• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hoàng... Tướng quân!" Quân y vui sướng, hoảng loạn chạy tới bên giường Hoàn Nhan Vũ.

Tĩnh Nhi theo bản năng quay đầu, định xoay người lại bị thị vệ đè lại: "Đừng nhúc nhích!"

Quân y vội bắt mạch cho hắn, mạch tượng vẫn suy yếu như trước khiến ông ta không khỏi thất vọng, có điều chỉ mới uống thuốc, hiệu quả cũng không thể phát huy nhanh như vậy.

Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, hắn không tỉnh hoàn toàn, chỉ động môi gọi một tiếng "Tiểu tử thúi."

Quân y ngẩn ra, không biết hắn đang gọi ai, nhưng hai mắt Tĩnh Nhi đã ươn ướt, khóe môi khẽ động nhưng lại không biết nói gì. Chỉ là thấy hắn đã có khởi sắc, Tĩnh Nhi lại bất giác cười.

Lúc này, quân y mới nhớ ra nha hoàn tên Dao Dao kia còn ở ngoài cửa, ông ta quay đầu nhìn thị vệ, nói: "Trước mắt áp giải xuống, cho người trông coi, đồng thời ngươi phái người đi gọi đại nhân giữ thành tới đây."

Tĩnh Nhi bị mang ra khỏi phòng của Hoàn Hoàn Vũ, mấy thị vệ bên ngoài đều đi theo nàng, sợ nàng bỏ trốn.

Đại nhân giữ thành vội tới, vừa nhìn Tĩnh Nhi sắc mặt hắn liền thay đổi, kích động hỏi: "Ngươi... Ngươi là ai?"

Tĩnh Nhi vốn không phải nha hoàn của quý phủ, bây giờ tới hỏi nàng là ai, nàng có giải thích thế nào cũng không rõ. Đương nhiên không thể nói ra thân phận của mình, nhưng nói bản thân tới đây vì cứu Hoàn Nhan Vũ bọn họ chắc chắn không tin. Hiện tại, bất cứ kẻ nào tiếp cận Hoàn Nhan Vũ đều bị coi là nhân vật khả nghi, Tĩnh Nhi cũng không ngoại lệ.

Bởi vì nàng đã lấy ra tuyết liên Thiên Sơn, cho nên người Đông Việt không giết nàng mà đem nàng giam lại ở một góc hẻo lánh của dịch quán, phái người tới thay phiên trong coi. Tĩnh Nhi ngược lại không hề vội vàng, Hoàn Nhan Vũ không chết, hắn còn tỉnh lại, vậy chuyến đi này của nàng vô cùng xứng đáng.

Quân y canh giữ trước giường Hoàn Nhan Vũ suốt đêm, sáng sớm, nha hoàn vị đại nhân kia phái tới bưng thuốc vào. Quân y lại tiến lên bắt mạch, mạch tượng cuối cùng cũng tốt hơn hôm qua, cơn sốt cũng lui, trong lòng không khỏi tán thưởng công hiệu thần kỳ của tuyết liên ngày đó.

Nha hoàn buộc miệng hỏi: "Đại nhân, vị tướng quân này tên gì vậy?"

Quân y liếc nhìn nàng ta, lại nghe nàng ta cười nói: "À, nô tỳ chỉ là muốn biết đang hầu hạ ai thôi. Tướng quân thật là... Tuấn tú."

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, quân y lạnh giọng: "Ngươi chỉ cần hầu hạ, những chuyện khác đừng hỏi nhiều!"

Thấy ngữ khí của ông ta không tốt, nha hoàn liền bị dọa sợ, không dám hỏi thêm một câu.

"Khụ khụ..." Người trên giường đột nhiên ho khan, nha hoàn lập tức gác chén thuốc xuống, luống cuống tay chân giúp hắn lau thuốc vừa chảy ra từ khóe miệng, lại không ngờ cánh tay bị Hoàn Nhan Vũ bắt lấy. Sức lực hắn không lớn, nhưng nha hoàn lại bị dọa không dám phủi tay.

Quân y lập tức tiến lên: "Hoàng... Tướng quân, ngài tỉnh rồi sao?"

Bên tai vẫn còn ong ong, vì sao... Vì sao hắn luôn cảm thấy tiểu tử thúi luôn ở cạnh chăm sóc mình nhỉ? Giọng nói của nàng, hơi thở của nàng, còn cả đôi môi mềm mại của nàng.

