"Lúc trước đến nước Anh, cứ nghĩ rằng bằng tay nghề của mình thì có thể làm một phen ra trò. Ai dè sau khi đến đây mới phát hiện, người Trung Quốc ở đây chỉ được tính là công dân bậc hai, bị khinh bỉ khắp nơi, làm ăn cũng không được tốt!" Chủ nhà hàng ngồi đối diện bọn họ, tự nhiên nói chuyện phiếm. Giấc mộng và thực tế chênh lệch nhau quá lớn, ông tới nay vẫn chưa chấp nhận được!
"Người Trung Quốc tại đây thật sự giống như công dân bậc hai, ở trường học, người Anh cũng thường hay khi dễ tôi!" Nghiêm Tiểu Tiểu đồng cảm gật đầu.
"Bởi mới nói vẫn là quê hương tốt." Chủ nhà hàng lại than một tiếng, hỏi: "Mấy đứa đang đi học phải không? Chắc là cấp ba rồi nhỉ?"
"Chúng tôi học ở trường Lord Beaconsfield." Nghiêm Tiểu Tiểu càng lúc càng thích người đồng bào này, lúc vừa bắt đầu còn thấy ông thật hung dữ, hiện tại phát hiện ông thật ra là một người rất thân thiết hiền lành.
"Tôi có biết học viện đó, nghe nói bên trong có rất nhiều quý tộc Anh, tên nào siêu thúi như nhau."
Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu: "Đúng là siêu thúi thật!" Nhất là Abel.
Chủ nhà hàng hỏi: "Mấy đứa là du học sinh hử? Gần đây có rất nhiều đứa nhỏ Trung Quốc muốn ra nước ngoài du học, cũng giống tôi nghĩ nước ngoài là thiên đường, hễ mà nghĩ đến là rất muốn đi ngay."
Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu vì ngôn ngữ hài hước của ông mà giơ khoé môi, Nghiêm Tiểu Tiểu trả lời: "Tụi này đều sinh ra ở đây, ba mẹ đều là người Trung Quốc."
"Thì ra là vậy, ba mẹ mấy đứa đến từ nơi nào?" Chủ nhà hàng lại hỏi.
"Ba mẹ tôi ở phía Nam." Nghiêm Tiểu Tiểu thành thật trả lời.
"Ba mẹ tôi là người phương Bắc." Thiệu Đại Hổ mỉm cười.
"Tôi cũng là người phía Nam, tôi ở Thượng Hải." Chủ nhà hàng kêu lên, càng hồ hởi.
"Tôi không biết ba mẹ ở chỗ nào của phía Nam." Nghiêm Tiểu Tiểu đáng tiếc nói, ba mẹ rất ít khi nói cho cậu những chuyện trong nước, ba mẹ là người phía Nam Trung Quốc cũng là nhờ ba nuôi Long Cửu nói cho biết.
"Sao lại không biết? Chẳng lẽ nhóc và ba mẹ chưa bao giờ về quê ư?" Chủ nhà hàng có hơi ngạc nhiên.
Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, mỗi lần nhắc đến chuyện về nước, sắc mặt ba mẹ trở nên cực kỳ khó coi, sau này vì tránh cho ba mẹ không vui, cậu không nhắc đến chuyện về nước nữa.
Nhưng cậu vẫn rất muốn về, muốn ngắm nhìn Tổ quốc non sông tráng lệ. Chờ cậu trưởng thành hơn một chút, cậu nhất định sẽ tự đến Trung Quốc du lịch.
"Thật sự đáng tiếc. Trung Quốc là quốc gia đẹp nhất trên đời." Chủ quán nhìn hai anh em họ Thiệu, "Còn hai đứa, có về lần nào chưa?"
"Chúng tôi cũng chưa từng trở về." Hai anh em lắc đầu, ba mẹ họ và ba mẹ Nghiêm Tiểu Tiểu giống nhau, hình như đều có nguyên nhân không thể trở về.
"Mấy đứa là con cháu của rồng, sau này có cơ hội, nhất định phải trở về thăm quê hương Trung Quốc." Chủ nhà hàng nói.
Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em họ Thiệu cùng gật đầu, con cháu của rồng nhất định sẽ về quê hương của rồng, bằng không sẽ không xứng với hậu duệ của loài rồng.
"Tôi phát hiện tôi và mọi người nói chuyện thật ăn ý, hôm nay tôi mời, mọi người muốn ăn gì cứ việc kêu." Chủ nhà hàng hào sảng nói.
"Thôi đừng." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.
"Được rồi, chú vừa mới khai trương, không thể để chú mời chúng tôi, chúng tôi cũng không phải là người không biết xấu hổ." Anh em họ Thiệu cũng vội nói.
"Mấy đứa đừng khách khí, một bữa cơm tôi vẫn mời được." Chủ nhà hàng xua tay.
Nghiêm Tiểu Tiểu cũng như hai anh em còn muốn lên tiếng cự tuyệt, nhưng chủ nhà hàng đã giành trước: "Từ chối là khinh thường tôi đó."
Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu đành phải đồng ý, mặc cho chủ nhà hàng chiêu đãi miễn phí. Chủ nhà hàng lại vào bếp, nấu vài món sở trường, sau đó bưng lên mời bọn họ ăn...
Chờ khi họ rời đi, thời gian đã đến 5 giờ, họ và chủ nhà hàng nhiệt tình hào sảng thành bạn.
Từ miệng chủ nhà hàng, bọn họ biết được ông họ Lý, mang theo giấc mộng trở thành đại sư ẩm thực Trung Hoa vừa đến Luân Đôn cách đây không lâu, muốn dùng ẩm thực Trung Quốc chinh phục khắp nước Anh. Nhưng Đông Phương Hồng đã khai trương hơn một tháng, việc làm ăn vẫn ế ẩm.
Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em họ Thiệu quyết định sau này phải thường xuyên đến Đông Phương Hồng, chiếu cố việc làm ăn cho ông chủ!
Hết chương 44.