Một đường thúc ngựa như bay chạy theo hắn, không tới hai ngày đã về tới thành Minh An.
Lúc này ta mới phát hiện, nơi nhốt chúng ta thật ra cách chỗ này không xa lắm. Còn về nguyên nhân, có thể Giáo chủ nghĩ rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hoặc cũng có thể hắn cảm thấy nhốt người xa quá, vận chuyển tới lui cũng phiền toái…
Trước đó Âu Dương Minh Đức đã thả bồ câu báo tin cho Y Phong. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì Y Phong có thể tự giải quyết một mình, chúng ta bây giờ chỉ cần lẻn vào phủ Âu Dương, phối hợp hành động với Y Phong, và đề phòng bất trắc.
Nếu lẻn vào, chúng ta đương nhiên không thể nghênh ngang đi vào, không gì khác hơn là leo lên xà nhà ngồi bàn bạc. Còn Mộc Sinh ăn nhiều hơn làm thì ở bên ngoài đả tương du, ai biểu võ công của hắn không giỏi chi, ai biểu hắn ăn mập thây chi, ai biểu cái đầu trọc của hắn như cái đèn di động sáng chói chi.
Khụ khụ, tóm lại là chúng ta bỏ lại Mộc Sinh, đi vào từ cửa sau. Theo Âu Dương núi băng giải thích, trong khi bọn họ ở trong đại sảnh bàn bạc đối phó Ma giáo và thống lĩnh những người được chọn như thế nào, Y Phong sẽ xông vào gây phiền phức, chúng ta chỉ cần mai phục sẵn, viện trợ cho nó.
Tin tức này rất đáng tin. Chúng ta bàn bạc trên xà nhà không lâu lắm, phía dưới đã lục đục tới không ít người. Nhìn kỹ thì toàn là dân có máu mặt trong giang hồ, Phương trượng của Nam Lâm Tự, Chưởng môn của Thanh Sơn giáo gì gì đó cũng đều tới đông đủ cả, đông nghịt một đám người. Phân ra ngồi hai bên ở đại sảnh. Y Phong đứng sau lưng Phương trượng Nam Lâm Tự, như ông cụ non, sắc mặt nhàn nhạt. Mà ở ngồi trên chủ tọa là Âu Dương Minh Lý.
Không biết Giáo chủ đã nói gì với hắn, nhưng Âu Dương Minh Lý cũng không tin tưởng hoàn toàn Thiên Ma giáo, cho nên mới bắt ta, lại giam chung ta và Mộc Sinh, muốn dò xét ta, đồng thời cũng coi như là lấy được một cái đặt cược.
Từ sự hiểu biết của ta học từ Giáo chủ, mỗi một hành động của Âu Dương Minh Lý đều tính kỹ từng bước một, giống hệt lão cha cáo già Âu Dương nhà hắn, chứng tỏ hắn không phải con của ông hàng xóm nào đó sát vách.
Bất quá hắn cũng xui xẻo phết, đụng phải công trình ăn bớt cắt xén, phòng giam không được xây tốt, để cho ta trốn thoát.
Đừng nhớ lại vụ ta bị Giáo chủ túm đầu trở lại nha, cái đó là bất ngờ, bất ngờ!
Tóm lại, bây giờ ta đã không còn trong tay hắn, có thể nói ta là lá bài tẩy của hắn, nhưng bây giờ nhìn hắn một bộ dạng thùng rỗng kêu to, chỉ bày ra cái dạng cậy mạnh giả vờ nắm chắc phần thắng trước mọi người, trên mặt mang nụ cười mỉm, nhưng cái quạt giấy không ngừng phe phẩy.
Đang muốn mở miệng, nhưng có người phía dưới đã không nhịn được. Chu Hào, môn chủ của Lam Ưng môn tính khí nóng nảy, đứng dậy cười nhạo một tiếng, dùng cái giọng oang oang chói tai của gã nói “Tuy nói là huyết mạch của đại hiệp Âu Dương, nhưng hiện nay đại ca của ngươi cấu kết với Ma giáo, còn ngươi chỉ là một thằng nhóc mặt trắng gà giò, mụ nội nó có tư cách gì ngồi chiễm chệ ở chủ tọa nói chuyện hả.”
Tuy lời nói này khó nghe nhưng sắc mặt của Âu Dương Minh Lý vẫn không thay đổi gì, cao giọng tiếp lời “Ta tuy là tiểu bối của giang hồ, nhưng bây giờ đại diện cho Phi Cảnh môn. Âu Dương Minh Đức làm ra chuyện như vậy, nhưng cũng không có tới gây chuyện với ngươi. Nếu Lam Ưng môn không phục thì có thể bước ra ứng chiến, nhưng chỉ sợ không có gan đối mặt với Thiên Ma giáo thôi.”
Qua một hồi đối đáp, Chu Hào liền dừng lại, không ngờ một tên hoàn khố suốt ngày ăn chơi đàn đúm mà lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy. Trương Thiết Quyền của Hoa Phong giáo đối đầu với gã cười trên sự đau khổ của kẻ khác “Hê hê, các ngươi thế mà bị lời nói của một thằng nhóc dọa ngu? Quả nhiên đủ kém. Ngược lại, ta thấy thằng nhóc này, nếu Phi Cảnh môn đã gây ra chuyện thì tự nhiên bọn họ sẽ đối đầu trực diện với Ma giáo.”
Lại một tên không dám đối đầu với Ma giáo, nghĩ cách muốn phủi đít nè.
“Hai vị nói sai rồi. Mấy năm gần đây thanh thế của Thiên Ma giáo ngày càng lớn, nếu không hiệp lực tất khó diệt trừ. Có điều lão phu cho rằng, nếu phải để Âu Dương Minh Lý ra đối đầu thì quá không chu toàn rồi.”
Chu Hào nghe Chưởng môn của Thanh Sơn giáo, Mộ Tuấn Bân nói như vậy có chút không phục, chẳng qua ngoại trừ Nam Lâm Tự ra thì Thanh Sơn giáo cũng coi như có mặt mũi lớn, nên không dám lỗ mãng, liền hỏi lại “Vậy ngươi nói nên để ai dẫn đầu thì mới tốt?”
Mộ Tuấn Bân cười khẽ, vuốt chòm râu hoa râm liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Nam Lâm Tự “Theo ta thấy, đại sư Đức Pháp đức cao vọng trọng, đảm đương nhiệm vụ này là ổn nhất. Trận chiến này hiểm ác, không cần tiểu bối phải ra tay đâu.” Vừa nói vừa phất lá trà về hướng Âu Dương Minh Lý, lá trà vững vàng rơi xuống dưới chân hắn.
Trước cảnh tượng đó, cả phòng yên tĩnh lại, ai ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, nhưng chỉ mắt lạnh nhìn sự việc tiến triển.
Ta nhìn bọn họ, cười lạnh.
Sự kiện lần này đã cho giang hồ thời cơ sàng lọc gột rữa lại, cũng không ai muốn bỏ qua, nhưng cũng không ai muốn làm chim đầu đàn. Vốn dĩ Phi Cảnh môn là một lựa chọn tốt, nhưng có lẽ gia tộc Âu Dương đã xây dựng sức ảnh hưởng quá nặng, để cho bọn họ không thể nhận ra liệu còn có hậu chiêu không. Nếu chuyện này thật sự bị Âu Dương Minh sửa lại, thì sẽ tạo cơ hội lớn cho lão, tiếp tục khiến người ta không thể lay chuyển được địa vị của Phi Cảnh môn. Cho nên bọn họ mới đẩy Nam Lâm Tự ra. Có thể lợi dụng liền lợi dụng, thân là cái gọi là chính đạo thì cũng chỉ biết có quyền thế và lợi ích mà thôi, có thể thấy rằng, cho dù là mang áo mũ chỉnh tề nhưng cũng có vài người chỉ là cầm thú mang áo mũ chỉnh tề, gọi tắt là Y quan cầm thú đấy. So với những kẻ này, ta thấy cái tên Chu Hào hùng hùng hổ hổ nói năng huỵch toẹt như ngay thẳng kia còn vừa mắt hơn nhiều.
“Chư vị cần gì làm bầu không khí căng thẳng thế chứ.” Mắt thấy tình thế rơi vào giằng co, Y Phong chợt mở miệng, miễn cưỡng cầm tách trà đến trước mặt, hai ngón tay nhẹ nhàng cầm nắp trà gạt gạt, rồi thổi một hơi, nhấp miếng trà. Cũng không để ý đến sắc mặt của Mộ Tuấn Bân, tự ý nói “Chuyện này cũng không nên để một mình ngài định đoạt được, không bằng mọi người bỏ phiếu đi, nhìn xem ai sẽ được mọi người chọn nhiều nhất?”
Mặc dù Mộ Tuấn Bân không mở miệng đáp ứng, nhưng đại sư Đức Pháp cũng đã gật đầu đồng ý, nên hắn chỉ có thể gật đầu theo. Bỏ phiếu có là gì, hắn cũng sẽ lesb động tay động chân được tất.
Nếu hai bên không có dị nghị gì, tuy Âu Dương Minh Lý có hơi bất mãn nhưng cũng không thể làm gì.
“Nếu đã vậy, để tránh phiền phức không đáng có, chư vị hãy viết lên giấy tên người mà mình muốn chọn, đến lúc đó cùng nhau mở ra xem.”
Nói xong, Y Phong liền xoay người tìm tờ giấy lớn, cắt thành từng mảnh nhỏ rồi phân phát.
Nếu làm như vậy thì cũng chẳng được gì. Ta hơi khó hiểu, hoàn toàn không đoán được nó muốn làm gì.
Không tới thời gian một nén nhang, mọi người đều viết xong. Trả tờ giấy cho Y Phong, kiểm phiếu là Đức Pháp, Mộ Tuấn Bân và Âu Dương Minh Lý.
Kết quả có thể dễ dàng đoán được, người được đề cử nhiều nhất vẫn chính là đại sư Đức Pháp của Nam Lâm Tự.
Mộ Tuấn Bân không ngừng đắc ý, vuốt chùm râu của mình “Ha ha ha, lần này xin làm phiền đại sư rồi.”
Nhưng hắn vừa cười một nửa thì đột nhiên Chu Hào đứng bật dậy, biểu tình dữ tợn, vành mắt trợn to như muốn rách ra, hô lớn “Không đúng!”
Mộ Tuấn Bân bị hét như vậy, sắc mặt trầm xuống, hỏi lại “Có cái gì không đúng?”
Nhưng Chu Hào lại không để ý đến sắc mặt của hắn, hét lớn lên “Nội lực của ta, nội lực của ta mất sạch rồi!”
===Hết chương 45===
Tiểu kịch trường:
Tiểu nhị: Vị đại sư này, tại sao ngài lại ngồi một mình ở đây a? Bất hòa với hai người kia sao?
Mộc Sinh: Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có nguyện ý ăn cơm với một kẻ không có não, võ kém lại yếu kém, chỉ biết kéo chân sau không?
Tiểu nhị: Úc, dĩ nhiên là không muốn.
Mộc Sinh: Không sai, bọn họ cũng đã nói như vậy. (>﹏<)