Bạc Hề Li khẽ cười, không nói lời nào. Hắn đem bức họa đặt vào trong lòng, nâng bước đi về phía trước.
Hoàng đế mặc dù chưa tới nhưng yến hội sớm đã bố trí chu toàn.
Bạc Hề Li theo cung nhân đi qua, xa xa đã thấy đèn dầu bên kia huy hoàng, cung nhân ra vào không dứt. Mọi người thấy hắn đi qua, vội vàng hành lễ. Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, người Đông Việt lại không thấy đâu.
Bạc Hề Li vừa muốn xoay người hỏi đã thấy cung nữ từ bên ngoài vội vàng chạy vào. Thấy hắn, cung nữ vội hành lễ, nói: "Thế tử, hoàng đế Đông Việt và công chúa nói tối nay đều mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi."
"Không tới?" Bạc Hề Li nhíu mày.
Chính chủ Tây Lương không tới, chẳng trách khiến hoàng đế Đông Việt không vui. Bạc Hề Hành tới đây không phải vì Thanh Nhã công chúa, nhưng vị hoàng đế Đông Việt kia hắn thật muốn gặp một lần. Hắn xoay người nói: "Nếu đã như thế, Tây Lương chúng ta cũng không thể để mất lễ nghi. Ta qua thỉnh an hoàng đế Đông Việt một tiếng rồi hồi cung hồi bẩm với Hoàng Thượng."
Thái giám nghe cũng có lý, vội vàng phân phó cung nhân đi thông báo trước. Theo Bạc Hề Li ra ngoài, thái giám nhịn không được khen ngợi: "Thế tử thật chu đáo." Chẳng trách Hoàng Thượng muốn thế tử tới đây một chuyến.
Khóe môi Bạc Hề Li cong lên, Hoàng Thượng chằm chằm nhìn Hiện Vũ vương phủ quyết không bỏ, thắng bại quyết định trong lần này.
...................
Từ Nhất Thinh vừa đóng cửa phòng lại, phía sau đã truyền tới tiếng bước chân, hắn theo bản năng quay đầu, thấy người tới là cung nữ vừa mời bọn họ dự tiệc tối. Cung nữ vô cùng gấp gáp, thấy hắn, bước chân bên dưới càng nhanh.
"Đại nhân, thế tử chúng ta muốn thỉnh an Hoàng Thượng."
Nghe vậy, Từ Nhất Thịnh nghe hoặc, hoàng đế Tây Lương không tự mình tới, ban đầu thì kêu một tên tân khoa Trạng Nguyên thấp hèn tới đón tiếp, bây giờ lại gọi thế tử gì đó tới thỉnh an, đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Hắn mở miệng nói: "Hoàng Thượng chúng ta đã nghỉ ngơi, ngươi cứ nói..."
Từ Nhất Thịnh còn chưa nói xong, thanh âm rõ ràng từ màn đêm truyền tới: "Thật không khéo, là ta tới chậm. Vốn cũng là vì chuyện người trong bức họa, nếu hoàng đế bệ hạ đã nghỉ ngơi, ta chỉ có thể ngày khác lại đến." Bạc Hề Li đứng đằng xa, cười nhìn Từ Nhất Thịnh, sau đó xoay người rời đi.
"Đợi đã!" Đúng như dự đoán, người phía sau gọi Bạc Hề Li lại. Hắn xoay người, nghe Từ Nhất Thịnh nói, "Xin thế tử dừng bước, Hoàng Thượng chúng ta là người hiếu khách, nếu thế tử đã tới, vậy chi bằng vào trong ngồi một lát đi." Nói xong, hắn đẩy cửa phòng vào, chỉ một lát, hắn đi ra mời Bạc Hề Li vào trong.
Cung nhân đều đứng hầu ngoài cửa không dám đi theo.
Chưa xuyên qua rèm châu, thanh âm của hoàng đế Đông Việt đã truyền tới: "Trẫm thật không ngờ thế tử lại tới Dĩnh Kinh." Ba trăm dặm ranh giới kia là chính tay Bạc Hề Li vứt bỏ, điểm này hoàng đế Đông Việt vô cùng rõ ràng.
