Cái cổng lay lắc chút hơi tàn rồi cạch một cái, rớt xuống đất.
Ta bĩu môi, hô vọng vào bên trong nhà “Chúng ta về rồi, đi ra!”
Từ lúc nghe tiếng ta đạp hư cái cổng, Hoành Mạch Lâm đã kích động từ trong nhà vọt thẳng ra ngoài, động tác trôi chảy khỏe mạnh không hề giống một lão già sắp xuống lỗ.
“Cái hộp, cái hộp lấy được rồi sao?”
Ta không để ý đến lão, đỡ Y Phong đi thẳng vào trong nhà, tìm một chỗ trống ngồi xuống, sau đó mới phát hiện Tiệm thuốc di động cũng ở đây.
Hắn kinh ngạc vui mừng sáp lại gần, đặt tay lên mặt ta lắc qua lắc lại, rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Quá tốt, ngươi còn sống. Tiền của ta được cứu rồi.”
…Ta hất tay hắn ra, định mở miệng nói thì bị Hoành Mạch Lâm chen ngang.
Tựa hồ có chút chột dạ, lão liếc ta một cái, rồi lại nhìn Y Phong.
“Nhìn các ngươi như vậy thì đúng là nơi đó quá nguy hiểm nha.” Dừng một chút, lão lại mong đợi nhìn sang “Cái hộp sao rồi?”
Ta cười lạnh “Dĩ nhiên là đã lấy được. Nhưng bây giờ chưa thể đưa cho ngươi được đâu.”
Lão sửng sốt một chút, không chờ lão mở miệng nữa, ta nói luôn “Ta cần thuốc giải.”
“Tất nhiên sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi.”
“Không riêng gì thuốc giải độc của ngươi, còn cả Vĩnh Miên nữa.”
“Vĩnh Miên?” Hoành Mạch Lâm trợn to mắt, suy nghĩ một chút rồi lộ ra vẻ mặt hoài niệm “Đúng rồi. Người kia quả thật rất thích loại thuốc này.”
“Ồ? Tức là ngươi có thuốc giải loại độc đó.” Ta liếc lão “Rất tốt. Trước tiên chữa trị cho chúng ta, chữa hết rồi mới đưa cái hộp cho ngươi.”
“Thằng nhãi con miệng hôi sữa nhà ngươi!” Hoành Mạch Lâm phồng má trợn mắt.
Ta không cam lòng yếu thế trừng lại.
Cứ như vậy một hồi, lão rốt cuộc thỏa hiệp “Thôi được. Lão phu sẽ chữa cho các ngươi trước.”
Qua thời gian một nén nhang, Hoành Mạch Lâm sờ râu, sắc mặt nặng nề.
Y Phong nhíu mày “Độc này rất khó giải?”
Lão lắc đầu nói “Đối với lão phu, Ngọc Đường Tử hay Vĩnh Miên đều không khó giải. Sư phụ ngươi trúng độc thì dễ giải, nhưng vấn đề ở ngươi. Ngươi đồng thời trúng hai loại độc, tựa hồ sinh ra phản ứng tương khắc, ngay cả lão phu cũng cảm thấy hơi khó giải quyết.”
Ta nhất thời sốt sắng “Vậy lúc nào ngươi mới có thể điều chế thuốc giải cho Y Phong?”
“Ít nhất thì một tháng, lâu nhất thì nửa năm. Nhưng e là Y Phong không chống cự lâu được như vậy.”
Không kịp sao? Ta đột nhiên cảm thấy ngực có chút đau. Siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Hoành Mạch Lâm, ta gằn từng chữ “Nếu như Y Phong chết, ngươi sẽ chôn theo với nó.”
Tiệm thuốc di động và Hoành Mạch Lâm đồng loạt run lên. Tên ngốc nào đó yếu ớt giơ tay lên, không chút do dự bán đứng sư phụ nhà mình “Thật ra thì còn có biện pháp. Trước đó sư phụ có tàng trữ một viên thuốc, có thể giải bách độc.”
Hoành Mạch Lâm hung tợn trừng hắn “Ta định nói thì ngươi đã cướp lời rồi, đồ khôn nhà dại chợ, cút sang một bên cho ta!”
“Ngươi còn muốn cái hộp kia nữa không?” Ta cười u ám,
“Ta đi lấy, ta đi lấy.” Hoành Mạch Lâm trợn mắt vểnh râu, nhìn qua đau lòng muốn chết.
Một lát sau, lão cầm một chai thuốc sứ màu trắng trở lại, đổ ra một viên thuốc màu đen, đưa cho Y Phong.
“Nhóc con, cẩn thận chút. Ta chỉ có một viên này thôi, cả đời cũng chỉ có một viên.”
Nhìn Y Phong nuốt vào, ta mới yên lòng, quay đầu hỏi Hoành Mạch Lâm “Sau khi giải độc sẽ không để lại di chứng gì chứ?”
Lão không cam lòng nhìn Y Phong, hừ lạnh “Di chứng? Đương nhiên là có, di chứng chính là về sau thằng nhóc này sẽ không phải sợ bất kỳ loại độc nào, bách độc bất xâm.”
Gì?
Ta ngẩn người, hồi lâu sau mới tỉnh lại được.
Thì ra số mệnh trong họa có phúc của nhân vật chính là hoàn toàn có thật a!
===Hết chương 29===
Tiểu kịch trường:
…Tuổi thơ bi thảm của Tiệm thuốc di động.
Diêu Phác: U hu hu hu sư phụ, con bị đại thúc gác cửa đánh.
Hoành Mạch Lâm: Tại sao hắn lại đánh con?
Diêu Phác: Hôm nay Lạc Vũ bày trò, lén thả đinh lên ghế của đại thúc, nhưng bị con nhìn thấy.
Hoành Mạch Lâm: Chuyện đó đâu liên quan gì đến con.
Diêu Phác: Con sợ mông của đại thúc bị thương, nên nhân lúc đại thúc đang chuẩn bị ngồi xuống, con đã nhanh tay lấy cái ghế ra.