá hắn không ngắm Yến Băng Cơ mà nhìn Hoa Nguyệt Lan, nháy mắt với nàng, Hoa Nguyệt Lan căn bản cũng không e dè, cũng nhìn lại hắn.
“Tiểu vô lại, thật là gan trùm trời đất!” Hoa Nguyệt Lan trong tâm thầm chửi. Yến Băng Cơ ở kế nàng, Diệp Vô Ưu lại không e dè. Nàng không biết rằng vì có Yến Băng Cơ kế bên nàng nên Diệp Vô Ưu mới có gan như vậy. Vì rằng người khác sẽ nghĩ rằng Diệp Vô Ưu chính là đang liếc mắt đưa tình với Yến Băng Cơ, ngay cả Yến Băng Cơ cũng nghĩ như vậy.
Ngay cả nếu Yến Băng Cơ thông minh hơn thì nàng cũng không thể phát hiện ra Hoa Nguyệt Lan tối qua và Diệp Vô Ưu có phát sinh tình tự, tự nhiên không thể hoài nghi giữa Diệp Vô Ưu và Hoa Nguyệt Lan lại có quan hệ gì.
Thời gian chầm chậm trôi qua, bữa trưa và bữa tối đã xong, Đoạt bảo đại hội vẫn chưa kết thúc, nhưng mong muốn của Diệp Vô Ưu là ngắm mười hai mỹ nữ vẫn chưa thực hiện, chưa có ai ra cả.
“Tiểu hoa si, thế nào rồi? Người đẹp đâu? Vẫn chưa ra ư?” Diệp Vô Ưu u oán hỏi.
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, mỹ nhân chắc chắn sẽ ra khi chiều tối đến. Giờ cũng đã sắp tối rồi, họ sẽ ra nhanh thôi.” Lam Tiểu Phong từ tốn nói.
“Bây giờ, là kiện bảo vật thứ hai của đại hội, chính là một viên Thiên tâm đan đến từ Y cốc.” Hoa Thừa Thiên nói với giọng có chút mệt mỏi. Chủ trì Đạot bảo đại hội cả ngày trời mà không mệt mới lạ.
“Năm vạn hai ngàn lượng!” Một vài người giơ cao tay cất tiếng dõng dạc.
“Tám vạn lượng!” Một người khác tăng giá ngay lập tức.
“Mười vạn lượng!” Một người khác sau đó tăng lên thêm.
Diệp Vô Ưu trố mắt ra, hôm nay cảm xúc tranh đoạt thực sự mãnh liệt, có lẽ Thiên Tâm đan hoàn thực sự là đồ tốt.
“Tiểu hoa si, Thiên Tâm đan là cái gì vậy?” Diệp Vô Ưu quay đầu hỏi.
“Không phải chứ? Huynh quả thật không biết sao?” Lam Tiểu Phong cả kinh. “Diệp gia ca ca, ta thấy ngươi cô lậu quả văn quá đi?”
“Tiểu hoa si, đây là lần đầu tiên ta xuất môn, có nhiều sự tình đương nhiên là không nắm rõ?” Diệp Vô Ưu bất mãn nói. “Đừng nói lời thừa nữa, mau nói ta biết Thiên Tâm đan dùng để làm gì? Tại sao nhiều người muốn có nó như vậy?”
“Diệp gia ca ca, có nhớ Vân Mộng thập tiên tử, bài danh thứ sáu là ai không?” Lam Tiểu phong từ tốn nói.
“Ta đương nhiên nhớ, không phải Thiên Y tiên tử Triệu Thiên Tâm sao?” Diệp Vô Ưu thuận miệng đáp, rồi đột nhiên “a” một tiếng lớn. Triệu Thiên Tâm đến từ Y cốc, Thiên Tâm đan này và Triệu Thiên Tâm có mối quan hệ gì?”