• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Minh Miu

“Ba, cơ giáp trong này là của con.” Tiểu Hàng nhảy xuống bộ mặt hung dữ, đi đến ngồi ở trước mặt Việt Lăng Thiên, ngẩng cái đầu nhỏ lên nói.

Việt Lăng Thiên khiêu mi: “Nơi này là phòng của ba và cha, tại sao là của con? Phòng bên cạnh mới là phòng của con và Tiểu Tường.”

Đang ngồi trên ghế sa lon xem hoạt hình Tiểu Tường nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp chớp mắt to: “Ba, gian phòng kia chỉ là bài trí. Con và tiểu heo mập luôn luôn ngủ cùng cha.”

Tiểu Hàng nổi giận, nó xoay người đối với Tiểu Tường ồn ào: “Anh không phải tiểu heo mập. Anh là anh trai của em.”

Tiểu Tường nhún nhún vai, cúi đầu xuống tiếp tục xem hoạt hình.

Tiểu Hàng nhìn chằm chằm Tiểu Tường hồi lâu, con mắt đều mệt mỏi, đành phải quay đầu nhìn về phía Việt Lăng Thiên đang cười: “Ba, Tiểu Tường không có lễ phép, con cùng nó nói chuyện, nó ngay cả rắm cũng không thèm phóng.”

“Tiểu Hàng không thể nói như vậy.” Việt Lăng Thiên hiện tại biết rõ Tiểu Hàng giống ai học ai, xem ra Hứa Duệ còn không có thật cẩn trong từ lời nói đến việc làm, thực phải hung hăng đánh mông ai đó.

Tiểu Hàng nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt nghi hoặc: “Cha nói, Tiểu Hàng không thể nói, tại sao?”

Việt Lăng Thiên hướng con trai vẫy tay, để cho nó tới cùng ngồi trên giường nói chuyện, mới kiên nhẫn đối với song bào thai nói: “Cha và các con cũng không thể nói, cha phạm sai lầm, ba lát nữa sẽ trừng phạt cha. Những lời này rất không lễ phép, Tiểu Hàng và Tiểu Tường nhất định phải sửa, không thể lại đối với bất kì người nào nói, biết không?”

Vừa mới bước chân vào giữa phòng Hứa Duệ nghe được Việt Lăng Thiên nói không khỏi mi tâm nhảy dựng, rất nghi hiểm. Cần chạy hay không?

“Cha các con vào rồi.” Việt Lăng Thiên lời vừa nói xong, song bào thai  đồng thời quay đầu, con mắt đen như mực sáng ngời nhìn Hứa Duệ.

Hứa Duệ nâng chân lên lại từ từ hạ xuống, cười đi vào phòng.

Việt Lăng Thiên khóe miệng chứa đựng nụ cười trêu tức nhìn Hứa Duệ, cậu vừa tắm rửa, mặc áo ngủ trên người, cả người đều lộ ra bộ dáng khoan khoái nhẹ nhõm. Nhưng lúc này trên mặt có chút hồng, bộ dáng tươi cười cũng có chút xấu hổ.

“Tiểu Hàng Tiểu Tường hôm nay rất đáng yêu.” Hứa Duệ tìm cách nói chuyện.

“Cha, con và tiểu heo mập luôn luôn đáng yêu.”

Dưới ánh mắt ba ba con, Hứa Duệ gãi gãi đầu, sau đó rất chân thành mà nói lời xin lỗi với song bào thai: “Tiểu Hàng Tiểu Tường xin lỗi, là cha nói sai rồi. Câu nói kia nhất định phải quên nó, ngàn vạn lần không được đối với bất kì ai nói ra. Đây là rất không lễ phép, sẽ có người nói các con không có người dạy.”

“Câu của em quá dài rồi.” Việt Lăng Thiên nhìn Hứa Duệ song bào thai há cái miệng nhỏ nhắn nhìn Hứa Duệ, lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hứa Duệ, trong nội tâm không khỏi buồn cười.  dammy9694.wordpress.com

Việt Lăng Thiên ôm lấy Việt Dĩ Tường, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tường con nghe hiểu không?”

“Ừ, Tiểu Tường sẽ không nói.”

Hứa Duệ nghe xong đại hỉ, không khỏi cũng ôm lấy Tiểu Hàng: “Tiểu Hàng con cũng nghe hiểu chứ?”

Tiểu Hàng vẻ mặt mờ mịt nhìn Hứa Duệ: “À?”

Hứa Duệ kiễn nhẫn giải thích: “Lời cha vừa nói con nhớ kĩ chưa?”

Tiểu Hàng nghĩ một lát, duỗi ngón tay ra: “Cha xin lỗi, đã quên, không có người dạy.”

“…”

“Phốc ha ha ha…”

Tiểu Hàng chỉ cảm thấy cánh tay được cậu ôm càng ngày càng dùng sức, ngọ nguậy người một cái, học Tiểu Tường nói: “Tiểu Hàng về sau không nói.”

Cánh tay nới lỏng, Tiểu Hàng vội vàng trốn khỏi cái ôm của Hứa Duệ, leo lên lưng Việt lăng Thiên, hai tay ôm vai ba, dùng sức ôm chặt lưng anh.

Tiểu Hàng và Tiểu Tường không chịu về phòng của bọn nó, bọn nó đã quen cùng Hứa Duệ ngủ một chỗ. Vì vậy hai người lớn hai người nhỏ ngủ cùng một giường.

Tiểu Hàng và Tiểu Tường đều víu lấy Việt Lăng Thiên kể chuyện xưa cho bọn nó, về phần Hứa Duệ, bởi vì mỗi ngày đều nhìn thấy cha, đã không quá hiếm lạ rồi.

Hứa Duệ chống đầu, mỉm cười nhìn song bào thai khó có được nhất trí mà trái phải quấn quít lấy Việt Lăng Thiên. Loại tình huống này trước kia luôn phát sinh trên người cậu đâu rồi, tuy hai đứa con trai đột nhiên không đến quấn quít lấy mình có chút thất lạc, nhưng nhìn ba ba con Việt Lăng Thiên trao đổi với nhau, trong nội tâm lại là vui vẻ.

Hứa Duệ kể chuyện cho hai đứa con trai đều là truyện cổ tích mang ý nghĩa giáo dục, hoặc truyện dân gian. Mà Việt Lăng Thiên thì không phải, anh đem hai đứa con mới hai tuổi trở thành người lớn, mới mở miệng ra liền trực tiếp giảng về vụ trụ, giảng hệ ngân hà…

Việt Lăng Thiên thanh âm không nhu hòa như Hứa Duệ, anh thanh âm trầm thấp bình tĩnh. Ngữ điệu chậm rãi trật tự rõ ràng, chẳng những đem Tiểu Hàng và Tiểu Tường hấp dẫn, cũng làm cho người đang nhãn nhã xem cuộc vui Hứa Duệ cũng hấp dẫn.

Tiểu Hàng và Tiểu Tường kì thật nghe không hiểu lắm, nhưng trẻ con là rất hiếu kì, càng là không hiểu, càng là chuyện lạ xảy ra, bọn nó lại càng chăm chú. Hơn nữa thanh âm và khí thế của Việt Lăng Thiên làm cho người ta có cảm giác an toàn và an tâm, song bào thai nghe chăm chú, đặc biệt là Tiểu Tường. Nó xem hoạt hình cơ hồ đều là cơ giáp và người ngoài hành tinh, bối cảnh chính là vũ trụ và hệ ngân hà. Tiểu Hàng ít hơn, nó thích chơi, người cũng quá nhanh nhẹn hiếu động, nhưng dù sao cũng là song bào thai, Tiểu Tường xem cái gì, nó cũng sẽ cùng một chỗ xem, cũng là kiến thức nữa nửa vời rồi.

Về phần Hứa Duệ, cậu đương nhiên biết rõ. Nhưng Việt Lăng Thiên dùng góc độ khác thuyết minh, cái đó và cậu bình thường xem không giống nhau, rất thú vị, đồng thời cũng dẫn dắt cậu càng nhiều suy nghĩ hơn.

