Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ đi du lịch vũ trụ hưởng tuần trăng mật, Lý Văn Triết đi vòng quanh trái đất du lịch, Hứa Hòa Thắng vội vàng muốn chết nhưng lại tìm không thấy người.
Từ sau khi Lý Văn Triết rời đi Hứa gia, Hứa Hòa Thắng liền phái người âm thầm tại Lý gia giám thị Lý Văn Triết. Những người này sớm đã bị những người phụ trách Lý Văn Triết Trương Thiên Lâm và Phan Lực Trì phát hiện ra.
Bọn họ cũng không đánh rắn động cỏ, chỉ bảo Lý Văn Triết thay đổi phòng, sau đó mỗi chín giờ tối cũng gọi một người hầu có dáng người cao gầy giống Lý Văn Triết ngồi ở bên cửa sổ đọc sách một giờ, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Sau khi Lý Văn Triết đi du lịch, người hầu mỗi tối chín giờ đều an vị bên cửa sổ đọc sách. Tấm rèn buông xuống, ánh sáng ngọn đèn lộ ra bóng người, căn bản không thể phân biệt thật giả. Nhưng gian phòng này đích thật là của Lý Văn Triết, tại ban ngày, bọn họ hoàn toàn có thể chính xác nhìn thấy Lý Văn Triết vén màn, còn đẩy của sổ ra nhìn xuống.
Quy luật mỗi ngày như thế, bóng dáng lại quen thuộc như vậy, hai người phụ trách giám thị không biết Lý Văn Triết đã chính thức ly khai chỗ ở.
Thẳng đến khi Hứa Hòa Thắng lòng sinh hoài nghi, với tính cách của Lý Văn Triết, không có khả năng yên tĩnh lâu như vậy. Vì vậy hắn tự mình đến thăm muốn gặp Lý Văn Triết, thiếu chút nữa bị người máy của cha vợ đuổi ra khỏi cửa. Không cách nào gặp mặt, Hứa Hòa Thắng đành đi tìm Hứa Duệ, kết quả lại bị Nhị quản gia Việt Tín thông báo: Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân đi tuần trăng mặt. Về phần đi trăng mật ở nơi nào, lấy được câu trả lời là ‘Cá nhân Việt tướng quân muốn bảo vệ bí mật riêng tư’.
Hứa Hòa Thắng đành phải cho luật sư Kim chính thức thông báo Lý Văn Triết bàn bạc việc ly hôn, ai ngờ xuất hiện lại là luật sư Hoàng Cương Bình được Lý Văn Triết ủy thác toàn quyền. dammy9694.wordpress.com
Lúc này Hứa Hòa Thắng đã biết Lý Văn Triết đã thành công tránh mặt hắn rồi, thậm chí y ở nơi nào hắn cũng không biết.
“Các người là heo. Một người lớn như vậy đi đâu hai người cũng không biết.” Hứa Hòa Thắng tức giận đem cái ly trong tay ném xuống đất. Hai người phụ trách Lý Văn Triết lập tức cúi đầu không dám lên tiếng.
Hứa Hòa Thắng chấp tay sau lưng đi tới đi lui, hai tuần lễ này hắn mỗi ngày đều đưa hoa làm quà tặng Lý Văn Triết, tổng cộng lời ngon tiếng ngọt so với bốn mươi năm qua hắn nói còn nhiều hơn. Thấy Lý Văn Triết không có cự tuyệt hoa của hắn, Hứa Hòa Thắng trong nội tâm vui mừng. Ai biết đâu đều là thủ thuật Lý Văn Triết dùng để che mắt kẻ khác.
Ly hôn ly hôn, chẳng lẽ mình đối với y không tốt sao? Hứa Hòa Thắng bực bội lại phẫn nộ, hai mươi năm nay chuyện trong nhà đều không phải dựa vào y hay sao? Y nói cái gì nên cái gì không nên, chính mình chưa bao giờ phản đối.
Hai mươi năm, ngoại trừ Lý Văn Triết và Mạnh Minh, hắn cũng không ở bên ngoài treo hoa ghẹo nguyệt. Hứa Hòa Thắng cảm giác mình rất ủy khuất, không phải chỉ đón hai cha con Mạnh Minh về nhà sao. Được rồi, đón Mạnh Minh trở về là hắn làm không đúng, nhưng Hứa Nghĩa cũng là con của hắn.