Rèm châu trước mặt "Rầm" một tiếng, nam tử tuấn lãng bên trong ngước mắt nhìn Bạc Hề Li tới gần, hắn dường như đã hiểu dụng ý hoàng đế Tây Lương kêu Bạc Hề Li tới đây. Bạc Hề Li tiến lên hành lễ, lại nghe hắn nói: "Công chúa không cần nhọc lòng thế tử."
Một câu ngắn gọn này là muốn nói cho Bạc Hề Li, tất cả tâm tư nam tử trước mặt này đã nhìn thấu, đương nhiên sẽ không để kế hoạch của hoàng đế diễn ra thuận lợi. Chẳng qua đối với Thanh Nhã công chúa kia, Bạc Hề Li xác thật chưa từng có ý niệm gì, hắn thong dong cười: "Vâng, thần ghi nhớ lời của bệ hạ."
Hoàng đế Đông Việt gật đầu, tươi cười trên mặt lập tưc thu lại một ít, thấp giọng: "Trẫm nghe nói thế tử biết người trẫm đang tìm."
Bạc Hề Li vẫn duy trì nụ cười: "Đúng vậy, chỉ là không biết ngài tìm nàng ấy có chuyện gì không?"
Đáy mắt nam tử hoa phụ lộ ra một tia hi vọng, khẽ cười: "Trẫm có chút chuyện riêng..."
Đương nhiên là chuyện riêng rồi.
Bạc Hề Li lại nói: "Chỉ là Hành cung này không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, nàng ấy chẳng qua là một thứ dân, không được Hoàng Thượng cho phép thì không có tư cách yết kiến ngài. Nhưng thần có thể bẩm báo..."
"Không cần." Hắn giơ tay cắt ngang lời Bạc Hề Li. Bạc Hề Li vứt ranh giới ra còn tưởng hắn là kẻ ngốc mà âm thầm tính kế, chẳng qua hiện giờ hắn còn muốn gặp một người nên không thể trở mặt.
Lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, đáy lòng Bạc Hề Li cười lạnh.
Nếu để hoàng đế biết nữ tử mình yêu sắp bị hoàng đế Đông Việt cướp đi, hắn thật muốn xem nàng còn sức lực tính kế Hiện Vũ vương phủ hay không?
..................
Sáng sớm hôm sau, chim chóc đậu trên cành không ngừng ríu rít.
Mạnh Ninh nhấc làn váy chạy xuống cầu thang, tiến lên vén màn xe ngựa, cười nói: "Nương, con cùng nương tới biệt viện."
Sở Linh Tê nhu hòa cười: "Hôm nay không vào cung sao?"
"Không đi, bên Hoàng Thượng không có việc gì cả. Hơn nữa, con cũng rất muốn gặp Vương phi, con muốn nghe chuyện của Tiên hoàng hậu." Mạnh Ninh vui sướng nói. Chuyện của Tiên hoàng hậu, nàng chỉ nghe vụn vặt một ít, nương và Tiên hoàng hậu không thân bằng Hiện Vũ Vương phi kia, có một số việc đương nhiên không biết. Nhưng Mạnh Ninh cảm thấy thật hiếu kỳ, một nữ tử thế nào mới có thể khiến Thái Thượng Hoàng thành tâm đối đãi như vậy chứ?
Sắc mặt Sở Linh Tê trầm xuống, thấy Mạnh Ninh lên xe ngựa, chỉ đành dặn dò: "Lời này không được nói trước mặt chủ tử."
Mạnh Ninh thè lưỡi, nhỏ giọng: "Nương, con biết rồi."
Sở Linh Tê lúc này mới yên tâm gật đầu. Tư Vân đã vào kinh mấy ngày, Thái Thượng Hoàng đặc biệt kêu nàng tới nói chuyện với Tư Vân, sợ nàng buồn chán. Ánh mắt Sở Linh Tê dừng trên mặt Mạnh Ninh, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt, bọn họ đều đã già rồi.
Hoàng Thượng tuổi trẻ tài cao, nếu Tiên hoàng hậu có thể nhìn thấy nhất định sẽ an lòng.
