• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nói làm Tĩnh Nhi nhịn không được có chút buồn cười, những lời này tựa hồ không tương xứng với tính tình Nhan Vũ chút nào.

Thấy Tĩnh Nhi cũng không nói chuyện, trong phòng lại trở về an tĩnh, đáy mắt thoáng phẫn nộ kia của Nhan Vũ nhàn nhạt tản ra. Hắn hừ một tiếng rồi ngồi xuống, hình như nhớ tới gì đó, bất đắc dĩ cười: "Trở về sẽ không còn tự do như vậy nữa."

"Cái gì?" Tĩnh Nhi nhíu mày hỏi.

Đôi mắt hắn chống lên, lại vui cười: "Không có gì. Tiểu tử thúi, ngươi hấp tấp như vậy là muốn đi đâu thế?"

Sắc mặt Tĩnh Nhi trầm xuống, âm thanh lạnh lùng: "Ngươi không ngủ sao? Ngươi không ngủ thì ta đây ngủ giường." Nói rồi nàng đứng lên đi về phía giường.

Người phía sau quả nhiên nhảy dựng lên, vội vã chạy đến trước mặt nàng, hùng hồn mở miệng: "Uy, ngươi đừng hòng chơi xấu nha, là ta nói ngủ trên giường trước mà! Ngươi... Ngươi đừng ỷ bản thân biết ít công phu thì muốn chiếm tiện nghi của ta!"

Tĩnh Nhi cười toe toét, liếc nhìn hắn gọi: "Nhan cô nương."

Nhan Vũ căng to đôi mắt, tức giận chỉ tay vào nàng, nói: "Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi ngươi... Tiểu tử thúi ngươi chờ đó cho ta."

Tĩnh Nhi thong dong xoa người ngồi xuống, chống cằm nhìn hắn: "Gọi thì làm sao? Ngươi có năng lực làm gì ta? Nhan cô nương!" Lớn như vậy, nàng còn chưa gặp qua nam tử giống Nhan Vũ như vậy. Tần tiên sinh là văn nhân, nên cả người đều mang bộ dáng của văn nhân, trầm cơ ổn trí. Tôn tướng quân cùng Mạnh thúc thúc thì không cần phải nói, đều là cao thủ trong các cao thủ. Còn phụ hoàng...

Nàng dù chưa từng nhìn thấy, nhưng nghe Mạnh Trường Dạ kể, phụ hoàng của nàng cũng từng cầm kiếm rong ruổi sa trường, không biết đó là kiểu khí khái gì?

Có nam tử nào há lại giống Nhan Vũ?

Nghĩ đến đây, nàng muốn nhịn cười cũng nhịn không được.

Người phía sau tức giận đến nhảy cẫng lên nhưng rốt cuộc vẫn không dám xông qua. Một tay nàng đảo qua, dù không cần sức lực cũng đẩy ngã được hắn.

Có lẽ bởi vì lời Tĩnh Nhi nói, Nhan Vũ thẳng đến nửa đêm mới đi ngủ. Tĩnh Nhi thở dài, sớm biết như vậy nàng đã không rảnh rỗi đi chọc hắn. Lấy trường kiếm đứng dậy, nàng lập tức ra ngoài, nàng có chính sự, cũng không thể mang theo Nhan Vũ lên đường. Tiểu tử kia mỗi lần mở miệng đều là mắng người, nhưng chung quy vẫn không phải người xấu, để hắn ở lại nơi này cũng không làm thất vọng hắn.

Duỗi tay tháo cương ngựa, nàng lại phát hiện gúc cột thắt quá chặt. Tĩnh Nhi không tự giác nhíu mày, ngay sau đó liền bất đắc dĩ cười, cái tên Nhan Vũ này!

Loay hoay một hồi mới gỡ bỏ, nàng không chút do dự xoay người lên ngựa.

Tĩnh Nhi vừa đến cửa thôn, trong không khí yên tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Nàng ngưng thần nghe, tiếng bước chân rõ ràng đang hướng về phía nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng, người đuổi theo chính là Nhan Vũ?

Mạnh Ninh nhất định sẽ không lựa chọn con đường này, bởi vì nàng ấy không biết nàng còn phải mang theo Nhan Vũ nên mới dừng chân ở nơi này.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tĩnh Nhi một tay trên người, "Vèo" một tiếng mà phóng ra.

Trong màn đêm, tiếng hét thảm thiết vang lên.

Không biết vì sao, trong lòng Tĩnh Nhi run lên, nàng theo bản năng xoay đầu ngựa lại. Dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng người loạng choạng đi ra, thanh âm như có như không truyền tới: "Tiểu... Tiểu tử thúi, ngươi muốn giết chết ta..." Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe "Đông" một tiếng, cả người hắn ngã quỵ trên mặt đất.

Nhan Vũ!

Hắn sao lại ở chỗ này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK