Tia ánh sáng kia di chuyển cực nhanh, chỉ một chút sau đã biến mất không thấy. Mạc Cơ ngừng chân, kiểm tra chung quanh, cho dù dùng thần thức lục soát cũng không phát hiện ra có gì khác lạ."Chẳng lẽ là ta hoa mắt?" Suy nghĩ một chút, lại lắc lắc đầu, loại chuyện này không có khả năng phát sinh, "A, kỳ quái, đây là chỗ nào? Trong cung cũng có loại địa phương này sao?"
Lúc này, y đang ở trong một tiểu viện yên lặng, chung quanh mọc đầy cỏ dại, hầu như không có hơi người, khắp nơi rách nát, hơn nữa còn không có ai, tựa hồ là một sân viện đã bị vất đi rất lâu, như vậy lại càng làm cho người nghi ngờ. Bởi vì Hách Liên Khởi Tô cùng Khương Quân cùng lúc xảy ra chuyện, hai trụ cột lớn nhất Trục Nguyệt quốc đồng thời đổ xuống, Hách Liên Khởi Nhiên đã sớm lệnh Bích Anh đem hoàng cung vây chật như nêm cối, cho dù là nơi như lãnh cung cũng phái không ít thị vệ canh gác để ngừa tin tức lộ ra ngoài, cho nên một nơi không có bóng người như thế này làm Mạc Cơ rất nghi hoặc, hơn nữa Mạc Cơ khẳng định, y còn chưa có chạy ra khỏi hoàng cung.
"Quên đi, vào xem thử xem sao!"
Không sao cả cười cười, Mạc Cơ hiện tại chỉ còn là bán thần nhưng nghĩ đến thế gian này cũng không có mấy thứ có thế tổn hại tới y. Nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa cũ nát, phát sinh tiếng "chi nha" khó nghe, không biết đã qua bao nhiêu năm, cánh cửa đều có chút lung lay sắp đổ, tựa hồ chỉ cần đẩy mạnh một chút sẽ ngã xuống.
Gian nhà không lớn, toàn bộ trống rỗng vắng vẻ, chỉ có vài thứ tạp vật tùy ý rơi vãi. Trên tường treo đầy mạng nhện, trên mặt đất là một tầng bụi dày, mỗi một bước đi tới là lưu lại một dấu chân. Mạc Cơ ghét bỏ bĩu môi, bước nhẹ như mèo, dùng tay áo rộng thùng thình che khuất miệng mũi, nhìn sơ qua trong phòng một lần, không có phát hiện gì, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài.
Đột nhiên, tầm nhìn bị một chỗ nhô ra trên tường hấp dẫn. Vốn chiếu theo tính tình của y thì không có khả năng phát hiện chỗ rất nhỏ kia, nhưng phảng phất giống như có cái gì dẫn dắt, vừa đến trước cửa quay đầu lại thoáng nhìn lại khiến y phát hiện ra chỗ kì quái.
Từ từ bước tới gần, cẩn thận quan sát. Chỗ nhô lên kia có khắc những hoa văn kì lạ, tỉ mỉ nhìn một chút, "Quái lạ, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, rất quen mắt!"
Tuy rằng có chút cũ kĩ nhưng hoa văn còn nhìn ra màu xanh đen mơ hồ, dường như có thể phát quang. Không khỏi vươn tay đụng vào, ngón tay như bị hấp dẫn, cố sức ấn xuống chỗ nhô ra đó.
Một đạo ánh sáng lục sắc hiện ra, cả người y đột nhiên biến mất trong không khí, cả chỗ hoa văn kì quái nhô trên tường cũng biến mất không thấy, toàn bộ mặt tường trơn bóng một mảnh, cái gì cũng không có, trong căn phòng khắp nơi là bụi bặm cùng mạng nhện, có vẻ đột ngột quái dị.
...
Quay về phía bên kia, cha con Mộ Tịch Thịnh để tránh né truy tung, cố ý giả nữ, quang minh chính đại đi bộ trên đường cái kinh thành Trục Nguyệt quốc, một đường đi, một đường ăn, cuộc sống gia đình trôi qua coi như an nhàn, thoải mái, vui tới nỗi quên cả trời đất nhưng lại bị tin tức Lãnh Phong truyền tới phá vỡ.
"Chủ tử, ngài cũng thật là.... Nếu đã tìm được tiểu chủ tử thì chí ít cũng phải báo cho chúng ta một tiếng chứ! Nếu không phải tự đi tìm ra các ngài, bọn ta không biết còn lo lắng thành dạng gì nữa!"
"Được rồi, Lãnh Phong, ngươi cũng đừng oán giận! Chủ tử nhà chúng ta chỉ cần gặp tiểu chủ tử thì hành vi kỳ quái gì cũng có thể làm ra, đều đã lâu như vậy, ngươi thế nào còn chưa có quen?"
"Phù Liễu, ngươi không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm đâu!"
Oàn hận trừng nữ tử đang nhàn nhã ngồi chỉnh sửa móng tay, Lãnh Phong bị chọc thiếu điều đầu bốc hơi nước. Đầu năm nay, làm một tiểu tư cũng thật gian nan a!
Hai người ai cũng không để ý tới ai, cứ lặng im ngồi như thế. Lãnh Phong thì âm thầm giận dỗi, Phù Liễu thì tiếp tục tu chỉnh móng tay của nàng, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy thanh âm rất nhỏ của cái giũa ma sát trên móng tay.
"Đúng rồi, Nhị Tứ Tinh Túc đã chạy đi đâu? Cả ngày nay đều không thấy hình bóng!" Đợi một hồi lâu, Phù Liễu ngồi một bên cũng không thèm trả lời, Lãnh Phong càng tức giận, thanh âm không khỏi cất cao, "Phù Liễu, ta hỏi thì ngươi nói đi, giả bộ người điếc cái gì?"
"Ta cũng không giả bộ người điếc!" Phù Liễu ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, tức giận bĩu môi, "Không phải ngươi bao ta đừng nói sao? Thế nào? Vẫn không vừa ý?"
"Ngươi ——— Giỏi ———!"
"Ta rất tốt, không cần ngươi nhớ thương! Hừ ——"
Không muốn nói thêm gì nữa, thẳng thắn không để ý tới Lãnh Phong, bản cô nương cũng không thừa hơi đi hầu hạ ngươi! Nói xong, đứng dậy, lắc lắc tay áo, cố ý bước thật chậm, căn cứ theo tâm tính muốn chọc tức chết người không đền mạng, Phù Liễu chậm rãi, chậm rãi đi ra ngoài.
"Phù Liễu, ngươi —— ngươi nhớ kĩ cho ta ———" Oán hận bày đặt nói lời tàn nhẫn, nhưng một lát sau thì,"Hảo nam không cùng nữ đấu! Quả nhiên tư duy nữ tử cùng tiểu nhân giống nhau! Nữ nhân kia cũng là tiểu nhân!"
Ngoại trừ ở sau lưng nhả vào câu tức giận, Lãnh Phong đối Phù Liễu một chút khả năng đối phó cũng không có. Nghĩ đến cũng thật nản, một đại lão gia như hắn lại đấu không nổi một tiểu cô nương.
...
"Chỗ này là chỗ nào? Đầu đau quá!" Chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, Mạc Cơ sờ sờ cái trán sưng vù, trong lòng đem cái chốt nhô ra kia mắng một trận, "Thứ đồ chết tiệt, cũng không biết thiết kế như thế nào, làm ta đau muốn chết!"
Nơi này là thạch thất, ngoại trừ một cái quan tài đá ở chính giữa ra thì không có bất kì cái gì khác.
"Hóa ra là một chỗ để người chết, còn làm bí mật như thế, không biết có nổi bảo bối gì! Hừ, ta muốn nhìn xem là người chết nào giỏi như vậy, lại còn cố ý tạo ra một gian thạch thất thần kinh hại ta!"
Nổi giận đùng đùng đi tới trước quan tài đá, cũng không để ý người chết nằm bên trong có thể là ai, một chưởng đem nắp quan tài mở ra, một tiếng vang thật lớn, nắp quan tài đá ước chừng phải nặng tới nghìn cân bay lên giữa không trung theo một đường cong duyên dáng, nặng nề rơi xuống trên mặt đất. Chẳng qua thạch thất này chất lượng rất tốt, lực va đập lớn như thế mà nền nhà không vỡ lấy một chút.
Thăm dò nhìn vào trong quan tài, Mạc Cơ hiện tại hận không thể đem kẻ sở hữu thạch thất này, vô luận là ai, còn sống hay đã chết, tất cả đều kéo ra đánh một trận!
"Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng! Nhất định là ta đang nằm mơ, đúng, ta đang nằm mơ!"
Mạc Cơ giống như phát điên thì thào tự nói, tâm thần rung động, làm sao có thể có chuyện buồn cười như thế? Nhất định là y hoa mắt rồi, đúng, nhất định là như thế!