Rõ ràng không nên sợ hãi nhưng trong đáy lòng Mộ Tịch Thịnh cư nhiên cảm thấy bất an, loại cảm giác kì quái này rốt cuộc là cái gì?
"Tại sao không?"Tiêu Kính hưởng thụ vui vẻ thắng lợi, hóa ra cảm giác mèo vờn chuột là như vậy, kỳ thực cảm giác một ngụm nuốt vào con chuột không phải sảng khoái nhất mà là quá trình nhìn con chuột dằn vặt trước khi chết, có một loại vui vẻ khó hiểu làm cho người ta nghiện.
Đại khái cảm thấy đã đủ lâu, Tiêu Kính mới không nhanh không chậm mở miệng nói.
"Ảo mộng không chỉ là một loại xuân dược kì quái mà còn là một loại độc dược, đương nhiên thế nhân không biết, loại dược này không chỉ làm người trúng độc chán ghét người cùng hắn giao hợp mà còn để lại một mầm tai họa trí mạng."
"Mộ Tịch Thịnh, ngươi biết không? Ảo mộng còn có một cái tên rất hay, là Nhất mộng Nam Kha. Chỉ cần người trúng độc cùng người hắn yêu giao hợp, hắn sẽ chết ngay lập tức, tựa như một giấc mộng Nam Kha."
"Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ không yêu bất luận kẻ nào, không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại yêu con của mình, nhìn tình hình hiện nay thì xem ra ngươi chưa có cùng cháu ngoại ta giao hợp. Bất quá ngươi không nên cao hứng quá sớm, cho dù không giao hợp, không bao lâu nữa, ngươi sẽ mơ một giấc mơ không bao giờ tỉnh, thần tiên cũng bó tay."
Thống khoái nói xong, Tiêu Kính cảm thấy trong lòng trống rỗng, kỳ thực còn có một nguyên nhân quan trọng y không nói ra, đó chính là, sở dĩ y đưa Tiêu Hiểu Ảo mộng là bởi vì y muốn phá hư quan hệ của bọn họ lúc đó, y chịu không nổi Hiểu Hiểu yêu thương nam nhân khác. Nếu Hiểu Hiểu chưa từ bỏ ý định thì y sẽ tự tay chặt đứt đoạn tình duyên này.
Mộ Tịch Thịnh không biết mình đang dùng loại tâm tình gì đứng ở chỗ này, hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Kính, hận không thể ở trên người y khoan một lỗ thủng.
"Chỉ sợ ngươi không có nghĩ muốn giết ta đi? Ngươi căn bản là muốn Tiêu Hiểu ly khai ta nên mới dùng Ảo mộng, đừng viện ra một đống lý do vô vị như vậy, ngươi căn bản là yêu thân muội muội của ngươi đến không thể tự kiềm chế."
"Đúng vậy, ta yêu nàng, ta hận không thể đem tất cả dâng cho nàng, nhưng chính là ngươi, là ngươi đã phá hủy tất cả. Nếu như không có ngươi, Hiểu Hiểu sẽ không thống khổ như vậy, là ngươi gây ra tất cả những chuyện này."
Gương mặt Tiêu Kính dữ tợn, đây là tâm sự bị nói trắng ra nên thẹn quá hóa giận thôi.
"Bất quá ngươi cũng không trụ được bao lâu nữa đâu, chút nữa thôi ngươi sẽ lập tức hôn mê bất tỉnh. Ở xung quanh cánh rừng ta đã hạ Thanh lam, Ảo mộng cũng Thanh lam kết hợp sẽ sinh ra tác dụng. Hừ, để ngươi chết kiểu này thật là quá dễ cho ngươi, cơ mà ngươi yên tâm, ta rất nhanh sẽ đưa Mộ Ti Vũ đi theo ngươi, tên nghiệt chủng đó vốn không nên tồn tại trên thế gian này!"
"Ngươi ——"
Mộ Tịch Thịnh muốn giết Tiêu Kính, không nghĩ tới mình cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
"Lúc đầu dự định ngay lúc này sẽ giết ngươi nhưng như thế này chẳng phải quá đơn giản sao? Cho dù là đôi uyên ương số khổ ta cũng không muốn cho ngươi làm."
Tiêu Kính thong thả chậm rãi bước đến bên người Mộ Tịch Thịnh, ngồi xổm xuống, nhìn người kia dù trúng độc mê man vẫn cau mày, tâm trạng hỗn độn, cũng không có vui vẻ khi báo thù, làm thế này có đúng không? Y cũng không biết.
Một thân ảnh lặng lẽ đi ra khỏi bóng đại thụ, từ từ hướng tới phía sau Tiêu Kính, hương thơm thản nhiên bay vào chóp mũi Tiêu Kính, y không cần quay đầu lại cũng biết khí tức này là của ai.
