• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bề ngoài nhà trúc rất đơn giản nhưng do Tử Tang thiết kế nhìn rất đẹp mắt.

Một đám người đi đến trước nhà trúc. Nhà trúc xinh đẹp, giản dị khiến tầm mắt mọi người từ trên người lão hổ dời đi một lúc. Tuy tất cả mọi người đều biết trên vùng tượng pha xuất hiện một căn nhà trúc rất đẹp, nhưng không có nhiều người đến xem. Thứ nhất, vì vùng tượng pha này tương đối hẻo lánh, không ai lại cố tình đến để xem nhà người khác. Hai là cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong thôn truyền ra tin đồn Tử Tang không thích xã giao với mọi người, nhưng lại là người vợ hung hãn, hồ ly tinh, nên mọi người cũng không dám tùy tiện đến thăm hỏi, bởi vậy vùng tượng pha ít khi có người đến.

Ngay cả người nhà Hạ Mộc sau lần trước Hạ Lê Hoa đến gây sự, cũng không tới nữa.

Nhà trúc tuy rằng đẹp mắt, nhưng mọi người thấy không thực dụng, tiền công xây dựng cũng không cao. Ban đầu có thể mọi người có hứng thú, nhưng không lâu sau họ không có ý định xây một cái. Nghĩ mà xem, nếu xây nhà trúc, chẳng qua chỉ lớn một chút, cao một chút, chẳng có gì mới mẻ.

Cha mẹ và hai anh rất ghen tị với Hạ Mộc. Nhà trúc này lớn như vậy, tuy nguyên liệu đều có sẵn, nhưng tiền công cho thợ cũng không ít, nếu số bạc đó là của họ thì thật tốt.

Hạ Mộc không biết tâm tư người thân của mình. Bảo mọi người để lão hổ xuống sân, sau đó hắn cho mời hai đồ tể trong thôn đến giúp mổ xẻ lão hổ. Muốn mổ lão tổ tốt cũng là một kỹ thuật khó, huống hồ da hổ rất đáng giá, nếu không mời người chuyên nghiệp đến làm, rất dễ bị đứt.

Tử Tang về đến tượng pha thì vào phòng đọc sách, chuyện còn lại nàng cũng không muốn quản. Đến khi lão hổ chuẩn bị mổ xong, Hạ Mộc đi lên hỏi: “Tiểu thư, tôi có thể lấy ít thịt hổ ra chia cho bà con và người nhà tôi không?”

Đầu Tử Tang không ngẩng lên, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Lão hổ này là của anh, không phải của tôi, tự anh làm chủ đi, không cần chuyện gì cũng tới hỏi tôi.”

Hạ Mộc thấy vẻ mặt Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng, không có gì khác thường thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra đúng là tiểu thư để hắn tự làm chủ.

Vì thế hắn lại ra sân, hỏi trưởng thôn đang đứng xem náo nhiệt, “Trưởng thôn, trong thôn chúng ta có bao nhiêu nhân khẩu?”

Trưởng thôn tuy thấy lạ với câu hỏi của Hạ Mộc nhưng vẫn trả lời, “Trong thôn có năm mươi hai hộ, tính cả trẻ con mới sinh là ba trăm tám mươi hai người.”

“Vậy để lại hai trăm cân thịt hổ, làm phiền trưởng thôn chia cho mọi người, tôi và vợ mới về thôn, sau này cần mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Hạ Mộc cười nói.

Lời Hạ Mộc vừa dứt, người xung quanh đều kinh ngạc, hai trăm cân đó! Chia bình quân xuống, mỗi người có hơn nửa cân. Nhiều lúc trong nhà muốn mua nửa cân thịt lợn còn thấy tiếc, Hạ Mộc này thật hào phóng. Không hổ là người đã ra ngoài làm việc lớn, không giống người thường.

Người nhà Hạ Mộc vừa nghe đã thấy đau lòng, đó là bao nhiêu tiền chứ. Hạ Mộc đầu heo này cứ thế ném ra ngoài, một con hổ chỉ nặng hơn năm trăm cân. Con hổ kia lớn hơn một chút cũng chỉ sáu trăm cân, bỗng chốc cho đi hai trăm cân, tức là gần như cho một nửa con hổ, chỗ đó không phải là tiền à?

Nhưng lời Hạ Mộc đã nói ra, bọn họ không thể phản bác được, bằng không sẽ bị cả thôn ghi hận, đến lúc đó không biết sẽ truyền ra bao nhiêu tin đồn khó nghe nữa.

“Bác liền thay các hương thân cám ơn cháu.” Trưởng thôn cười dài nói.

“Trưởng thôn quá khách sáo rồi, mọi người là bà con làng xóm, sau này cần giúp đỡ lẫn nhau.” Hạ Đa Quý ngoài mặt tươi cười bước lên nói, nhưng trong lòng hắn tiếc xót chỉ có tự hắn biết, hai trăm cân đấy! Hai trăm cân! Nếu không có người, hắn đã đấm ngực giậm chân. Dù sao cho đã cho rồi, cũng phải tỏ vẻ một chút để có tiếng tốt,

Vợ chồng Hạ Đại Hầu và Hạ Phú Quý cũng miễn cưỡng nở nụ cười gượng.