Đường lớn bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Mạnh Ninh nhìn nhìn một lát, mới buông màn xe: "Nương, người nghĩ lần này Hoàng Thượng định xử trí thế tử thế nào? Tối đó con còn thấy Hoàng Thượng đêm khuya triệu kiến hắn, nếu Vương phi lần này tới cầu tình, Hoàng Thượng sẽ thuận theo sao?"
Sở Linh Tê không khỏi bật cười, duỗi tay giúp nàng sửa lại tóc, nói: "Việc này sao con có thể đi quản chứ? Hoàng Thượng tự sẽ có chủ ý của ngài."
Mạnh Ninh tỏ vẻ thất vọng, méo miệng không nói chuyện nữa. Sở Linh Tê cầm tay nữ nhi mình, bà biết vì sao nữ nhi không vui như vậy. Trên một phương diện nào đó bà hi vọng nữ nhi của mình có thể thường xuyên gần gũi với Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng vui vẻ một chút. Nhưng trên một phương diện khác, bà sợ tình cảm của nữ nhi dành cho Hoàng Thượng không hợp thường tình, sợ tới cuối cùng không thể giải quyết. Bà cũng không thể nói rõ thân phận thật sự của Hoàng Thượng, là một mẫu thân, Sở Linh Tê luôn cảm thấy mâu thuẫn.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?" Mạnh Ninh theo bản năng nhấc màn xe lên hỏi.
Xa phu quay đầu: "Tiểu thư, có người chặn xe."
Nhìn theo ngón tay của xa phu, Mạnh Ninh thấy một nam tử hoa phục cầm quạt chắn ngang xe ngựa của bọn họ. Hắn vừa thấy Mạnh Ninh, con ngươi lập tức căng thẳng. Tuy hai năm đã trôi qua, nhưng hắn chỉ cần nhìn liền nhận ra Mạnh Ninh.
Nhìn sắc mặt hắn, trong lòng Từ Nhất Thịnh hiểu rõ, vội vàng nâng bước lên trước, mở miệng: "Thiếu gia nhà ta có chút việc muốn hỏi tiểu thư."
Mạnh Ninh kinh ngạc, lắc đầu: "Ta không quen thiếu gia nhà ngươi." Nhìn người nọ có vẻ phú quý, nhưng nàng thật sự không quen người này.
Sở Linh Tê cũng nghi hoặc nhìn ra, quyền quý trong kinh nàng đều biết, nhưng người này là ai?
Mạnh Ninh buông màn xe xuống, đỏ mặt nói: "Nương, chúng ta đi thôi." Nàng là một cô nương, bị một nam tử đem mình làm trò cười như vậy, cho dù nàng là người rộng rãi thì trong lòng cũng cảm thấy khác thường.
Từ Nhất Thịnh thấy xe ngựa định rời đi, dưới tình huống gấp gáp, hắn xông tới bắt lấy một tay Mạnh Ninh. Mạnh Ninh giật mình, theo bản năng rụt tay lại nhưng đã không kịp, cả người đã bị nam tử bên ngoài dùng sức kéo ra.
"Mạnh tiểu thư, người..."
Từ Nhất Thịnh còn chưa nói xong, một trận lệ phong từ phía sau truyền tới. Hắn kinh hoảng tránh đi, Sở Linh Tê lạnh lùng quát: "Buông nữ nhi ta ra!"
Nam tử cẩm y thờ ơ đứng một bên nhịn không được xoa xoa ấn đường, chẳng qua là muốn hỏi mấy câu mà ba người trước mặt đã vung tay đánh đấm như thế.
Từ Nhất Thịnh cũng không rảnh giải thích, nam tử cẩm y càng không để ý.
"Thiếu gia..."
Từ Nhất Thịnh nhìn người phía sau chờ chỉ thị, nam tử cẩm y chỉ thở dài nói: "Bắt lấy."
Nếu đã không chịu ngoan ngoãn nghe hắn hỏi chuyện, vậy thì mang về trước rồi nói.
Từ Nhất Thịnh tuân lệnh, xuất chiêu càng nhanh. Hắn lấy một địch hai đương nhiên sẽ gặp bất lợi, cũng may đối phó với Mạnh Ninh dễ hơn, hắn nhân cơ hội một chiêu đánh nàng hôn mê, vác nàng lên người. Sở Linh Tê căng lớn đôi mắt, vội xuất chưởng đánh tới Từ Nhất Thịnh. Gió thổi đến ống tay áo, Từ Nhất Thịnh xoay người, trong lúc đó một khối kim bài đeo trên eo lộ ra.