Nhưng là…

Việt Lăng Thiên cũng đã nói một giờ rồi, song bào thai càng nghe lại càng có tinh thần hơn, cái này sao có thể được?

Hứa Duệ có chút đố kị, bình thường cậu kể chuyện trước khi ngủ, nhiều nhất là nửa tiếng Tiểu Tường liền ngủ mất, Tiểu Hàng cũng sẽ ngủ theo. Nhưng bây giờ nhìn xem, Tiểu Tường và Tiểu Hàng đều há cái miệng nhỏ nhắn nhìn chằm chằm vào Việt Lăng Thiên, thỉnh thoảng  ‘ah’ ‘nha’ mà kêu lên, vẻ mặt ngạc nhiên. Lúc nào bọn nó mới ngủ?  dammy9694.wordpress.com

“Lăng Thiên, anh phải nói ít câu chuyện làm bọn nhỏ buồn ngủ.”

Việt Lăng Thiên cười lườm Hứa Duệ: “Trước kia anh vừa nói những lời này, em một chút liền ngủ.”

Hứa Duệ mặt có chút nóng, cậu hung hăng lườm Việt Lăng Thiên: “Anh chọn lựa khi ấy giảng, sao có thể còn thức?”

Việt Lăng Thiên cười, anh tự tay sờ sờ mặt Hứa Duệ. Hứa Duệ dừng một lát, mỉm cười giơ tay đặt lên mu bàn tay Việt Lăng Thiên.

Có đôi khi hai người thân mật không phải dựa vào sớm tối bên nhau, mà là tâm linh tương thông. Đúng như thế lúc trước thân cận Hứa Duệ nói, cậu phải hiểu Việt Lăng Thiên, muốn biết anh đang làm gì, muốn bồi dưỡng chung hứng thú cho hai người, cho nên cậu muốn học trường quân đội. Hiện tại cậu đã trở thành sinh viên trường quân đội rồi, đồng thời cũng cùng Việt Lăng Thiên đã có hai đứa con trai Việt Dĩ Hàng và Việt Dĩ Tường.

Tiểu Hàng và Tiểu Tường sinh ra, vì cuộc hôn nhân Hứa Duệ và Việt Lăng Thiên nền móng rất mỏng hai đứa nhỏ chính là năng lượng vào ngôi nhà nhỏ, hình thành một loại tình cảm trộn lẫn vào nhau, cái loại máu mủ tình thâm này, chính là thứ tạo dựng nên tình yêu.

Thâm tình đối mặt, nhu tình chân thành, nhưng tiếc là âm thanh sát phong cảng đã đến.

Tiểu Hàng duỗi bàn tay béo béo kéo tay Việt Lăng Thiên, giục nói: “Ba, ba như thế nào không nói.”

Tiểu Tường cũng khó hiểu nhìn Việt Lăng Thiên. Nó đang nghe mê mẩn đây này, ba vừa mới nói về sau dẫn nó cùng tiểu heo mập còn có cha đi du lịch vũ trụ.

Việt Lăng Thiên trấn an hai song bào thai cười cười, đối với Hứa Duệ nói: “Nếu không, em đi phòng Tiểu Hàng Tiểu Tường ngủ? Ngày mai em vẫn phải dậy sớm đi học.”

Hứa Duệ lắc đầu: “Không cần, em muốn cùng với ba người ngủ.”

Việt Lăng Thiên cười nhẹ: “Ngày mai cũng đừng bị đánh ngã.”

Hứa Duệ khinh thường hừ một tiếng: “Chớ xem thường em, không bằng, chúng ta cuối tuần luyện một chút, anh cũng chỉ điểm cho em một chút, được không?”

Việt Lăng Thiên gật đầu: “Vậy thì đi căn cứ, xem em cùng với cơ giáp dung hợp tới trình độ nào? Tiểu Hàng và Tiểu Tường đưa đi nhà lớn cho ông bà nội.”

Song bào thai nghe xong không có mình, đứng lên ngồi xuống tuyên bố: “Chúng con muốn cùng cha và ba cùng một chỗ.”

“Ừm, cùng một chỗ, chúng ta cũng một chỗ. Bảo bối, nhanh  ngủ đi, đã rất trễ.” Hứa Duệ vừa qua loa nói, vừa ôm lấy Tiểu Hàng nghiêng người nằm xuống, còn ra hiệu Việt Lăng Thiên nhanh đưa tay cũng ôm Tiểu Tường.

Tiểu Hàng đập vài cái, không thể chạy ra khỏi áp chế của Hứa Duệ, đành phải hỏi: “Cha, vì cái gì con phải ngủ với ngài.”

“Con mỗi ngày đều cùng cha ngủ.”

“Nhưng con hôm nay muốn cùng ba ngủ.”

“Tiểu Hàng không yêu cha sao?” Hứa Duệ bắt đầu giả vờ. Ai ngờ Tiểu Hàng thấy thế ngược lại tạch tạch tạch nở nụ cười. Bộ dáng tươi cười vui vẻ dẫn tới Tiểu Tường đã nằm xuống lần nữa giãy dụa muốn ngồi dậy.

Một cười một động, song bào thai càng có tinh thần hơn.

Hứa Duệ không có biện pháp, cậu nhíu mày đối với Việt Lăng Thiên nói: “Lăng Thiên, anh đi thư phòng ngủ trước đi, em dỗ hai đứa nó ngủ. Anh ở, bọn nó căn bản vốn không muốn ngủ.”

“Được.”

Đợi Việt Lăng Thiên đi ra ngoài, Hứa Duệ đem Tiểu Hàng và Tiểu Tường nằm song song trên giường, vừa đắp chăn vừa nói: “Bảo bối của cha, không ngủ được lớn lên sẽ không cao, về sau không ai cần biết không?”

“Vì cái gì không ai cần?”

“Ai cần thứ ba thốn*!”

*1 thốn (1 tấc) (市寸, cun) = 10 phân = 3,33 cm.

3 thốn= 30 phân=99,9 cm (Tự động làm tròn luôn 1m)

“Cái gì là ba thốn?”

“…” Hứa Duệ ứa ra mồ hôi.

Bình tĩnh tâm tình, Hứa Duệ vận công đến bàn tay, sau đó đặt trên trán Tiểu Hàng Tiểu Tường, hai dòng nước ấm tách ra từ lòng bàn tay chậm rãi tiến vào thân thể song bào thai, theo kinh mạch chậm rãi đi vào.

“Ngoan, nhắm mắt lại. Nghe cha nói.” Hứa Duệ thấp giọng đọc khẩu quyết.

Bộ khẩu quyết này Tiểu Hàng và Tiểu Tường nghe từ nhỏ đã nghe thành quen, bộ khí công này có tác dụng an thần, vừa rồi náo loạn có chút hưng phấn tâm tình giờ chợt bình tĩnh trở lại. Lại qua giờ bình thường bọn nó hay ngủ, Tiểu Hàng và Tiểu Tường cũng đã mệt, cho nên không lâu lắm, song bào thai liền ngủ mất, phát ra tiếng hít thở nhỏ mà đều đều.  dammy9694.wordpress.com

Hứa Duệ nhắm mắt lại chăm chú kiểm tra thân thể cho các con, bởi vì bộ khí công này, thân thể Tiểu Hàng và Tiểu Tường gần đây rất tốt, ngay cả tiêm vắc-xin phòng bệnh bình thường đều phát sốt đều dường như không có, cho dù phát sốt, cũng có Hứa Duệ giúp bọn nhỏ khơi thông.

Quy tắc chung của trung y là không đau, đau là không thông. Chỉ cần khơi thông, liền không khó chịu, rất nhanh sẽ khôi phục.

Việt Lăng Thiên đứng ở cửa ra vào yên lặng nhìn Hứa Duệ nhắm mắt hai tay để ở trên trán các con. Anh không có lên tiếng, càng không đi quấy rầy. Hứa Duệ là người rất đơn thuần không có tâm cơ, nhưng cảm thấy cậu có những hành vi và tư tưởng rất trái ngược. Việt Lăng Thiên biết Hứa Duệ có bí mật, nhưng anh không muốn mở miệng hỏi, chỉ hi vọng Hứa Duệ tự mình mở miệng nói cho anh biết.