Trái tim của Hoàn Nhan Vũ đập hỗn loạn, cánh tay nắm lấy nha hoàn càng siết chặt như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng. Mí mắt chậm rãi mở ra, có bóng người đong đưa trước mặt.

Ưm...

Không phải tiểu tử thúi, cũng không phải Từ Nhất Thịnh.

Nha hoàn thấy hắn mở mắt, cánh tay lại bị hắn nắm chặt, gương mặt liền đỏ bừng lên, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng tướng quân, ngài cảm thấy thế nào rồi?"

Hoàng tướng quân?

Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, hắn sửa sang họ Hoàng từ khi nào vậy?

Đang định mở miệng, quân y liền vội tiến lên ngăn hắn lại, quay sang nói với nha hoàn: "Tướng quân cần được nghỉ ngơi, ngươi lui xuống trước đi."

Nha hoàn lại nhìn Hoàn Nhan Vũ, lưu luyến mà rời đi.

Quân y vội quỳ trước giường, vui mừng khóc: "Hoàng Thượng tỉnh rồi! Trời cao phù hộ Đông Việt!"

Hoàn Nhan Vũ nghe xong liền muốn bật cười, nếu trời cao cần hắn thì sao lại khiến hắn chịu cực nhiều như vậy? Cả người hắn hiện tại rất khó chịu. 

Mệt mỏi nhắm hai mắt lại, hắn nhẹ giọng: "Kêu Nhất Thịnh tới gặp trẫm." Hắn biết người trước mặt là quân y trong quân doanh Đông Việt, như vậy chứng minh Từ Nhất Thịnh cũng ở nơi này. Xem ra lần đó hoảng hốt tỉnh lại, người hắn thấy thật sự là Từ Nhất Thịnh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn phải hỏi rõ Từ Nhất Thịnh một phen.

Quân y khó xử trả lời: "Hồi Hoàng Thượng, chúng ta hiện tại đang ở dịch quán của Vận Châu, Từ tướng quân không đồng ý cho chúng thần đưa ngài về hoàng thành nên..." Sắc mặt quân y có chút khó coi, ông ta lẳng lặng nhìn Hoàng Thượng, thấy ngài ấy không hề tỏ vẻ không vui.

Thì ra bọn họ đang ở Vận Châu, trách không được nha hoàn vừa rồi gọi hắn là tướng quân. Thân phận của hắn ở đây đương nhiên sẽ bị che giấu.

Chỉ là, nếu Từ Nhất Thịnh cứu hắn, hiện tại sao lại không thấy người khác?"

Hoàn Nhan Vũ trợn mắt, khó hiểu hỏi: "Những người khác đâu?"

Quân y kinh hãi, sau một lúc lâu mới đáp: "Hoàng Thượng còn chưa biết, Tây Lương và Đông Việt ta đang giao chiến, Từ tướng quân đang ở tiền tuyến, giờ phút này sợ là không thể quay về được."

Hoàn Nhan Vũ bật thốt lên hỏi: "Sao lại giao chiến?"

Quân y thở dài: "Tây Lương bôi nhọ Đông Việt nói chúng ta ám sát Hoàng Thượng của bọn họ nên xuất binh. Nhưng Từ tướng quân nói, kỳ thật là Hoàng đế Tây Lương hạ độc thủ với Hoàng Thượng, còn muốn nhân cơ hội này cắn ngược chúng ta."

Sắc mặt Hoàn Nhan Vũ trầm xuống, không ngờ mấy ngày hắn hôn mê lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Hắn không ám sát tiểu tử thúi, tiểu tử thúi càng không hạ độc thủ với hắn?

Hay cho Yên Khương Vương, kế liên hoàn thật thâm độc!

Từ Nhất Thịnh hồ đồ, hắn trúng kế rồi!

Hoàn Nhan Vũ giãi giụa muốn đứng dậy, quân y hoảng sợ vội cản lấy hắn, la lên: "Long thể Hoàng Thượng đang suy yếu, không thể cử động!"

"Buông trẫm ra!" Hắn cắn răng, đáy lòng thầm suy nghĩ, nếu hai nước đã giao chiến, tại sao tiểu tử thúi còn không đứng ra nói chuyện? Chẳng lẽ nàng căn bản chưa rời khỏi Yên Khương?

Là Yên Khương Vương giữ nàng lại, hay là Hạ Ngọc đã phản bội nàng?

Trái tim Hoàn Nhan Vũ không cách nào bình thản lại được, hắn từng hứa với nàng, đời này sẽ không mảy may xâm phạm Tây Lương, nhưng hôm nay...

Duỗi tay đẩy quân y ra, quân y cũng không dám dùng sức cản hắn. Đúng lúc này, Hoàn Nhan Vũ cúi đầu ho ra một ngụm máu, quân y hoảng sợ tới cả người đều mềm nhũn: "Hoàng Thượng..."

"Các ngươi..." Hoàn Nhan Vũ, ánh mắt lơ đãng dừng ngay hộp gấm nhỏ đặt trên đầu tủ mép giường. Hắn ngẩn ra, sau đó lại kích động: "Người vừa tới là ai?"

Đây rõ ràng là hộp đựng tuyết liên Thiên Sơn! Ngày đó là chính hắn kêu Từ Nhất Thịnh đưa cho tiểu tử thúi! Sao lại... Sao lại ở đây?

"Ai tới?" Hắn lạnh giọng quát, nhấc chân đi xuống, lảo đảo ngã ngay mép giường.

Thị vệ bên ngoài nghe động tĩnh liền vọt vào, thấy tình cảnh bên trong, ai nấy đều hoảng loạn tiến lên dìu hắn.

Quân y lúc này mới chú ý tới thứ Hoàn Nhan Vũ đang hỏi là chiếc hộp kia, liền trả lời: "À, là một kẻ giả mạo nha hoàn trong phủ."

"Người đâu?" Hoàn Nhan Vũ vội hỏi, sắc mặt sớm đã thay đổi.

.................

Tĩnh Nhi bị trói rồi ném lên giường. Nàng không ngồi dậy được, cho nên dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị người ta hung hăng đẩy ra.

Tĩnh Nhi giật mình nhìn mấy mấy người tới gần. Hoàn Nhan Vũ thấy người tới thật sự là nàng, lại thấy nàng bị trói ném trên giường, liền tức giận quát: "To gan, còn không cởi trói!"

Thị vệ chỉ đành làm theo.

Quân y từ phía sau tiến lên, vội khuyên nhủ: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng đừng tức giận, phải bảo trọng long thể đó Hoàng Thượng."

Hoàn Nhan Vũ tự mình đỡ mép giường, thấp giọng nói: "Tất cả đều lui ra, trẫm không muốn thấy các ngươi nữa!"

"Hoàng Thượng, việc này..."

"Cút!"

Mọi người chỉ đành lui ra ngoài.

Tĩnh Nhi bị trói tới tê người, hai tay nhất thời không thể cử động. Nàng chật vật nhìn nam tử trước giường, từ trong ra ngoài đều muốn bật cười: "Ngươi tỉnh rồi sao?"

Hắn gật đầu, miễn cưỡng mỉm cười, hơi thở gấp gáp, nói: "Tiểu tử thúi, ngươi... Ngươi mà cũng có ngày chật vật vậy sao? Sao còn mặc xiêm y như vậy?" Nhìn chiếc hộp kia hắn liền biết tiểu tử thúi tới, còn giả trang thành nha hoàn nữa chứ.

Nhưng trong lòng hắn lại thật vui vẻ, nàng như thế không phải đều vì hắn sao?

Còn nữa...

Nàng mặc nữ trang thật sự rất đẹp!

Hắn nhìn tới ngây người, chỉ biết yên lặng mà nhìn như vậy.

Tĩnh Nhi bị hắn nhìn tới trái tim đập loạn nhịp, gương mặt cũng ửng đỏ.

Nam tử trước mặt thu lại ý cười, lại nói: "Ai cho ngươi lấy tên Dao Dao?" Trên đường tới đây, quân y có lải nhải với hắn chuyện của nha hoàn giả dạng này, hắn vừa nghe tới cái tên liền không được vui.

Hoàn Nhan Vũ vẫn nhớ rõ hai chữ trên miếng ngọc bội của nàng, Tĩnh Dao Tĩnh Dao, nàng tới cứu hắn, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới cái tên của người kia!