Sở Linh Tê không tin nhìn kim bài đó, bước chân bên dưới cứng lại, động tác cũng thoáng chần chờ.
...............
"Ngươi nói cái gì? Hoàng đế Đông Việt bắt Ninh Nhi đi?" Tĩnh Nhi từ ngự tọa đột nhiên nhảy dựng lên, chăm chăm nhìn Sở Linh Tê bên dưới.
Sắc mặt Sở Linh Tê xanh mét, thấp giọng: "Đó là kim bài của Đông Việt, người cùng ta giao đấu hẳn là thị vệ bên cạnh hoàng đế Đông Việt..." Nói tới đây, bà dừng lại, trong đầu đột nhiên nhớ tới nam tử trẻ tuổi bàng quang đứng xem.
Sở Linh Tê giật mình, hắn chẳng lẽ là hoàng đế Đông Việt?
Tĩnh Nhi không màng sắc mặt của bà, vòng qua ngự án đi xuống, trầm giọng: "Hắn bắt Ninh Nhi làm gì?"
Sở Linh Tê bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta chỉ có thể vào cung bẩm báo với ngài. Hoàng Thượng, Ninh Nhi sẽ không sao chứ?" Nàng thật sự vô cùng lo lắng, nhưng việc này liên quan tới Đông Việt, Tây Lương lại vừa mất ranh giới từ tay người ta, cho nên Sở Linh Tê càng không dám xằng bậy.
Thần sắc Tĩnh Nhi ngưng trọng, nàng có thế nào cũng không ngờ hoàng đế Đông Việt sẽ bắt Mạnh Ninh đi. Hai người bọn họ vốn chẳng có quen biết gì mà.
Vung ống tay áo, nàng cao giọng: "Tôn Toàn, chuẩn bị kiệu cho trẫm." Nàng chưa định tới Hành cung gặp hoàng đế Đông Việt, nhưng hôm nay xem ra, không thể không đi.
Tĩnh Nhi vội vàng rời khỏi Ngự thư phòng, xa xa nhìn thấy Bạc Hề Li đang lại đây. Hắn tiến lên hành lễ, mở miệng: "Thần đang có chuyện bên Hành cung muốn bẩm báo với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng muốn ra ngoài sao?"
Tĩnh Nhi không dừng bước, chỉ nói: "Nếu đã như thế, thế tử hãy cùng trẫm tới Hành quán."
Ánh mắt Bạc Hề Li dừng trên người Sở Linh Tê ở phía sau, sắc mặt chưa hề thay đổi, thong dong nói: "Hoàng Thượng đã tự mình tới đó, thần còn phải đi cùng sao?"
Tôn Toàn giúp Tĩnh Nhi nhấc màn kiệu, Tĩnh Nhi cất bước đi vào, lạnh giọng: "Trẫm đi gặp hoàng đế Đông Việt, ngươi đi gặp công chúa, có vấn đề sao?"
Màn kiệu nhanh chóng rơi xuống, bên ngoài truyền tới thanh âm của Bạc Hề Li: "Vâng, thần tuân chỉ."
Lúc ngước mắt, ngự giá đã đi tới cửa cung, Bạc Hề Li nhớ tới sắc mặt vừa rồi của hoàng đế nhịn không được mà bật cười. Mạnh Ninh ở trong lòng Hoàng Thượng quả nhiên không tầm thường, hôm nay xem ra, Hành cung sẽ vô cùng náo nhiệt.
Sở Linh Tê dừng bước ngoài Ngự thư phòng, ngơ ngẩn nhìn theo ngự giá. Vừa rồi, Hoàng Thượng kêu bà đừng lo lắng, còn nói nhất định sẽ mang Ninh Nhi bình an trở về.
Sở Linh Tê hít vào một hơi thật sâu, bà tin Hoàng Thượng. Hiện giờ, bà vẫn nên tới biệt viện trước, những chuyện phiền toái trong cung cũng không nên làm nhọc lòng Thái Thượng Hoàng.
...............
Hành cung, phòng ngủ của hoàng đế Đông Việt.
Mạnh Ninh bị trói hai tay nằm trên giường.
Nam tử ngồi trước giường nhíu mày hỏi: "Sao còn chưa tỉnh?"
Từ Nhất Thịnh nghẹn lời, sau một lúc lâu mới đáp: "Thuộc hạ không dùng quá nhiều lực, vị Mạnh tiểu thư này nhu nhược tới thế sao?" Thời điểm nói chuyện, hai tay hắn bất giác nắm chặt, trong đầu tựa hồ nghĩ lại tình hình lúc đó.
Nam tử không nói chuyện nữa, Từ Nhất Thịnh chỉ đành lẳng lặng đứng hầu một bên.
Nữ tử trên giường nhắm hai mắt lại, nhìn vào giống như đang ngủ. Nam tử hoa phục lẳng lặng nhìn nàng, hắn lại nghĩ tới chuyện hoàng đế Tây Lương nói không tìm thấy người giúp hắn. Kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ, nếu hoàng đế Tây Lương dùng toàn lực tìm kiếm vẫn không tìm thấy, vậy người đó có lẽ đang không còn ở trên đời.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn không khỏi khó chịu. Chẳng lẽ tuyết lỡ năm ấy, người đó rốt cuộc vẫn không tránh được sao?
Nhưng hắn không cam lòng, cho nên mới đi tìm Mạnh Ninh. Hắn muốn tự mình hỏi, người đó rốt cuộc có phải đã không còn ở trên đời hay không?
Ngoài cửa truyền tới động tĩnh, Từ Nhất Thịnh xoay người ra ngoài, lúc tiến vào lộ vẻ mặt khó xử: "Hoàng Thượng, công chúa muốn gặp ngài."
Nam tử không quay đầu, chỉ nhàn nhạt: "Nói với muội ấy, trẫm lúc này không rảnh, kêu muội ấy về phòng trước đi."
Từ Nhất Thịnh đáp lời, ra ngoài khuyên Thanh Nhã công chúa. Ban đầu công chúa không chịu rời đi, Từ Nhất Thịnh phải khuyên một hồi mới làm công chúa bằng lòng trở về. Đứng ngoài hành lang nhìn thân ảnh công chúa, Từ Nhất Thịnh đang định xoay người đi vào thì nghe thanh âm của thái giám truyền tới: "Từ đại nhân xin dừng bước."
Từ Nhất Thịnh sửng sốt, ánh mắt nhìn lại đã thấy thiếu niên một thân minh hoàng. Tĩnh Nhi vội vàng tiến lại, không để cung nhân thông truyền, lúc này thấy Từ Nhất Thịnh càng giận sôi máu. Thấy hắn hành lễ với mình, nàng chỉ lạnh giọng: "Nghe nói Từ đại nhân mang thiên kim của Mạnh tướng quân đi?"
Từ Nhất Thịnh giật mình, hắn xác thật không biết thân phận của Mạnh Ninh, hiện tại nghe Tĩnh Nhi nói thế, hắn cũng không kịp suy nghĩ lời Bạc Hề Li nói hôm qua. Thấy Tĩnh Nhi xông tới, hắn vội ngăn cản: "Chủ thượng nhà ta đang nghỉ ngơi bên trong, thỉnh hoàng đế bệ hạ dừng bước."
Tĩnh Nhi cười lạnh: "Vậy thỉnh Từ đại nhân đi vào thông báo một tiếng, cứ nói trẫm tới gặp hắn."
"Việc này..." Từ Nhất Thịnh lộ ra thần sắc khó xử.
Bên trong đột nhiên truyền tới thanh âm của hoàng đế Đông Việt, nhưng trong đó không hề mang theo tức giận: "Xem ra bệnh đã khỏi rồi."
Tĩnh Nhi ngẩn ra, lúc này nàng mới nhớ chuyện hôm qua mình cáo ốm. Nàng không định giải thích, chỉ nói: "Bên đường bắt cóc một nữ tử yếu đuối không phải việc vua một nước có thể làm." Ban đầu dùng ba trăm dặm ranh giới kia làm sính lễ, bắt ép gả bào muội tới đây, hiện tại lại dùng thủ đoạn bắt cóc Mạnh Ninh, hoàng đế Đông Việt này vừa nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì.