Việt Lăng Thiên nhìn một lúc, đang muốn lui ra khỏi phòng, lúc này Hứa Duệ lại mở mắt nhìn anh: “Lăng Thiên.”

Việt Lăng Thiên chậm rãi đi về phía Hứa Duệ ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Em vừa mới làm cái gì?”

Hứa Duệ nhìn con mắt Việt Lăng Thiên: “Em đang luyện khí công, một loại khí công Trung Quốc cổ nhưng hiệu quả rất chậm.”

Việt Lăng Thiên khiêu mi, cũng không nói lời nào.

Hứa Duệ cũng không biết nói từ đâu, cậu là tuyệt không thể nói cho Việt Lăng Thiên là cậu xuyên việt tới. Được rồi, bịa chuyện, nửa thật nửa giả sẽ rất giống như thật: “Bộ khí công này rất thần kì, khi đó em bị trọng thương động cũng không động được, bị tiêm một châm, lại bị Phí Nặc Man từ chối…Trong nội tâm rất tuyệt vọng, cũng không muốn sống. Chỉ là cha, nếu như em chết, đoán chừng cha cũng không sống nổi, vì vậy em bắt đầu luyện bộ khí công này. Liền như vậy. Về sau, nếu như em có chuyện gì phiền lòng, đều niệm niệm khẩu quyết.”

Việt Lăng Thiên trầm mặc một hồi, hỏi: “Vậy vì cái gì lại tha thứ cho Hứa Nghĩa?”

“Anh ta thừa nhận sai lầm của mình, cũng đã trả cái giá lớn như vậy. Anh ta đến xin lỗi với em, em tại sao không quên đi hận thù anh ta? Tha thứ cho nên cũng không muốn ghi nhớ hận cũ.” Hứa Duệ tâm tình cũng rất phức tạp, Hứa Nghĩa đánh chết chính là Hứa Duệ chính thức, cậu mới có cơ hội xuyên qua, mới gặp phải Việt Lăng Thiên, mới có thể sinh song bào thai.

Hết thẩy đều là nhân quả tuần hoàn, ngươi đang làm, trời đang nhìn.

Hứa Duệ tha thứ cho Hứa Nghĩa, là Hứa Nghĩa tự mình đến xin lỗi với cậu, cũng cùng cậu nói rất nhiều chuyện trong lòng của anh ta cũng như con đường đã trải qua. Đối với Hứa Nghĩa, Hứa Duệ không cách nào nói nổi nhưng lời ác độc, huống hồ cậu hiện tại cũng là cha của hai đứa con rồi.

Nói cho cùng, hết thảy hậu quả xấu đều là Hứa Hòa Thắng người đã ngồi trong tù gây ra, muốn oán muốn hận, hẳn là Hứa Hòa Thắng.  dammy9694.wordpress.com

Việt Lăng Thiên đưa tay ôm Hứa Duệ: “Tha thứ, rất ít người làm được.”

“Có lẽ lúc trước là hận anh ta không thể chết, nhưng trong cuộc sống của em còn có anh có Tiểu Hàng Tiểu Tường, căn bản không có thời gian  suy nghĩ chuyện khác. Nếu như tha thứ của em có thể để cho Hứa Nghĩa giảm bớt áy náy, một lần nữa mở ra cuộc sống mới của anh ta, vậy cũng là chuyện tốt.”

“Em luyện bộ khí công này ngoại trừ an thần, còn có hiệu quả gì?”

“À?”

“Có thể kéo dài sao?”

“…”

“Đến thử xem.”

“…Tiểu Hàng Tiểu Tường ở.”

“Chúng ta đi phòng bọn nó. Còn chưa có thử qua căn phòng màu sắc rực rỡ tràn ngập hình ảnh nhi đồng đâu.”

“Em sáng ngày mai sẽ dậy sớm.”

“Em sẽ đem bọn họ đánh ngã đấy.”

“…”

Tiểu Hàng và Tiểu Tường xinh đẹp đáng yêu nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong phòng ngủ bọn nó còn không có ngủ qua, cha và ba đang cố gắng tạo người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK