“Cái thằng oắt con tạp chủng này, chỉ vì có ngươi ở đây mà năm nay thôn chúng ta lại thu hoạch thất bát!”
“Đúng đó đúng đó, lần trước còn đánh ba đứa con nhà ta bị thương nữa, thiệt là, tại sao trên đời này lại có một thằng nhãi đáng ghét này thế không biết!”
“Hừ, cái mặt u u ám ám không biết đang có ý đồ xấu xa gì, chán ghét chết đi được!”
Lúc này có một ông già đi ra từ trong đám người, trông có vẻ rất có tiếng nói, lão phất tay một cái, đám người kia lập tức im lặng. Đó là trưởng thôn ở đây, đầu đội nón, tóc mai trắng bạc lộ ra dưới vành nón, trên vai khoác một khăn choàng ngắn màu đen không ra màu đen, màu vàng không ra màu vàng, khuôn mặt lão nhìn qua trông có vẻ nghiêm túc, nhưng cặp mắt tam giác kia lộ ra tính toán gian xảo, khiến người ta không thể nào sinh ra thiện cảm được.
Lão hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm tiểu quỷ một hồi rồi mở miệng nói “Ngươi cũng biết đó, dân trong thôn rất không thích ngươi, lần này lại thu hoạch không tốt, lần trước thiên sư Hoàng có nói ngươi và thôn làng không hợp mệnh, ngũ hành tương khắc, mặc dù ta đã luôn chiếu cố ngươi, nhưng lần này ngươi không có chút bồi thường nào thì thôn làng khó có thể chống đỡ qua mùa đông này.”
Lão dừng một chút rồi nói tiếp “Cho nên ta đã ra mặt giúp ngươi thương lượng với mọi người, chúng ta sẽ sắp xếp cho ngươi ở một chỗ ở khác, chỉ cần ngươi giao căn nhà và mảnh đất ra, chuyện này coi như bỏ qua, thế nào?”
“Đó là nhà ta, ta sẽ không đưa nó cho bất kỳ ai.” Cho dù đối mặt với tình huống như vậy, tiểu quỷ tựa hồ cũng không hoảng hốt hay kinh sợ một chút nào, nó đảo mắt nhìn mọi người xung quanh rồi lạnh lùng nói “Muốn nhà thì không có, chỉ có một cái mạng.”
Trưởng thôn có vẻ cũng không lường trước được tiểu quỷ sẽ có phản ứng như vậy, lão sửng người một lát rồi cười lạnh nói “Thì sao, ngay cả thôn trưởng như ta mà ngươi cũng không để vào mắt. Đáng tiếc là chuyện này ngươi không có quyền làm chủ.” Vừa dứt lời, người đứng phía sau trưởng thôn lập tức chen nhau đi vào lật tung đồ đạc lên.
Nhìn từng món đồ bị thô lỗ ném ra khỏi nhà, tiểu quỷ căm tức siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào trong da thịt, nhưng nó tựa hồ không cảm giác được đau đớn, nó chậm rãi xoay người nhìn trưởng thôn, gằn từng câu từng chữ “Ngươi làm như vậy không sợ báo ứng sao?”
Trưởng thôn tựa hồ có chút chột dạ lui một bước về sau, nhưng đại khái cảm thấy đối phương chỉ là một đứa bé, lập tức ưỡn ngực nói “Hừ, thứ như ngươi ai thèm quản chứ? Ngoan ngoãn giao nhà ra đi rồi chúng ta sẽ không làm khó ngươi.”
“Đáng tiếc, trên đời này luôn có người thích xen vào chuyện người khác đấy.” Lúc này bỗng nhiên chọt vào một giọng nam.
Kịch hay coi như tới đây hạ màn, nếu nhóc con xông lên hiến thân cho người ta đánh chết thì phải phiền toái đi tìm một đứa khác. Lúc này ta sẽ đích thân xuất hiện với khí thế cao nhân nửa đường ra tay cứu giúp tiểu quỷ, thuận tiện mở ra nội dung vở kịch, dù sao giáo chủ cũng đã ngầm thừa nhận muốn tiểu quỷ này mà.
Các thôn dân không ngờ có thần linh hiển linh cứu đời, qua một trận sửng sốt ngỡ ngàng, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại nhìn rõ bên ngoài chỉ là một người bình thường, lá gan lập tức bành trướng ra, nháo nhào om sòm cả lên.
“Ngươi là ai chứ hả, dựa vào đâu và chõ mũi vào chuyện này!”
“Đúng đó, khôn hồn thì cút xéo mau!”
Ta híp mắt nhìn đám người ầm ĩ kia, khóe miệng nhếch lên, đi tới bên cạnh một tảng đá lớn, đưa tay ra rót vào chút nội lực, nhẹ nhàng vỗ một cái, tảng đá kia lập tức bể thành bột.
“Dựa vào cái này.”
Hiện trượng lạnh ngắt như tờ. Qua một lúc sau, trưởng thôn mới từ trong đám người đi ra, xoa xoa hai tay nói “Vị đại hiệp này, ngài muốn quản chuyện này cũng có thể, chẳng qua đứa bé này, haizz, không phải chúng ta muốn làm khó nó, ngài nhìn đi, mùa màng thất bát, nếu không bù đắp tổn thất thì cả thôn làng sẽ không qua nổi mùa đông này đâu.”
Tổn thất? Hừ, chỉ sợ đây là lí do đi cướp nhà người ta thì có. Chuyện này giải quyết cũng dễ dàng thôi, nhưng lại không phải kế hoạch lâu dài, hơn nữa không thể làm tiểu quỷ này tình nguyện rời khỏi thôn— Nghĩ tới đây, ta liếc trưởng thôn kia một cái, lạnh lùng nói “Chuyện của các ngươi chẳng liên quan gì đến ta. Đứa bé này sẽ được ta bảo vệ, bây giờ các ngươi lập tức rời khỏi đây ngay.”
Lão hiển nhiên không ngờ ta sẽ nói như thế, co rúm quắn quéo một hồi, còn muốn nói gì đó nhưng bị màn biểu diễn võ lực của ta trước đó hù té đái, vẻ mặt lão thúi hoắc nuốt cục tức vào bụng, chắp tay với ta rồi ảo não dẫn người rời đi.
“Cái đó, cảm ơn ngươi.”
Tiểu quỷ bị mọi người xem như vô hình lập tức bu lại. Ta không có ý nói chuyện với nó, chỉ liếc nó một cái rồi rời đi, bỏ lại nó tự xoắn xuýt một mình.
Bây giờ mà cái ơn cái gì, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà thôi.