Người bên trong không hề tức giận, còn cười nói: "Bắt cóc hình như hơi khó nghe thì phải? Trẫm đã gả bào muội của mình cho ngươi, Tây Lương chẳng lẽ không thể hiện thành ý của mình sao?"
Thành ý? Hắn xem Mạnh Ninh là thứ gì?
Tĩnh Nhi cắn răng: "Trẫm không đồng ý!" Mạnh Ninh là bằng hữu tốt nhất của nàng, nàng sao có thể giao Mạnh Ninh cho tên gian trá này chứ?
Lúc này, bên trong truyền ra tiếng kêu "Hoàng Thượng cứu ta", sắc mặt Tĩnh Nhi thay đổi, nhanh chóng vọt vào. Từ Nhất Thịnh theo bản năng duỗi tay cản lại, một người đã vận khí đánh vào khuỷu tay hắn. Hắn đau tới rụt tay về, lại nghe Tôn Toàn cao giọng nói: "Từ đại nhân tuy là khách nhưng cũng không có tư cách động thủ với Hoàng Thượng chúng ta."
Từ Nhất Thịnh nhất thời không chú ý, không ngờ thái giám này lại có công phu tốt như vậy. Chờ đến lúc hắn hoàn hồn, Tĩnh Nhi sớm đã vào trong. Hắn giật mình định vào theo, lại bị Tôn Toàn ngăn cản: "Các chủ tử nói chuyện với nhau, chi bằng Từ đại nhân cùng chúng nô tài ở bên ngoài chờ đi."
Tôn Toàn biết Tĩnh Nhi tức giận không nhẹ, lúc này bên trong càng ít người càng tốt, cho dù Tĩnh Nhi có muốn làm chuyện khác người cũng sẽ không để người khác nhìn thấy.
Tĩnh Nhi hung hăng phất mở rèm châu, màn che trước giường đã bị buông xuống. Tĩnh Nhi nâng bước tiến lên, lại nghe người bên trong rên rỉ mấy tiếng.
Tĩnh Nhi bị ép phải dừng bước, tức giận hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Xuyên qua màn che, người bên ngoài chỉ có thể đại khái bóng người bên trong. Hoàng đế Đông Việt nhíu mi, nghe Tĩnh Nhi tức giận hỏi chuyện mới đột nhiên hoàn hồn, nói: "Không muốn thế nào cả, trẫm chỉ là tò mò ngươi vì sao lại khẩn trương như vậy? Thích nàng sao?
Tĩnh Nhi xấu hổ, mà Mạnh Ninh cũng đột nhiên ngước mắt nhìn người bên cạnh.
Hoàng Thượng, sẽ thích nàng sao?
Người bên ngoài không trả lời, nam tử lại cười nói: "Trẫm lại thấy có chút thích thú, nếu ngươi đã không thích, vậy trẫm sẽ mang nàng trở về Đông Việt."
Mạnh Ninh căng tròn đôi mắt, trong lòng Tĩnh Nhi cũng chấn động. Hắn là hoàng đế Đông Việt lại coi trọng một nữ tử bình thường, nếu nàng nhất quyết không chịu thì có vẻ không màng nhân tình. Tĩnh Nhi hít vào một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Nàng là nữ tử trẫm thích."
Cánh tay giữ Mạnh Ninh thoáng buông lỏng, Mạnh Ninh cũng ngừng giãy giụa, không tin nhìn thân ảnh bên ngoài. Trái tim nàng thình thịch mà đập, cả khuôn mặt trong chốc lát đã đỏ bừng.
Nam tử bên cạnh đúng lúc cười khẽ, không chút để ý lên tiếng: "Nếu đã như thế trẫm càng phải mang nàng trở về Đông Việt, giữ nàng bên cạnh chẳng phải sẽ bảo đảm hạnh phúc của Thanh Nhã sao?"
Tĩnh Nhi áp chế không được lửa giận trong lòng, tiến lên hung hăng đá văng màn che trước giường, lạnh lùng quát: "Hoàn Nhan Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng!"