Chính là không đợi y lên tiếng, một bàn tay trắng noãn đã cầm một cây trâm cài, hung hăng đâm vào sau tim y, quyết tuyệt, không một tia do dự.
"Hiểu Hiểu, vì sao?"
Tiêu Kính ngã xuống, trong mắt nhìn tới một thân ảnh thướt tha, là quyến luyến, là không muốn, càng có vô số phiền muộn.
"Ca ca, vì sao lại đối với ta như vậy?"
Tiêu Hiểu nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Tiêu Kính, động tác kia, thần tình kia, giống như là thân mật với người yêu, Mộ Tịch Thịnh ở một bên nàng lại không hề liếc mắt nhìn một cái.
"Hiểu Hiểu ——"
Miệng Tiêu Kính khẽ há ra lại khép lại, ánh mắt bắt đầu tan rã nhưng vẫn nỗ lực nhìn rõ nữ nhân trước mắt, muốn đem nụ cười của nàng thật sâu khắc vào trong đầu, như vậy kiếp sau, cho dù ở giữa biển người, y cũng có thể tìm được nàng.
"Ca ca, muội tin tưởng huynh như vậy, vì sao huynh lại đối với muội như thế? Muội chính là Hiểu Hiểu huynh yêu thương nhất a!"
"Ca ca, huynh có nhớ khi còn bé không? Muội không nghe lời, trộm tiến vào thư phòng của cha, kết quả lại đem bình hoa cha thích nhất đánh vỡ, huynh đã giúp muội chịu phạt, bị cha phạt roi, hại muội khóc rất lâu."
"Ca ca, khi muội nói với huynh muội thích biểu ca, huynh rõ ràng nói sẽ ủng hộ muội a. Lúc đó nếu như huynh nói không đồng ý, muội sẽ đáp ứng huynh, nhưng mà huynh tại sao lại không nói?"
"Ca ca, qua nhiều năm như vậy, huynh thật sự quan tâm muội sao?..."
Tiêu Hiểu ôm lấy đầu Tiêu Kính, tại bên tai người kia nói nhỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống, lúc này trong mắt nàng chỉ có thống khổ, chính là dù nàng nói gì, người đã nhắm mắt lại kia cũng không còn nghe được nữa.
"Giấc mộng Nam Kha, là giấc mộng đẹp của muội, hay là của huynh đây?"
"Ca ca, huynh thật khờ, biết rất rõ ràng muội giả điên cũng không có vạch trần muội!"
"Ca ca, muội mệt mỏi, muội không hận, cũng không muốn hận nữa, có thể kết cục này đối với chúng ta mà nói là tốt nhất rồi."
"Ca ca, kiếp sau muội nhất định phải cùng huynh ở một chỗ, khi đó thiên nam địa bắc, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau."
Tiêu Hiểu không có điên, chỉ là nàng không muốn đối mặt với hiện thực mà thôi. Song thời khắc này, nàng có thể điên thật rồi, ở trong rừng cây yên tĩnh không bóng người, nàng không chút ngại bẩn ngồi dưới đất, ôm lấy một cỗ thi thể, lầm bầm nói miên man. Y phục tuyết trắng của nàng dính đầy máu, biểu tình dại ra, lúc này, nàng đang sống trong giấc mộng của chính mình.
Giấc mộng Nam Kha, mộng đoạn hoàn lương. Thiên địa to lớn, chỉ có tình ái làm cho người bi thương. Mộ Tịch Thịnh hôn mê, Tiêu Kính đã chết, Tiêu Hiểu điên rồi, bọn họ đều ở trong giấc mộng của mình, có bi có hài.
...
"Cha ——"
Mộ Ti Vũ giật mình tỉnh giấc, nó mơ thấy cha gọi tên nó. Thanh âm kia thật ai oán, bi thương làm nó không ngừng rơi lệ.
Sau khi tỉnh lại, không biết từ lúc nào, vỏ gối đã bị nước mắt làm ướt một mảnh.
"Viễn Viễn, cha đã xảy ra chuyện, nhất định đã xảy ra chuyện!"
Không biết vì sao, Mộ Ti Vũ tin tưởng như thế.
...
Yêu thật sâu
Đổi lại ngươi vô tình
Này chẳng lẽ là số phận của nam nhân si tình?
Ngày trước lưu luyến phân ái tình mệt mỏi
Cho tới bây giờ đổi thành vết thương buồn đau.
Mưu tính cũng dài,
Tình lộ cũng xa,
Còn ai có thể an ủi?
Linh hồn cô đơn này,
Lòng ta chua xót,
Ta oán hận!
Ta hối hận đã trả giá tuổi thanh xuân của mình,
Tính mạng của ta thì sao?
A ~
Tâm mất,
Mộng mất ——