Hứa Hòa Thắng cắn răng, đối với hai người kia nói: “Vô luận hai người dùng thủ đoạn gì, nhanh tra rõ Lý Văn Triết hiện tại ở đâu cho tôi.”
“Vâng.” Hai người vội vàng đáp ứng, lui ra ngoài.
Hứa Hòa Thắng đi ra thư phòng, trong phòng im ắng.
Hứa Duệ xuất giá, Lý Văn Triết rời đi, Mạnh Minh cũng rời đi, Hứa Nghĩa thường xuyên ở lại trường, người đi nhà trống. Cái nhà to như vậy trong phòng chỉ còn lại hắn Hứa Hòa Thắng một người.
Người đến tuổi trung niên, bên cạnh lại từng người từng người rời đi, đến cuối cùng chỉ có một người trông coi phòng, loại tư vị này chính xác không tốt chút nào.
Hứa Hòa Thắng có một chút hối hận, nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận hắn sai.
Nếu như hắn thừa nhận hắn sai, vậy không phải chối bỏ giá trị nhân sinh nửa đời trước của hắn. Đây chính là niềm kiêu ngạo của hắn. Là hắn đem gia nghiệp Hứa gia phát triển đến đỉnh cao, là hắn vì xí nghiệp Hứa gia sáng tạo ra thời kì huy hoàng, Hứa Hòa Thắng làm sao có thể thừa nhận chính mình làm sai?
Nếu sai, chỉ có thể là sai khi nghe theo lời Mạnh Minh xúi giục dẫn hắn quay trở về Hứa gia, sai tiếp là thời điểm khi đón Hứa Nghĩa quay trở về chưa cùng Mạnh Minh chặt đứt quan hệ.
Nhìn nhà trống rỗng, Hứa Hòa Thắng trong nội tâm có chút tịch mịch. Hắn mở thiết bị điện tử tìm Hứa Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, ngày mai là cuối tuần, con đêm nay quay trở về nhà theo ba đi ăn cơm.”
Bên kia thoáng trầm mặc một lát, rất nhanh truyền đến thanh âm Hứa Nghĩa: “Được, ba.”
Nội tâm Hứa Hòa Thắng được an ủi, trên mặt hiện ra bộ dáng tươi cười: “Ba sẽ gọi quản gia đi đón con.”
“Được.” Hứa Nghĩa rất nhanh đã đáp ứng, còn nói: “Ba, con đi theo huấn luyện viên nói một tiếng. Tạm biệt.”
“Ừ, tạm biệt.”
Hứa Hòa Thắng cảm thấy mĩ mãn mà đóng thiết bị điện tử, Hứa Nghĩa thật là một đứa trẻ tốt. Thông minh, ưu tú, rộng lượng, biết chuyện. Dáng vẻ này thằng ranh con Hứa Duệ làm sao có, qua cầu rút ván, cùng cha tính tình giống nhau.
Bị Hứa Hòa Thắng tán thưởng hiểu chuyện Hứa Nghĩa yên lặng đóng thiết bị điện tử, trên mặt một chút tươi cười đều không có.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn Hứa Hòa Thắng không cùng bọn họ ở cùng một chỗ, Hứa Nghĩa thường xuyên bị bạn học cười nhạo không có ba. Khi còn bé Hứa Nghĩa sẽ hướng cha khóc lóc kể lể. Nhưng Mạnh Minh cũng chỉ yêu cầu gã cố gắng lại cố gắng, chỉ cần gã ưu tú, sẽ hấp dẫn người ba Hứa Hòa Thắng một năm cũng không gặp quá hai lần kia chú ý, như vậy hắn sẽ trở lại bên người bọn họ.
Hứa Nghĩa nghe theo lời cha dạy bảo cố gắng đọc sách, nhưng một năm rồi lại một năm đi qua, Hứa Hòa Thắng cũng không có như lời Mạnh Minh nói quay trở về bên người bọn họ. Cho đến khi gã dùng thành tích ưu tú thi đậu trường quân đội Phí Nặc Man, cơ hội của gã rốt cuộc đã tới. dammy9694.wordpress.com
Hứa Duệ là một thiếu niên cao ngạo, tại Hứa gia được nhận ngàn vạn sủng ái. Tuy điều kiện thân thể không tốt lắm, hơi nhu nhược, nhưng cậu thông minh, thành tích cũng tương đối tốt, có ông nội yêu thương, dưới có ba và cha quan tâm cùng yêu thương.
Hứa Nghĩa đối với Hứa Duệ là hâm mộ đố kị hận, ngoại trừ xuất thân, hắn có cái gì so ra kém Hứa Duệ? Cùng một ba, nhưng số phận lại không giống, dựa vào cái gì Hứa Duệ vừa ra đời lại nhận được lời chúc phúc tốt nhất và được yêu mến, mà gã phải trả giá gấp mười lần gấp hai mươi lần gấp trăm cố gắng đi tranh thủ vị trí vốn dĩ nên thuộc về gã?
Cho nên, khi Hứa Nghĩa dùng tư thế người thắng cuộc trở lại Hứa gia, gã không chút lưu tình nào mà cười nhạo Hứa Duệ bị tiêm một châm toàn thân hư nhược, cười nhạo cậu về sau phải vĩnh viễn ủy thân dưới thân người khác, cười nhạo cha của cậu Lý Văn Triết trả giá hết thảy cuối cùng đem thành quả nâng cho người khác…
Vì vậy bị kích thích động thủ đánh Hứa Duệ, Hứa Nghĩa vào giờ khắc đó, gã đánh trả Hứa Duệ đem cậu giẫm dưới chân của gã…
Hứa Nghĩa nhắm mắt lại, khi đó gã cỡ nào thống khoái, bao nhiêu uất ức sau khi Hứa Duệ ngã xuống đều tan thành mây khói, cái loại khoái ý cừu hận làm cho Hứa Nghĩa suốt đời khó quên.
Nhưng hết thảy tới quá nhanh, đi được cũng quá nhanh.
Hứa Nghĩa nhận được thông báo của Mạnh Minh nói đã rời đi Hứa gia, gã trong thời gian ngắn không biết bước tiếp theo nên làm thế nào?
Có lẽ ngay từ đầu Hứa Nghĩa đối với vị ba này trong lòng còn có mong đợi, nhưng thời điểm Lý Văn Triết yêu cầu ly hôn rời đi Hứa gia, thời điểm Mạnh Minh vì hắn mà rời đi Hứa gia, thái độ Hứa Hòa Thắng hoàn toàn bất đồng, làm cho lòng của gã nguội lạnh, lạnh như băng.
Nhưng Mạnh Minh lại nói với gã: “Con là gia chủ Hứa gia tương lai, chúng ta đợi ngày này nhiều năm như vậy, không thể bỏ dễ nửa chừng. Con trai, chịu đựng. Nhớ kĩ, Hứa gia hết thảy đều là của con.”
Hứa Nghĩa cảm thấy cuộc sống của mình luôn luôn bị người khác lôi kéo không thể làm chủ. Từ nhỏ đã bị cha yêu cầu làm như vậy, không thể làm như vậy. Khuyên bảo gã phải nhẫn, cái gì đều phải nhẫn.
Hứa Nghĩa rất hâm mộ những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hoàn hảo, gã đố kị khi ba và Lý Văn Triết kéo tay Hứa Duệ… Gã cũng là con trai Hứa Hòa Thắng, nhưng gã cái gì cũng không có. Mà cha Mạnh Minh ngoại trừ bảo gã nhẫn, vẫn là nhẫn.
Hứa Duệ bị người đố kị lúc này đang bị Việt Lăng Thiên đè trên giường XXOO, trước đó bọn họ ở trong khoang thuyền vũ trụ chọn thổ tinh làm nơi đi hưởng tuần trăng mật. Thổ tinh, là trạm cuối bọn họ đi hưởng tuần trăng mật.
Hứa Duệ rưng rưng sám hối, quả nhiên không thể đơn giản tin tưởng đại lưu manh sẽ thay đổi. Cái gì phúc hắc sẽ thay đổi thái độ tất cả đều là cái rắm. Việt Lăng Thiên hai ngày nay đối với cậu nhu tình mật ý một chút, chờ cậu buông lỏng cảnh giác liền muốn làm như thế nào với cậu thì Việt Lăng Thiên làm thế đấy, muốn làm cậu liền đẩy ngã. Móa. Đồng phục chế tạo đặc biệt lại một bộ lại một bộ muốn cậu mặt vào, sau đó vẻ mặt cười xấu xa mà từng bộ từng bộ lột bỏ…
Ô Tất cả mọi người phải đến xem kĩ người các ngươi sùng bái lãnh khốc uy nghiêm Việt Tướng quân hiện tại nơi này bộ dáng lưu manh như thế nào.
Em có ổn hay không?” Hứa Duệ cắn răng phẫn nộ mà hai tay nắm chặt dùng sức nện xuống giường, chiếc giường nước co dãn theo động tác của cậu mà bật lên vài cái, Việt Lăng Thiên nằm sấp ở phía trên cùng Hứa Duệ giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp ở trên giường nước đung đưa.
“Em khí lực biến lớn rồi.” Việt Lăng Thiên thoải mái mà nheo mắt lại: “Lại nện vài cái, cảm giác này không tệ.”
Hứa Duệ cái cổ cứng ngắc ngẩng đầu lên gào rú thoáng cái toàn bộ tiếng gào đều bị ngăn trong cổ họng, cậu ‘Ba’ một tiếng thoáng cái lại ngã trở lại trên giường, rơi lệ đầy mặt.
Việt Lăng Thiên lập tức thuận mao: “Ngoan, làm xong lần này nữa rồi không làm nữa. Em muốn học cái gì anh đều dạy.”
Hứa Duệ ngón tay nắm chặt ga giường, quay đầu nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Giữ lời nói?”
“Thật.” Việt Lăng Thiên hứa hẹn, lại cúi đầu bên tai Hứa Duệ mập mờ nói: “Em thật chặc.”
Hứa Duệ xấu hổ, cắn răng, chửi bới, người này là đại lưu manh!!!
Việt Lăng Thiên tại nơi Hứa Duệ không nhìn thấy cười vui vẻ. Nếu như biểu cảm này của anh bị nhà lớn nhìn thấy, khẳng định răng mọi người đều rơi đầy đất.
Từ khi Hứa Duệ đối với Việt Lăng Thiên nói cậu muốn trở nên mạnh mẽ, muốn đi đến tinh cầu của anh, còn có mộng ước trở thành quân nhân, tại thời gian Việt Lăng Thiên nhàn rỗi bắt đầu dạy Hứa Duệ một ít kiến thức quân sự. dammy9694.wordpress.com
Hiện tại bọn họ đang du lịch vũ trụ, mà năm 3013 chiến tranh bắt đầu ở các hằng tinh. Việt Lăng Thiên ngay tại chỗ này lấy tài liệu, truyền thụ cho Hứa Duệ một ít kiến thức cùng bản lĩnh.
Đương nhiên, về phần Hứa Duệ có thể làm tới trình độ nào, còn cần cậu quay trở lại trường học tiến hành thi cử, lại trải qua quá trình học tập mới biết được.
“Tiểu Duệ, nhớ kĩ. Cái vòng tay cân đối trọng lượng là dành cho người bình thường đeo, nếu như em muốn trở thành quân nhân xuất sắc, nhất định phải khống chế thân thể của mình trong hoàn cảnh mất trọng lượng phải hành động như thế nào.” Việt Lăng Thiên nghiêm túc nói: “Kẻ thù của em sẽ không chờ em mang tốt vòng tay mới động thủ, kẻ thù của em cũng sẽ không chờ em có thể khống chế tốt thân thể của mình mới động thủ.”
“Vâng, em nhớ kĩ rồi.”
“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu, vòng tay cởi xuống.”
“Vâng.”
Hứa Duệ từng ở trên TV nhìn thấy huấn luyện viên huấn luyện học viên hàng không vũ trụ, nhưng đến phiên mình lúc này mới phát hiện muốn khống chế thật sự rất khó. Người ở trên không trung xoay chuyển 360 độ, không thể chạm đất. Đừng nói muốn công kích, liền đứng ở trên mặt đất đều không được.
“Hít sâu, trước ổn định tâm.”
“Vâng.”
…
Vì vậy hai người cứ như vậy một đường đi một đường chơi một đường học tập một đường huấn luyện một đường ba ba ba, thẳng đến khi tuần trăng mật vũ trụ kết thúc.
Mỗi ngày học tập cùng huấn luyện nhiều hơn một chút, hai người trao đổi nhiều lần, hiểu rõ nhau càng sâu sắc. Việt Lăng Thiên đối với thái độ chăm chú và chuyên chú của Hứa Duệ rất thưởng thức, Hứa Duệ đối với Việt Lăng Thiên kiến thức uyên bác và cường đại rất sùng bái. Thời gian ngày từng ngày đi qua, hai phu phu cảm tình cũng ngày càng thắm thiết hơn.