"Tiểu Ngải, ngươi đờ ở chỗ đó làm gì, đang suy nghĩ a? Còn không mau giúp ta bưng cái ghế lại đây!"Đôi mắt câu hồn, xinh đẹp thoáng trừng lên, nháy mắt xương mọi người đều nhuyễn, chẳng qua đối với hai người đã sớm thấy nhưng không thể trách thì thật ra không có tác dụng gì.
Nghe được lời Mạc Cơ, không khỏi vẻ mặt khóc tang, thương cảm liếc mắt nhìn Lam Thần một cái, Tiểu Ngải mới không tình nguyện chầm chậm đi đến bên cạnh bàn, thở hổn hà hổn hển bưng cái ghế gỗ lim nặng trịch lại.
Tình tự ai oán hận không thể nhấn chìm toàn bộ gian nhà, "Vì sao người không may luôn là ta? Vì sao bắt ta nhận một người hầu như vậy? Thần phật đầy trời a, mau mở mắt đi, làm mỹ nhân rắn rết này ly khai ta đi, chỉ dù chỉ là thời gian uống một chén trà thôi Tiểu Ngải ta cũng sẽ cảm động rơi nước mắt a!"
Trong lòng kêu thần kêu quỷ nhưng cũng không dám đem nửa phần bất mãn lộ ra ngoài, bằng không sẽ không chỉ chịu loại dằn vặt đơn giản như vậy, khả năng còn có thể muốn sống không được muốn chết không xong.
Nghìn vạn lần đừng nghĩ đây là truyện phóng đại giật gân nha, đây là chuyện thực trăm phần trăm.
"Ngươi chết rồi sao, sao còn không mau đến giúp một tay?"
Nhìn tốc độ so với rùa còn chậm hơn của Tiểu Ngải, Mạc Cơ đã sớm không nhịn được, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, "ba" một tiếng đánh lên cánh tay Lam Thần, ngón tay dài nhỏ chỉ chỉ Tiểu Ngải vẻ mặt thống khổ, cái động tác này không cần nói cũng hiểu.
"Vâng, vâng, vâng, ta lập tức đi!"
Cúi đầu khom lưng vâng lời ác bá nào đó, Lam Thần cẩn thận sờ sờ chỗ cánh tay bị đánh đau, nơm nớp lo sợ chạy lên trước hỗ trợ.
Chỉ là từ đầu đến cuối, Bích Anh chỉ an vị ở một bên nhìn. Đối với tuyệt mĩ nam tử bóc hoàng bảng này, trong lòng nàng dâng lên cảm giác nguy cơ mạnh mẽ. Bất quá nhìn qua nhìn lại quan hệ của ba người này thì càng thêm nghi hoặc.
Cuối cùng Mạc Cơ hạch sách chán rồi mới thong thả từng bước ngồi xuống bên giường. Cũng không vội bắt mạch giống như thầy thuốc bình thường, chỉ ngồi nhìn như vậy. Tiểu Ngải cùng Lam Thần đứng một bên sớm đều không tự chủ được mở to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng nghẹn lại, không dám phát ra thanh âm quá lớn.
"Không biết tiên sinh thấy thế nào?"
Qua một lúc lâu, Bích Anh cuối cùng kiềm chế không được, bắt đầu đặt câu hỏi, ngón tay không khỏi gõ nhẹ lên mặt bàn, đem bất an trong đáy lòng thể hiện triệt để.
Mạc Cơ cũng không đáp lời, chỉ một mực chuyên chú nhìn. Qua một lúc lâu, vào lúc tất cả mọi người cho rằng thời gian đã ngừng lại, y cuối cùng chủ động vươn tay lật tay áo rộng thùng thình của bệnh nhân, lộ ra một cánh tay xinh đẹp.
Động tác hơi thô lỗ, giống như đang tức giận với ai, Mạc Cơ kéo tay phải chôn trong chăn của Khương Quân ra, nhẹ đáp lên hai ngón tay xem mạch.
"Không nghĩ tới lại vướng tay vướng chân như vậy! Lực lượng của hơi thở bám vào thân thể cư nhiên lại lợi hại như thế, xem ra lấy lực lượng hiện nay của ta muốn đánh vỡ là không có khả năng! Bất quá, thật hiếu kỳ, vì sao trên người người này chỉ có một nửa linh hồn? Hơn nữa cũng không giống như là bị dùng phương pháp gì mạnh mẽ xé rách, trong này lẽ nào còn có nội tình?"
Đem tình huống của Khương Quân suy nghĩ một vòng trong đầu, càng nghĩ nghi hoặc càng sâu.
Thả tay Khương Quân ra, giả bộ học giả, thậm chí còn vờ vuốt vuốt ria mép căn bản không tồn tại, Mạc Cơ ngừng lại trong chốc lát mới đem kết quả nói ra.
"Nàng đây là trúng tà!"
"Trúng tà?" Bích Anh ngạc nhiên, "Vậy có phương pháp nào giải không?"
Miệng hỏi, trong lòng lại cân nhắc một chút, "Loại tà Khương Quân trúng chỉ sợ là giống như bệ hạ! Nếu như người này thật sự có thể chữa khỏi cho Khương Quân thì để cho y đi trị liệu cho bệ hạ!" Chỉ một lát đã đem mọi chuyện trong đầu bố trí thứ tự chu đáo.
"Nói ra thì thật xấu hổ ——" Ở vấn đề then chốt chắt một cái nút không lớn không nhỏ, thỏa mãn thấy tất cả mọi người đều dựng thẳng lỗ tai, bộ dạng hiếu kì, từ từ chầm chậm nói nốt, "Tà vật ám trên người tướng quân quá lợi hại, ta vừa rồi đã làm một pháp thuật nhưng chỉ có thể cam đoan tướng quân không gặp nguy hiểm, về phần tiến thêm một bước, sợ rằng phải tìm sư huynh của ta tới mới được!"
"Sư huynh?"
Ba người không hẹn mà cùng sợ hãi kêu lên.
"Ngươi có sư huynh sao?"
Tiểu Ngải nhịn không được lập tức đặt câu hỏi. Rắn rết mỹ nhân này thì ra cũng không lẻ loi một mình sao? Cư nhiên còn có sư huynh! Sư huynh này rốt cuộc là loại người gì a? Nỗ lực ở trong đầu phác họa nửa ngày, một chút cũng không tưởng tượng ra nổi.
"Vì sao ta lại không thể có sư huynh?" Xem thường liếc mắt nhìn ba người, Mạc Cơ tiếp tục, "Sư huynh của ta nếu như tới, nhất định có thể chữa khỏi cho Khương Quân, thậm chí ngay cả chủ tử của ngươi cũng có thể chữa!"
Chỉ là một câu nói cũng đủ làm Bích Anh từ trên ghế nhảy dựng lên, người này vậy mà biết! Vốn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, thoáng chốc biến thành cung kính.
"Tiên sinh như thế nào biết được?"
"Thiên cơ bất khả lộ!"
Làm một biểu tình bí hiểm, Mạc Cơ cảm thấy sự tình tựa hồ ngày càng thú vị. Không phải y không chịu nói cho Bích Anh, chỉ là y đâu thể nói: "Ta có thể đọc nội tâm người khác cho nên biết bệ hạ của ngươi giống như Khương Quân, đang nằm trên giường không dậy nổi!" chứ.
Thật may chuyện Mạc Cơ có thể nhìn thấu nhân tâm Tiểu Ngải không biết, nếu không không biết hắn sẽ sợ hãi thành bộ dáng gì nữa đây? Ngày thường không có việc gì làm, hắn đều thích ở trong lòng nguyền rủa Mạc Cơ, cho nên Mạc Cơ mới khắp nơi nhắm vào hắn, cho hắn chút giáo huấn nho nhỏ.
"Vậy sư huynh của tiên sinh là ——"
"Ách, sư huynh của ta chính là đương nhiệm gia chủ Mộ gia của Cảnh quốc — Mộ Tịch Thịnh! Ta nghĩ ngươi hẳn là đã nghe qua rồi!"
"Mộ gia chủ?" Bích Anh triệt để bị làm cho hồ đồ, "Vậy tiên sinh có thể xem trước tình huống cho chủ tử của ta một chút không?"
"Được, cũng tốt, ta chỉ có thể cố hết sức thôi!"
Giống như ban cho người khác ân huệ, Mạc Cơ cao ngạo gật đầu, kì thực đáy lòng đã sớm cười lăn lộn, trò vui này càng chơi càng thú vị, cảm giác đem đủ loại người chơi đùa trong lòng bàn tay, chỉ có một chữ: Thích.
...
Theo Bích Anh đi tới tẩm cũng của Hách Liên Khởi Tô, Mạc Cơ lúc này mới chân chính cảm thấy kinh ngạc. Thế nào lại như vậy? Nữ vương này cư nhiên cũng chỉ có một nửa linh hồn, còn nửa kia đang ở trên người tướng quân. Càng làm cho y nghĩ mãi không hiểu chính là người chỉ có một nửa linh hồn sao có thể sống lâu tới như vậy, trên người hai người này rốt cuộc đang che giấu bí mật gì?
"Bán hồn sao? Thật là hiếm thấy!"