Trưởng thôn làm sao không biết tính người nhà Hạ Đại Hầu chứ! Cười haha nói vài câu hợp với hoàn cảnh, sợ đêm dài lắm mộng, vẫn nên cầm thịt hổ chạy lấy người tốt hơn. Bằng không, kéo dài thời gian để mấy người Hạ Đại Hầu gây rối, tuy ông không tham chỗ thịt hổ này, nhưng đây là bà con có lộc ăn, không thể không lấy, vì thế lên tiếng: “Được rồi, không còn sớm nữa, lão hổ cũng mổ xong, mọi người giải tán đi. Hai người khỏe mạnh, khiêng thịt hổ ra quảng trường, mỗi nhà cử đại diện đến lĩnh, nhớ mang theo đồ đựng.”

Vì thế mọi người ào ào cảm ơn Hạ Mộc rồi giải tán, Hạ Mộc đưa tiền công cho đồ tể, cuối cùng trừ người nhà Hạ Mộc, trên tượng pha không có người khác.

“Thằng Ba, sao con phá gia thế, hai trăm cân thịt hổ cứ thế đem cho người khác.” Thấy mọi người đã đi hết, Hà thị lập tức oán giận Hạ Mộc.

Hạ Mộc sửng sốt, “Mẹ, hai con hổ này chia cho mọi người một chút thì có sao đâu. Còn nữa, con mới trở về không lâu, sau này còn cần bà con làng xóm giúp đỡ nhiều.”

Ở ngoài bao nhiêu năm, hắn biết rõ, cần xã giao tốt với mọi người.

“Muốn chia gì đó, sao con không tìm chúng ta thương lượng trước?” Hạ Đại Hầu chất vấn, nếu thương lượng trước với bọn họ, hai trăm cân thịt hổ này sẽ không rơi vào tay người khác, càng nghĩ ông càng đau lòng, hận không thể cướp về.

“Đúng vậy! Chú Ba, em nên bàn trước với mọi người, nhà mình cũng không khá giả, bỗng chốc cho đi hai trăm cân thịt hổ đó là bao nhiêu tiền, chẳng lẽ em không đau lòng sao?” Hạ Phú Quý trừng mắt tức giận nói Hạ Mộc.

“Thằng Ba, con không phải chia thịt lão hổ, mà là xẻo thịt cha mẹ, anh chị em con đó!” Hà thị bi thống kêu lên.

“Thằng Ba, sao mày càng lớn càng ngu thế, đồ con lợn, sớm biết như thế, tao sẽ không cho mày chia chỗ thịt lão hổ. Ngu xuẩn! Quá ngu!” Hạ Đại Hầu tức giận gào lên, giống như làm vậy có thể khiến trong lòng đỡ xót hơn một tí.

“Chú Ba, em xem, em khiến cha mẹ tức giận như vậy, là bất hiếu rồi.” Hạ Phú Quý đau lòng nhìn Hạ Mộc, giống như hắn đã gây ra tội ác tày trời.



Hạ Mộc ngây ngốc đứng đó, căn bản không có ai cho hắn cơ hội nói, càng không nghĩ thông vì sao người nhà mình lại kích động như thế.

“Được rồi, không cần nói nữa.” Hạ Đa Quý mở miệng trấn trụ mọi người, xúc động nói: “Hiện tại chia cũng chia rồi, nhiều lời cũng vô dụng. Chú Ba à, về sau em phải học khôn lên, không cần thật thà như vậy , dễ bị người khác bắt nạt .”

“Anh Hai, em…” Hạ Mộc muốn giải thích.

“Được rồi, không cần nói nữa.” Hạ Đa Quý cắt ngang lời Hạ Mộc, “Sắc trời không còn sớm, chỗ còn lại chúng ta chia đi.”

“Thằng Ba, mày cho người khác hai trăm cân, hai trăm cân này tính vào phần của mày.” Hạ Đại Hầu nói.

“Đúng, lần này nhất định thằng Ba phải nhận sự giáo huấn này, để lần sau không lặp lại sai lầm này nữa.” Hà thị cũng nói.

Hạ Phú Quý và Hạ Đa Quý không nói gì, trong lòng nghĩ mình có thể lấy thêm, Hạ Mộc không được chia, tất nhiên là tốt nhất, họ có thể lấy phần nhiều hơn.

Sắc mặt Hạ Mộc càng lúc càng khó coi. Hắn không tưởng tượng nổi, không cách nào chấp nhận sự thật người nhà hắn biến thành bộ dạng này. Ngồi đọc sách trên lầu hai, tất nhiên Tử Tang biết hết mọi chuyện xảy ra trong sân, khóe miệng hơi nhếch lên đầy châm chọc, có chút tà ác và thú vị nghĩ thầm, Hạ Mộc sẽ hành động thế nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK