Nàng quyết định cho Hạ Mộc một cơ hội giải thích, xem như công bằng.
Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Mộc, Lý ma ma là ai?
Nàng có chút xúc động muốn lay tỉnh Hạ Mộc, hỏi cho rõ ràng, cuối cùng, nàng không làm như vậy, lạnh mặt xoay người lên lầu, không để ý tới Hạ Mộc ngủ trên sofa.
Hôm sau, Hạ Mộc vì lạnh mà tỉnh, đầu vẫn còn đau, rất khó chịu. Hắn lấy lại bình tĩnh, phát hiện trời đã sáng hẳn, mà hắn cũng ngủ trên sofa, sợ tới mức nhảy dựng lên. Sao hắn lại ngủ ở phòng khách, đúng rồi, hôm qua là sinh nhật hắn, sau đó uống rượu với Hồi Sinh, sau đó… Sau đó thế nào, sao hắn nghĩ mãi không ra.
Hắn nhìn nhìn tiền viện hậu viện, không có nhìn thấy bóng dáng Tử Tang, trên lầu cũng im ắng , chắc là tiểu thư chưa tỉnh.
Mấy ngày nay, Tử Tang rời giường tương đối muộn, Hạ Mộc cũng không thấy lạ. Hắn vội vã đi vào hậu viện rửa mặt chải đầu, sau đó lập tức vào phòng bếp làm điểm tâm. Làm xong điểm tâm, vẫn như cũ không thấy có bóng dáng Tử Tang, hắn do dự một chút, lên lầu, mới phát hiện cửa thính hoa nhỏ trên lầu hai mở ra, nhìn vào bên trong, cửa phòng cũng đang mở. Hắn nghĩ thầm có lẽ tiểu thư nhà mình đã rời giường, gọi: “Tiểu thư, có thể ăn điểm tâm .”
Bên trong không có tiếng trả lời, Hạ Mộc lại kêu một tiếng, vẫn không có ai đáp lại, bước vào thì thấy, phát hiện phòng trống rỗng, chăn giường gọn gàng, không hề thấy bóng dáng tiểu thư.
Hắn lập tức nghĩ tới rừng trúc, vội chạy đi tìm. Trong đình hóng mát nơi rừng trúc không có người, hắn tìm dọc theo con đường nhỏ, một nén nhang sau cuối cùng nhìn thấy Tử Tang.
Nàng chậm rãi đứng trong rừng trúc, mắt nhìn phía trước, tự nhiên cũng nhìn thấy Hạ Mộc. Nét mắt nàng không có gì biến hoá, chỉ ngừng lại, nhìn Hạ Mộc đang dần tới gần.
“Tiểu thư, có thể ăn điểm tâm.” Hạ Mộc cười ngây ngô, tinh thần đã khôi phục rất khá .
Tử Tang lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó lướt qua hắn tiếp tục đi.
Hạ Mộc sửng sốt, tuy bình thường tiểu thư nhà mình tương đối lãnh khốc, nhưng hắn chưa bao giờ cảm giác được trong sự lạnh lùng của tiểu thư có một tia bất an. Phảng phất sự lạnh lùng và xa lạ đó nhằm vào chính mình, chẳng lẽ bản thân làm việc gì sai, chọc tiểu thư tức giận sao?
Nghĩ thế, hắn vội vã đuổi theo, đi theo sau, bất an hỏi: “Tiểu thư, có phải tôi làm sai việc gì không?”
Tử Tang rất lâu sau không thấy trả lời, ngay thời điểm trong lòng Hạ Mộc trầm xuống, Tử Tang đột nhiên dừng bước chân, Hạ Mộc cũng vội vàng dừng lại, thiếu chút nữa hắn va vào tiểu thư.
Tử Tang quay đầu xem Hạ Mộc, hỏi: “Lý ma ma là ai?”
Nàng quyết định cho Hạ Mộc một cơ hội giải thích, xem như công bằng .
Hạ Mộc sửng sốt, sau đó chính là kinh ngạc, mê hoặc hỏi: “Tiểu thư, ngài không biết Lý ma ma sao?”
Tử Tang nhìn Hạ Mộc chăm chú, nhàn nhạt nói: “Tôi biết còn phải hỏi anh chắc.”
“Lý ma ma là một quản sự trong phòng tiểu thư, cũng là nha hoàn của hồi môn của đại phu nhân. Năm tiểu thư mười tuổi, Lý ma ma qua đời. Lúc tôi vừa đến Tức Mặc phủ, chính là được Lý ma ma nhận về phòng tiểu thư, từ đó về sau Lý ma ma luôn quan tâm đến tôi.” Hạ Mộc nói.
Đại phu nhân chính là người mẹ trên danh nghĩa của Tử Tang ở kiếp này.
Trong lòng Tử Tang vi lăng, không ngờ lại nhận được đáp án như vậy. Mà nàng không hề có ấn tượng gì về Lý ma ma này.
Hạ Mộc vừa thấy vẻ mặt Tử Tang, nhất thời hiểu được Tử Tang thật sự không nhớ rõ Lý ma ma. Nét mặt hắn hơi buồn bã, nói: “Tiểu thư không nhớ rõ cũng đúng thôi. Lúc trước sau khi đại lão gia và đại phu nhân qua đời, người để lại cho tiểu thư có thể tín nhiệm không bị cũng bị chuyển đến nơi khác. Lúc trước Lý ma cũng bị tách khỏi tiểu thư, nhưng tiểu thư à, Lý ma ma là người tốt, dù khi đó không ở cạnh ngài, vẫn luôn suy nghĩ cho ngài.”
Tử Tang hơi cau mày. Lúc đầu thân thể này vì rơi vào sông băng mà qua đời, sau khi nàng xuyên qua, thân thể này vốn dĩ đã rất kém, vừa rơi xuống nước càng yếu hơn. Lại thêm tinh thần lực của mình dù vẫn tồn tại, nhưng cũng yếu đi. Cho nên lúc nàng vừa tới đến thế giới này chỉ sốt ruột điều dưỡng thân thể, căn bản không quản đến chuyện trong phủ. Vì ngay từ đầu nàng đã xác định rời đi, nàng quản nhiều như vậy làm gì.
Sau này, thân thể cùng tinh thần lực của nàng cũng từ từ khôi phục, hơn nữa càng ngày càng mạnh …
“Tiểu thư, có lẽ ngài không nhớ rõ, nhưng tôi vẫn nhớ, tiểu thư đã từng cứu tôi hai lần. Lúc tôi vừa vào Tức Mặc phủ bởi vì không có tiền đút lót cho mấy vị quản sự, thiếu chút nữa bị đánh chết, là tiểu thư đột nhiên xuất hiện, cứu tôi.” Hạ Mộc tiếp tục nói.
Hạ Mộc vào phủ năm mười tuổi, năm đó Tử Tang bảy tuổi, sáu tuổi nàng trùng sinh đến, nói thế cứu hắn đúng là mình, nhưng nàng không hề có ấn tượng gì.
“Tiểu thư đã cứu tôi, sau đó có một ma ma quản sự đến, chính là Lý ma ma. Bà dẫn tôi đi, hỏi tôi có nguyện ý hầu hạ ngài không, cả đời trung tâm với chủ tử, lúc đó tôi không chút do dự đồng ý, tôi sẽ báo đáp ân cứu mạng của tiểu thư. Còn một lần nữa là, tôi đã trở thành gã sai vặt của tiểu thư, một lần tôi không cẩn thận phạm lỗi, Nhị phu nhân nói muốn đem tôi trận tễ (đánh gậy cho đến chết), may mắn tiểu thư nhìn thấy nói một câu, tôi cũng nhặt lại được cái mạng này.” Hạ Mộc nói đến đoạn này cảm kích nhìn Tử Tang, ân cứu mạng hai lần, hắn không thể báo đáp được, hơn nữa hắn cũng không giúp được tiểu thư gì cả, thở dài nói: “Đáng tiếc là, tôi thật ngốc, thủy chung cũng không giúp được gì cho tiểu thư cái gì, thậm chí còn hại cả đời của tiểu thư, hiện giờ…”
Hạ Mộc cúi đầu, vẻ mặt cô đơn và hổ thẹn, hắn không giúp được thôi, còn hại cả đời tiểu thư.
Tử Tang tiếp tục đi về phía trước, Hạ Mộc cũng không nói gì nữa, yên lặng đi theo. Đột nhiên hắn cảm giác cổ họng có chút không thoải mái, không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Xem ra, tối hôm qua Hạ Mộc đã bị cảm lạnh.
Nghe tiếng ho khan rầu rĩ kia, bước chân Tử Tang hơi khựng lại, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi ăn xong món điểm tâm mĩ vị, Hạ Mộc lấy từ trong phòng ra một bộ quần áo đưa cho Tử Tang, khờ khạo cười nói, “Tiểu thư, quần áo của cô tôi may rồi này, cô xem có vừa hay không?”
Ánh mắt Tử Tang lạnh lùng dừng trên bộ quần áo kia, đây là bộ quần áo thứ hai Hạ Mộc may cho nàng,
“Đi đun thuốc đi.” Tử Tang nhận lấy bộ quần áo, bỏ lại một câu nói rồi đi.
Hạ Mộc biết Tử Tang rất nghiêm cẩn, vì thế hắn đi ra ngoài tìm một đại phu chữa dứt điểm, bằng không đến lúc đó lại lây sang tiểu thư nhà mình, đồng thời trong lòng hắn cũng rất cao hứng, bởi vì tiểu thư đang quan tâm đến mình.
Màn đêm buông xuống, trong một căn phòng cách tượng pha hạ không xa, hai người đàn ông đang thấp giọng thương lượng:
“Người phụ nữ kia sao thế nhỉ, cô ta còn muốn ở lại đây bao lâu nữa? Chẳng lẽ chúng ta cứ phải ở lì tại đây để giám thị à, còn làm ăn được gì nữa, tôi không cam lòng!”
“Vậy cậu có biện pháp gì không, có thể khiến cho người phụ nữ kia triệt để rời khỏi tên Hạ Mộc này, trở lại bên người chủ tử?”
“Ừm… Tôi nghĩ, chỉ cần khiến cô ta không làm ăn được gì ở ngoài, đến lúc đó tự nhiên chuyện cũng thành.”
“Ý cậu là muốn?”
“Không sai.”