Vốn tưởng Nghiêm Tiểu Tiểu kì này nhất định sẽ bị nhà trường đuổi học, kết quả lại nghe được anh em nhà Thiệu vì nó mà uy hiếp hiệu trưởng. Hiệu trưởng không dám đuổi học nó, thật đáng giận!
"An Tư, rất xin lỗi! Hôm qua tớ nói dối cậu. Thật ra tớ có quen hai anh em họ Thiệu, mà còn rất thân." Nghiêm Tiểu Tiểu áy náy xin lỗi, An Tư nếu biết bị cậu lừa chắc chắn sẽ rất tức giận.
"Không sao. Cậu vốn dĩ có nỗi khổ riêng. Tớ sẽ không trách cậu." Tương An Tư lắc đầu, giả bộ thấu hiểu.
"Cảm ơn An Tư! Có người bạn như cậu thật tuyệt!" Nghiêm Tiểu Tiểu cảm động nhìn cậu ta, cậu có một An Tư tốt như vậy làm bạn, thật sự không biết kiếp trước đã tu bao nhiêu đời nữa.
"Tớ cũng vậy! Có cậu làm bạn thật sự là quá tốt!" Tương An Tư mỉm cười, trong lòng lại thầm mắng: thứ như mày không tiền không thế không quý nào có tư cách làm bạn tao, đến xách giày cho tao còn không xứng.
Nghiêm Tiểu Tiểu nếu biết bạn thân thật sự nghĩ gì, không biết cậu sẽ cảm thấy thế nào đây.
Ngồi ở phía sau bọn họ và nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, giống hôm qua, khoé môi Phùng Khải gợi lên nụ cười trào phúng, dùng tiếng Thái lẩm bẩm một câu, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đúng rồi, làm thế nào cậu quen được hai anh em họ Thiệu?" Tương An Tư hiếu kì hỏi. Nó cực kỳ muốn biết Nghiêm Tiểu Tiểu bình phàm này làm sao có thể quen được hai anh em vô cùng vĩ đại kia.
"Vài năm trước nn đi học lớp bổ túc tiếng Hoa, sau đó thì quen biết. Bọn họ rất quan tâm đến tớ, qua thời gian dài thì trở thành bạn tốt." Nghiêm Tiểu Tiểu thành thật trả lời, ngoại trừ câu cuối ra tất cả đều là sự thật.
Ba vì muốn cậu có thể sử dụng tiếng Hoa lưu loát nên đã đưa cậu đến lớp học bổ túc của người Hoa. Không ngờ ở nơi đó có thể quen được hai anh em họ, còn trở thành người yêu.
"Thì ra là vậy!" Tương An Tư lặng lẽ quan sát nét mặt của cậu, nhìn xem liệu cậu có nói dối hay không.
Nhưng hình như nó đang nói thật, nếu nó là bạn của hai anh em nhà Thiệu, vậy có thể thông qua nó để quen biết hai anh em nhà Thiệu chắc không hẳn là khó. Mình chỉ cần nịnh bợ nó thật nhiều, kế hoạch nhất định sẽ thành công.
"Tiểu Tiểu, hôm nay tớ có mang theo sữa. Mời cậu uống!" Tương An Tư lấy ra từ ngăn tủ hai bình sữa, ân cần đưa một lọ cho Nghiêm Tiểu Tiểu.
"Cảm ơn." Nghiêm Tiểu Tiểu tiếp lấy bình sữa, lại nghĩ đến hai anh em họ Thiệu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lâhp tức ửng đỏ.
Buổi sáng hai con sắc hổ kia vì giành nhau làm miệng cậu, bắn "Sữa" cho cậu uống, thành ra bắt đầu đánh nhau. Kết quả chờ bọn họ đánh xong lại đến giờ lên lớp, ai cũng không được bắn "Sữa" cho cậu. Đáng đời, ai bảo chỉ lo đánh nhau!
Thế nhưng hai con sắc hổ kia lại rất đáng giận. Đổ hết lỗi lên người cậu, muốn cậu tối về nhà phải tiếp tục "làm tình" với họ, nếu không sẽ không cho đến trường. Cậu đành phải miễn cưỡng đáp ứng....
"Sao không uống đi? Mau uống đi nào. Đây chính là sữa hiệu cao cấp đó nha, một lọ gần 100 bảng Anh lận." Tương An Tư nghi hoặc nhìn cậu, trong lòng mắng được cho mà không biết hưởng!
Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, mở bình sữa ra uống một ngụm, thật ra sữa này sáng nào cậu cũng uống, uống riết ngán. Sáng nay ăn xong ba lại bắt cậu uống đến hai bình, bây giờ cậu thật sự không muốn uống nữa, nhưng cậu ngại cô phụ ý tốt của An Tư.
Tương An Tư cũng khui bình sữa trên tay, uống, rồi cố ý hỏi: "Ngon lắm phải không? Sữa này cực dinh dưỡng đấy!"
Nghiêm Tiểu Tiểu lại gật đầu. Tương An Tư vui vẻ cười, đột nhiên trở nên thần bí nói: "Tiểu Tiểu, tớ cho cậu xem vài thứ."
"Thứ gì?" Nghiêm Tiểu Tiểu có chút tò mò hỏi.
"Đây!" Tương An Tư khoe khoang lấy ra chiếc điện thoại Apple tân tiến nhất vừa mua cho Nghiêm Tiểu Tiểu xem.
Bên trong có rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều là ảnh của cậu. Ảnh được chụp tại những nơi ăn chơi cao cấp, mỗi bức ảnh đều có cậu ta ăn mặc sành điệu, rất có tiền, tạo ra các loại post con nhà giàu.
"Thấy sao? Có tuyệt không?" Tương An Tư sau khi cho Nghiêm Tiểu Tiểu xem, đắc ý hỏi.
"Ừm." Nghiêm Tiểu Tiểu nghĩ rằng chắc hẳn thích được chụp ảnh lắm, còn cậu thì sợ chụp ảnh, dù chỉ một tấm thôi cũng sợ.
"Ha ha, tớ định đăng những tấm ảnh này lên mạng cộng đồng trong nước. Để cho những bạn trẻ trong nước hâm mộ tớ!"
"A?" Nghiêm Tiểu Tiểu nghe vậy choáng váng. Còn muốn đăng lên mạng xã hội, để được đồng bào hâm mộ, thật không hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì.
"Tớ qua Anh du học, những người bạn trong nước ghen tị muốn chết. Tớ càng muốn làm cho chúng nó ghen tị. Tiểu Tiểu, tại cậu không biết đó thôi, trên mạng xã hội có rất nhiều người là con cháu nhà có tiền có thế, người người đều nổi danh. Tớ cũng muốn giống bọn họ, được người dân cả nước biết đến, hâm mộ!"
Nghiêm Tiểu Tiểu cười gượng hai tiếng, không dám gật bừa đối với suy nghĩ này của bạn thân. Cậu vẫn thấy làm người bình thường tốt hơn, hơn nữa mấy chuyện này cũng không có gì hay ho để khoe, đã thế còn khoe với đồng bào trong nước, vô cùng không tốt!
Nghiêm Tiểu Tiểu vốn định khuyên can nhưng sợ bạn thân tức giận. Đang do dự thì phía sau truyền đến một giọng nói băng lãnh châm chọc: "Đúng thật có tiền. Nhưng sao không so sự giàu có đó với người nước ngoài đi, chỉ dám khoe với người trong nước."
Vừa nghe là biết tiếng Phùng Khải, Tương An Tư lập tức tức giận xoay người trừng Phùng Khải, mắng: "Liên quan cái đ** gì đến cậu! Tôi biết cậu đang ghen tị, ai kêu cậu không biết đầu thai mà phải làm quỷ! Nói cho cậu biết, tôi cả đời so với cậu đều có tiền có thế, còn cậu cả đời chỉ có thể ghen tị với tôi thôi."
Phùng Khải tức giận muốn mắng lại, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu kịp lúc mở miệng khuyên Tương An Tư: "Đừng như vậy, mọi người đều là đồng bào, có cái gì cứ từ từ nói, trăm ngàn đừng cãi nhau."
Thật ra cậu thấy Phùng Khải nói đúng, An Tư có tiền không nên khoe ra với chính đồng bào của mình, mà hẳn nên đi so với người nước khác. Hơn nữa Tương An Tư mắng Phùng Khải thật khó nghe. Nhưng cho dù thế nào An Tư vẫn là bạn thân của cậu, cậu phải hết sứbs bao dung An Tư mới được!
Tương An Tư không nghe Nghiêm Tiểu Tiểu khuyên, mắng tiếp: "Tiểu Tiểu, đừng nhìn thấy du học sinh là nghĩ nhà có tiền. Thật chất vẫn có vài du học sinh trong nhà căn bản không có tiền, phải đi mượn đông mượn tây mới có được tiền để du học, cho nên khi họ nhìn thấy đồng bào mình có tiền, trong lòng đặc biệt nếm được tư vị không vui."
Phùng Khải biết cậu ta đang nói móc hắn, thiếu chút đã phang cho cậu ta một cú, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đánh nhau với loại nhà giàu không đầu óc này sẽ làm giảm trình độ của hắn mất.
Tương An Tư thấy Phùng Khải không phản bác, nghĩ mình đã nói trúng nên càng đắc ý, còn muốn nói móc Phùng Khải lần nữa nhưng lại bị Nghiêm Tiểu Tiểu ngăn lại.
"An Tư, đừng nói nữa, mọi người đang nhìn chúng ta kìa. Đừng để người ngoại quốc cười người Trung Quốc chúng ta không biết đoàn kết."
Tương An Tư nhìn chung quanh, phát hiện các bạn học đều đang nhìn bọn họ, không cam tâm ngậm miệng, trong lòng một lần nữa chửi Nghiêm Tiểu Tiểu.
Nó không bênh vực mình mà lại đi bênh vực Phùng Khải. Uổng công mình cho nó uống sữa cao cấp sang quý. Nếu không phải là do nó có giá trị lợi dụng, mình đã sớm đè đầu nó xuống mắng rồi!
Nhất định phải nhanh làm quen hai anh em nhà Thiệu, rồi lật lọng phân rõ giới tuyến với nó mới được!
Hết chương 30.
Hết quyển 1.