Tĩnh Nhi bị hắn hỏi tới ngẩn ra, tay chân vẫn cố gắng cử động, nàng thật không biết hắn đang giận cái gì.

"Chẳng qua là một cái tên mà thôi." Nàng bĩu môi nói.

Hắn lại cả giận: "Vậy đừng tới tìm ta!"

"Ngươi..."

"Tiểu tử thúi, ta không cần ngươi bố thí!"

Tĩnh Nhi căng lớn hai mắt, bật cười nói: "Tuyết liên Thiên Sơn vốn là của ngươi, sao lại nói ta tới bố thí chứ?"

Trái tim Hoàn Nhan Vũ cứng lại, hắn nào nhắc tới chuyện này? Nàng khiến hắn cảm thấy tình cảm hiện tại là thứ nàng bố thí! Sự vui sướng của hắn lúc này cũng do nàng bố thí!

Nhưng... Hắn sao vậy? Được gặp nàng không phải hắn rất vui sao? Vì sao trong lòng lại ngột ngạt như vậy?

Hắn chậm rãi xoay người, cười nhạo: "Không phải muốn hai nước ngưng chiến sao? Còn nằm ở đây làm gì?"

Tĩnh Nhi vất vả lắm mới bò lên, nghe hắn nói như vậy, nàng không màng những gì khi nãy, chỉ nói: "Vậy ngươi viết cho ta một phong thư, ta mang cho Từ Nhất Thịnh."

Hoàn Nhan Vũ hừ một tiếng: "Ngươi thật có bản lĩnh, để hắn tin ngươi muốn giết ta, một phong thư hắn làm sao mà tin? Để ta tự mình đi một chuyến."

"Nhưng ngươi..." 

"Ta không sao." Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói. Đưa lưng về phía nàng, hắn lại tiếp tục, "Thay xiêm y đi, khó coi muốn chết!"

........................

Tĩnh Nhi thật sự không thích mặc nữ trang, vẫn là đổi lại nam trang thoải mái hơn nhiều.

Xe ngựa vừa ra khỏi Vận Châu, không biết Hoàn Nhan Vũ lại khùng điên cái gì, hắn không cần bất cứ ai hộ tống.

Tâm tình Tĩnh Nhi lại vô cùng tốt, trận chiến này cuối cùng cũng có thể dừng lại, mà Hoàn Nhan Vũ vẫn còn sống, nàng thật không còn gì để cầu. Bất giác quay đầu nhìn một góc bị màn xe nhấc lên, nam tử bên trong nhợt nhạt nhìn nàng.

Thấy nàng quay đầu, Hoàn Nhan Vũ buông tay, để màn xe theo đó rơi xuống. Gương mặt phía trước lại khiến hắn thần hồn điên đảo, hắn hít một hơi thật sâu, khép hai mắt lại.

Tĩnh Nhi cười nhạo một tiếng, quay đầu thấy có một người cưỡi ngựa băng băng chạy tới. Nàng ngẩn ra, Hoàn Nhan Vũ nghe tiếng cũng vội nhấc màn, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là phục sức binh lính của Đông Việt.

Hắn la lên "Dừng xe". Nàng không rõ nguyên nhân, chỉ đành cho xe ngựa dừng lại.

Binh lính tới đây hẳn là thân tín của Từ Nhất Thịnh, vừa nhìn một cái liền nhận ra Hoàn Nhan Vũ. Hắn cuống quýt xuống ngựa, hành lễ với Hoàn Nhan Vũ, rồi nhíu mày hỏi: "Hoàng Thượng sao lại ở đây? Tướng quân nói ngài..."

"Tiền tuyến xảy ra chuyện gì?" Hoàn Nhan Vũ không rảnh nghe hắn nhiều lời.

Binh lính sửng sốt, vội đáp: "Tin tức Hoàng đế Tây Lương truyền ra khiến bên đó bắt đầu có nội loạn, tướng quân phái thuộc hạ tới xem Hoàng Thượng tỉnh chưa."

Một câu Tây Lương nội loạn khiến Tĩnh Nhi kinh hãi, nàng vội hỏi: "Sao lại như vậy?"

Hoàn Nhan Vũ cũng không ngờ Từ Nhất Thịnh lại quyết tuyệt như vậy. Hắn cả giận: "Ngươi lập tức trở về, nói Từ Nhất Thịnh biết trẫm tự mình ra tiền tuyến, kêu hắn lập tức ngừng chiến!"

Binh lính vội vàng trở về.

"Đi đường tắt." Một câu của Hoàn Nhan Vũ kéo suy nghĩ của Tinh Nhi lại.

Xe ngựa của bọn họ đương nhiên không thể so với một người một ngựa, đi đường lớn hẳn nửa đêm mới tới, đi đường tắt nửa ngày là xong. Nghĩ tới chuyện của Tây Lương, Tĩnh Nhi hận không thể lập tức trở về!

Từ Nhất Thịnh quả thật là một trung thật! Có thế nào Tĩnh Nhi cũng không ngờ hắn lại nghĩ ra biện pháp này!

Vậy... Phụ hoàng còn ổn không?

Đúng rồi, Bạc Hề Li? Hắn không làm phản chứ?

Càng nghĩ, Tĩnh Nhi càng bất chấp mọi chuyện cho xe ngựa lên đường.

Xe ngựa chạy được một đoạn, Tĩnh Nhi mới nhớ ra một chuyện, mở miệng nói: "Vừa rồi nên để hắn ta về truyền tin, kêu người Đông Việt tới đón ngươi mới đúng." Nàng vừa nghe Tây Lương gặp chuyện liền nôn nóng trong lòng, nhất thời quên mất vấn đề này.

Qua một lúc lâu, bên trong mới truyền ra thanh âm: "Ngươi tự về Tây Lương trước đi." Hắn biết nàng không có thời gian cùng hắn tới quân doanh Đông Việt một chuyến.

Tĩnh Nhi nghe giọng run run của hắn, không khỏi cả kinh, cánh tay siết chặt cương ngựa cho xe dừng lại. Màn xe nhấc lên, nàng thấy hắn dựa vào vách tường, một tay vỗ vỗ trước ngực, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thậm chí khóe môi đã dính ít máu. Tĩnh Nhi hoảng hốt, vội chui vào trong: "Ngươi sao vậy?"

Đường nhỏ xóc nảy, Hoàn Nhan Vũ sớm đã không chịu nổi, nhưng nghĩ tới việc Tĩnh Nhi muốn về, hắn liền cố chịu đựng.

"Hoàn Nhan Vũ!" Thấy hắn không trả lời, lòng Tĩnh Nhi lại nóng như lửa đốt. Nàng vội tiến lên đỡ hắn, trách cứ: "Không phải nói cơ thể chịu được sao? Sao lại như vậy chứ? Tuyết liên Thiên Sơn cho ngươi quá lãng phí rồi!"

Nhìn nàng sốt ruột, trong lòng hắn thật sự rất vui.

Nàng càng mắng, hắn càng thoải mái.

Nếu không phải hắn kêu quân y lừa nàng, nàng sao có thể cho hắn lên đường?

Nhưng quả thật trong lòng hắn cũng rất gấp, vì thế mới kiên quyết đi cùng nàng.

Nghĩ nghĩ, hắn lại bật cười: "Tuyết liên Thiên Sơn đã cho ngươi, ta vốn không cần."

"Đừng nói nữa! Khi nãy trên đường có mấy nông hộ, ta mang ngươi qua đó trước."

Nói xong, Tĩnh Nhi xoay người muốn ra ngoài, cánh tay lại bị hắn nắm lấy, lắc đầu: "Ta không sao, tiếp tục lên đường đi."

"Ngươi điên rồi?" Hắn đã thành ra như vậy, sao có thể tiếp tục lên đường?

Nàng kiên quyết không chịu không phải vì lo cho thương thế của hắn sao? Nàng có tâm ý như vậy hắn đã cảm thấy đủ rồi.

Hắn đỡ vách tường đi ra ngoài, cầm roi ngựa đánh xuống, con ngựa hí vang một tiếng, bánh xe bắt đầu lăn đi.

Tĩnh Nhi vội đỡ hắn: "Hoàn Nhan Vũ, sao ngươi phải làm như vậy?"

Hắn cười cười, quay đầu nhìn nàng: "Bởi vì ta từng hứa, cuộc đời này sẽ không xâm phạm Tây Lương. Là ta có lỗi, ta đã không thể bảo vệ lời hứa của mình."

Tĩnh Nhi vội lắc đầu: "Chuyện này không liên quan tới ngươi, nếu không phải vì ta, ngươi sao có thể trọng thương như vậy?" May là hắn không chết, nếu không cả đời này Tĩnh Nhi sẽ vô cùng hối hận.

Hoàn Nhan Vũ đặt roi ngựa vào tay nàng, khóe môi cong lên, cả người vô lực dựa vào nàng: "Tiểu tử thúi, ngươi lên đường đừng vứt ta một mình ở lại." Kỳ thật, là hắn không muốn để nàng một mình đối diện với mọi chuyện.

Cho dù lúc này hắn không làm gì được, hắn cũng muốn nàng biết, hắn luôn ở sau lưng nàng, toàn bộ Đông Việt sẽ không đối địch với Tây Lương.

Hốc mắt hồng hồng, Tĩnh Nhi cúi đầu nhìn hắn: "Ngươi phải cố lên, nếu dám lãng phí tuyết liên Thiên Sơn ta sẽ không để ngươi yên."

Hắn bật cười: "Vậy gả Dao cô nương cho ta kia thì sao?"

Tĩnh Nhi thật không ngờ hắn có thể vui đùa trong tình cảnh lúc này, nàng không giận, chỉ nói: "Lần trước là ngươi nói không cần, hiện tại không còn cơ hội rồi."

"Luyến tiếc sao?"

Tĩnh Nhi nhấp môi, không biết tại sao, trong lòng nàng vô cùng khó chịu. Hắn nào biết căn bản không hề có Dao cô nương gì cả, Dao Dao chính là nàng! Nhưng nàng có thể ở cạnh hắn sao?

A...

Đùa giỡn gì chứ, nàng là Hoàng đế Tây Lương, thân phận không thể thay đổi, đương nhiên sẽ không cùng hắn ở bên nhau.

Hoàn Nhan Vũ thấy Tĩnh Nhi không nói lời nào, sắc mặt có chút khó coi, tưởng nàng không từ bỏ được. Hắn đau lòng, nhưng vẫn cố cười: "Keo kiệt."

Hắn không thích vị Dao cô nương kia, thậm chí nàng ấy thế nào hắn còn không biết!

Cả người đều vô cùng khó chịu, muốn đùa giỡn một chút lại thật sự chọc nàng tức giận. Hoàn Nhan Vũ dựa vào người nàng, khép hai mắt lại, giờ phút này, hắn có cảm giác thật an lòng.

Thật muốn cả đời sẽ cứ như vậy, chỉ có hắn và nàng, hai người.

Nhưng hắn biết chuyện này không thể xảy ra, cho nên hắn càng quý trọng khoảng thời gian khó có được này.

"Hoàn Nhan Vũ?"

"Hả?"

"Đừng ngủ."

"Tiểu tử thúi, ta hận ngươi." Hận nàng tại sao lại là nam tử, mà hắn....

Hắn lại yêu nàng.

Tĩnh Nhi bị một câu không đầu không đuôi làm cho ngây dại, thấy hắn nhíu mày, nàng lo lắng hỏi: "Khó chịu sao?"

Hắn không trả lời, chỉ nói: "Chờ mọi việc giải quyết ổn thỏa, nếu ngươi muốn cưới nàng ấy, nhất định phải mời ta, được không?"

"Ngươi tới làm gì?" Nàng làm sao mà cưới vợ? Sợ là cả đời này đều không thể.

Hắn cười tự giễu: "Chỉ tới xem thôi." Tới ngày đó, hắn cũng nên nói bản thân hãy chết tâm đi.

Trong lòng Tĩnh Nhi vô cùng khó chịu, nhưng một chữ cũng không thể nói ra.

Hắn lại cố chấp: "Nếu... Ta cũng cưới thê, ngươi hãy mang Dao cô nương của ngươi cùng tới tham dự đi."

"Ngươi muốn cưới ai?" Tĩnh Nhi bật thốt lên hỏi.

Hắn cười ha hả: "Cười ai không quan trọng, ta là Hoàng đế, đương nhiên phải đón dâu."

"Không thích thì cưới cái gì?" Tĩnh Nhi đỏ mặt, lời vừa nói ra liền ngẩn người.

Nàng điên rồi sao? Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?

[Hết quyển 1]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang