• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay Tử Tang trắng nõn thon dài sờ lên mặt mình, nàng cảm giác được giọt nước ẩm nóng, đó là nước mắt còn vương trên mặt nàng. Nàng thật sự rơi lệ, hóa ra nàng còn có thể rơi lệ…

Nghĩ thế, nàng đột nhiên cười, kiếp trước nàng chưa từng khóc, đây luôn là tâm bệnh của mẹ, giờ nàng đã khóc.

Hạ Mộc càng sợ hơn, nãy khóc giờ lại cười, khẩn trương hỏi: “Tiểu thư, ngài sao thế, ngài đừng dọa tôi a.”

Tử Tang lau lệ trên mặt, nhìn chằm chằm Hạ Mộc, cười nói: “Hạ Mộc, em không sao, em chỉ cảm thấy hiện tại sống rất tốt, tốt lắm.”

“Tiểu thư…” Hạ Mộc ngây ngốc nhìn nàng, không biết vì sao, thấy tiểu thư như vậy, hắn vừa xót xa lại là vui sướng, tại sao có thể như vậy?

“Được rồi, anh không đi đun nước để em tắm rửa sao? Nhanh lên, tắm xong ngủ ngon.” Giọng Tử Tang nhẹ nhàng nói.

“Em thật sự không có việc gì.” Hạ Mộc khẩn trương hề hề hỏi.

“Có việc.” Tử Tang nghiêm mặt nói.

Hạ Mộc vừa nghe, càng hoảng, vội hỏi: “Thế tiểu thư nói đi, có chuyện gì em cứ nói với tôi.”

Tử Tang ôm cổ Hạ Mộc, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta nhanh chóng dựng lại nhà, anh nhanh chóng làm xong gả y của tân nương, chúng ta nhanh thành thân, nếu không sao có em bé!”

Hạ Mộc sửng sốt, ngạc nhiên một lúc lâu mới có phản ứng, sau đó mặt đỏ bừng và kích động, “Được, ngày mai tôi sẽ dựng lại phòng, làm đồ cưới.”

Trong lòng hắn ngọt ngào, hóa ra không phải mỗi mình hắn sốt ruột thành thân, tiểu thư cũng sốt ruột thành thân.

Tử Tang hôn lên mặt hắn một cái, cười nói: “Mau đi nấu nước.”

“Vâng.” Hạ Mộc ngốc nghếch cười tủm tỉm, vui vẻ vui vẻ đi nấu nước, thường xuyên sờ vào nơi bị Tử Tang hôn…

Xem dáng vẻ ngốc ngếch của Hạ Mộc, ý cười luôn xuất hiện trên gương mặt Tử Tang.

Sau đó hai người lần mò tắm rửa trong nơi dùng vải che tạm đằng sau nhà, rồi ôm nhau ngủ.

Hôm sau, thôn trưởng trở về từ sáng sớm. Ông thông báo bạc cứu tế đang trên đường vận chuyển, khoảng năm, sáu ngày nữa sẽ tới. Đến lúc đó mọi người sẽ có tiền xây dựng lại nhà cửa, đất đai, ruộng đất của bà con cũng được phục hồi nguyên trạng. Đất, địa giới, đất ruộng bị phá hủy sẽ được đánh dấu lại như cũ. Hơn nữa bà con được bồi thường một khoản nhất định về ruộng đất. Ví dụ, ruộng đất vốn phì nhiêu bị lũ quét sạch bùn đất biến thành đất xấu, ở mức độ nhất định sẽ được bồi thường ít bạc.

Tin tức được công bố, mọi người hoan hô dậy sóng. Khi Hạ Mộc nghe tin cũng cao hứng chạy về báo tin vui với Tử Tang.”Tiểu thư, chúng ta nhanh chóng xây phòng trước nhé!”

Hạ Mộc vốn dĩ còn sáu, bảy mươi lượng bạc, để cùng một chỗ với khế ước đất. Tử Tang cầm hết nên mọi thứ vẫn nguyên vẹn.

“Được.” Tử Tang gật gật đầu.

“Vậy tiểu thư, chúng ta còn làm nhà trúc không?” Hạ Mộc hỏi, hắn chưa quên tiểu thư rất thích trúc.

“Đương nhiên, hiện tại chúng ta không có quá nhiều tiền. Làm nhà trúc là tốt nhất, giống trước kia vậy, có điều nhà sẽ lớn hơn vì chúng ta sẽ có em bé, cần chuẩn bị phòng cho các con.” Tử Tang cười nói.

“Vâng.” Hạ Mộc ngây ngô cười nhìn về phía bụng Tử Tang, nếu hiện tại có đứa nhỏ thì tốt rồi?

“Ánh mắt anh có ý gì.”Tử Tang lườm hắn.

“Không có.” Hạ Mộc vội vàng nói.

“Chúng ta chưa cả động phòng, mà anh đã muốn có con à!” Tử Tang tức giận nói, sắc mặt hắn quá rõ ràng sao nàng không nhận ra.

Nghe thấy hai chữ động phòng, mặt Hạ Mộc đỏ bừng. Sao tiểu thư to gan vậy, dám nói hai chữ này oang oang.

“Anh nói gì đi chứ, sao động tí mặt anh lại đỏ thế kia?” Tử Tang buồn cười hỏi.

“Tiểu thư, không được nói lung tung.” Hạ Mộc phụng phịu nói, cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng mặt hắn quá đỏ, chẳng những không nghiêm túc, mà còn rất đáng yêu, đáng yêu khiến người ta muốn véo mặt hắn.

“Em đâu có nói lung tung, em nói là sự thật.” Tử Tang phản bác.

Thì là sự thật, đột nhiên Hạ Mộc phát hiện, sau khi tiểu thư nhà hắn trở nên thích nói chuyện có một số thời điểm chả đáng yêu tẹo nào.

“Dù là sự thật, một cô nương không thể nói bô bô ra thế.” Hạ Mộc đỏ mặt nói.

“Giỏi cho Hạ Mộc anh! Dám tranh luận với bổn tiểu thư.” Tử Tang ra vẻ tức giận nói, “Huống hồ, em đã gả cho anh, vẫn là cô nương à? Giờ em đã là vợ người ta.”

“Tiểu thư, ngài đang bắt nạt người ta.” Hạ Mộc tội nghiệp lên án.

“Em bắt nạt đấy, hử, anh làm gì được em?” Tử Tang tựa tiếu phi tiếu đáp.

“Tôi… Tôi…” Hắn không thể làm gì tiểu thư cũng không nỡ làm gì nàng. Hạ Mộc thật thà lắp bắp, đâu phải đối thủ của Tử Tang! Hắn đành tủi thân và đáng thương hề hề nhìn tiểu thư.

Tử Tang không khống chế nổi bản thân, lao mạnh về phía Hạ Mộc, ôm cổ hắn, hôn chụt lên miệng hắn, cười ha ha, “Tướng công, anh quá đáng yêu.”

Hạ Mộc bị Tử Tang nhiệt tình dọa sợ, hơn nữa hình như hắn còn nghe tiểu thư gọi hắn là “Tướng công”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK