Đây là lần đầu tiên hai anh em bắn trước cậu, trước đây cậu toàn là người bắn đầu tiên, bọn họ cười nhạo cậu là Tiểu Tiểu ngu ngốc tiết sớm.
Anh em họ Thiệu thiếu chút tức chết, bé con dám cười họ buồn cười, nếu hiện giờ người thật có ở trước mặt, họ sẽ hung hăng *** chết cậu, chứng minh cho cậu xem họ rốt cuộc có phải là ngu ngốc tiết sớm hay không.
"Em đừng cười tụi anh, xem em kìa, cũng sắp ra tới nơi rồi." Thiệu Tiểu Hổ chỉ chỉ dương v*t nhỏ bé con bắt đầu run rẩy, phản pháo lại.
Nghiêm Tiểu Tiểu vội nhìn dương v*t của mình, quả nhiên không có một chút chần chừ, chất lỏng giống như sữa bắn về phía màn hình, ba người bọn họ đều đã làm ô uế màn hình máy tính của mình.
"Ha ha, em vậy mà lại bị hai cái chai làm đến cao trào, em nói thử xem ai buồn cười hơn." Thiệu Tiểu Hổ tiểu nhân cười to, còn cười lớn hơn người yêu lúc nãy.
Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức xấu hổ cúi đầu, không cần phải nói, chắn chắc là cậu trông buồn cười hơn, cậu so với lúc trước càng dâm đãng, bị hai cái chai làm mà còn có thể đạt đến cao trào, vừa rồi còn kêu dâm nữa chứ...
"Em dâm đãng như thế, hai anh có còn thích không?" Nghiêm Tiểu Tiểu đột nhiên lo lắng.
"Đoán thử xem." Hai anh em cố ý hỏi lại, muốn chọc cậu.
"Em không biết..." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, cậu thật sự rất nghe câu trả lời là không từ hai người, nghe nói rất nhiều người thích loại người yêu ngây thơ khả ái....
"Bé ngu ngốc, tụi anh đương nhiên rất thích! Hơn nữa em càng dâm đãng, tụi anh càng thích, nhưng mà chỉ được dâm đãng trước mặt tụi anh thôi nha!" Thiệu Tiểu Hổ nhìn biểu tình uể oải khổ sở kia của cậu, vội nói.
"Đúng vậy! Tụi anh rất yêu em, bé con siêu dâm đãng này. Em là bảo bối trân quý nhất trên đời của tụi anh." Thiệu Đại Hổ cũng vội nói.
"Em cũng yêu hai anh nhất.... Còn yêu nhất bị hai dương v*t bự của các anh làm... chờ sau này vết thương khỏi, hai anh nhất định phải cho dương v*t bự "yêu thương" em thật lâu..." Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ nở nụ cười, mắt ngượng ngùng nhìn hai bạn trai, nói sau đó không khỏi lấy tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn không dám nhìn người.
Tuy bị chai thuỷ tinh làm đến cao trào, nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ, rất nhớ cái cảm giác bị gậy th*t của hai người đâm đến thở không nổi, hít không thông mà sinh ra khoái cảm.
"Em cứ yên tâm dưỡng thương, sau khi lành nhất định *** em thích đến chết, không bao giờ khiến em giống như hiện tại muốn tìm bất mãn nữa, bé con siêu háo sắc." Thiệu Đại Hổ cũng tà ác cười, gậy th*t của anh bị vài câu vừa đáng yêu vừa dâm đãng của bé con làm cho ngẩng đầu.
Anh nhìn em trai, "người anh em" của em trai cũng giống của anh, dương v*t vốn mềm dần dần trở nên cứng rắn.
Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng gật khẽ.
Bụng đột nhiên kêu lên, cậu lấy tay sờ bụng, đã trễ như thế mà cậu còn chưa ăn tối, với lại vừa rồi mới làm "vận động" kịch liệt, khó trách bụng sẽ kháng nghị.
"Tiểu Tiểu, em chưa ăn cơm hả?" Anh em họ Thiệu lập tức quan tâm hỏi.
"Ưm, ba mẹ làm "vui" lắm, hình như hồi tối quên làm cơm." Nghiêm Tiểu Tiểu nhún vai, có chút bất đắc dĩ.
"Thế à. Vậy tụi anh đến rước em qua nhà tụi anh ăn, còn không thì ăn ở ngoài." Thiệu Đại Hổ đề nghị, không ngờ bây giờ bé con còn đói bụng.
"Đúng vậy, tụi anh sẽ dẫn em đi ăn." Thiệu Tiểu Hổ vội vàng phụ hoạ.
"Chi cho mắc công, trong phòng em còn rất nhiều trái cây, bánh mì và mấy món điểm tâm ngọt, em ăn mấy cái này được rồi." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, nếu cậu đi xuống không cẩn thận bị ba mẹ phát hiện, khó có thể tưởng tượng đến lúc đó cả nhà sẽ có bao nhiêu xấu hổ.
"Vậy em mau đi ăn cái gì đi, đừng để đói quá." Hai anh em hiểu được nỗi băn khoăn của cậu, không có bắt buộc cậu, dịu dàng cười.
"Em đi ăn đây, mai gặp!" Nghiêm Tiểu Tiểu quên mất trong người mình còn hai cái chai mà đã đứng lên, hai chai nước trong lỗ thịt ngay lập tức động đậy làm cho cậu kêu lên một tiếng ngâm dụ hoặc.
Nghiêm Tiểu Tiểu muốn rút chai ra, ai ngờ đâu lỗ thịt đem hai cái chai nuốt vào thật chặt, làm sao cũng không thể đẩy ra được. Cậu nhất thời nóng nảy, nắm lấy hai chai nước rồi dùng hết toàn lực kéo ra ngoài....
"Ba — Ba —" Hai cái chai cuối cùng cũng chịu ra.
Khi chai nước rời khỏi hai lỗ thịt, nhất thời trong không trung vang lên hai tiếng vang dâm uế, Nghiêm Tiểu Tiểu còn chưa lấy lại tinh thần, đã nghe thấy tiếng cười giễu cợt.
"Tiểu Tiểu, em thật thúi..."
Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ hận không có lỗ để chui, nhanh tay tắt đi màn hình máy tính, tiếng động vừa nãy y như tiếng đánh rắm, mất mặt chết mất!
Sớm biết thế thì cậu đã tắt máy tính trước khi lấy chai ra...
Hết chương 38.