- Tìm một nơi trú mưa đi. - Ninh Khuyết ậm ừ đề nghị, rồi nhớ lại chuyện kì quái ngày hôm qua, hắn bổ sung thêm một câu - Đừng tới đường Chu Tước là được.
Thế là hai chủ tớ men theo hàng cây bên đường cứ đi một cách vô định về phía trước, sau cùng tới một mái hiên trong con hẻm phía bắc thành Trường An, cả hai cụp ô xuống rồi yên lặng đứng đó rất lâu, mắt chăm chú nhìn mưa rơi giăng giăng đầy trời, nhìn bọt nước tung tóe dưới chân, không ai muốn lên tiếng.
- Đường đường là đế quốc Đại Đường ta... - Lúc Ninh Khuyết nói câu đường đường đế quốc Đại Đường này, hoàn toàn không có giọng điệu tự hào kiêu ngạo hàng ngày mà mang đầy u oán -...không ngờ còn dựa vào giáo dục để kiếm tiền, thật khiến người ta phải khinh bỉ, kể cả các ngươi không bao ăn ở, chẳng lẽ không thể lấy giá rẻ rẻ hơn chút à? Hơn nữa đừng quên ta từng cứu công chúa của các ngươi, sai người tới an ủi vài câu có chết ai đâu? Dù không mang kèm tám trăm một ngàn lượng bạc theo an ủi cũng phải được năm sáu trăm chứ, keo kiệt, bủn xỉn, vắt cổ chày ra nước!
Không quan tâm tới vấn đề to tát xa xôi như chính sách giáo dục của quốc gia hay sự rộng rãi của triều đình, Tang Tang chỉ để ý những chuyện thiết thực ngay trước mắt, nàng nhăn mày, cúi đầu nhìn những bông hoa nước cứ nở rồi tàn trên phiến đá lát đường, giơ ngón tay lẩm nhẩm tính toán:
- Không thể ở khách sạn suốt một tháng được, chúng ta không đủ tiền, nếu thiếu gia kiên quyết tham gia kì thi vào thư viện thì dẫu tìm miếu hoang trú tạm cũng không giải quyết triệt để được tình thế, còn tổng cộng chưa tới hai trăm lượng bạc, ngày nào cũng phải tiêu, vấn đề lớn nhất hiện nay là làm thế nào để kiếm tiền chứ không phải tiêu tiền ra sao.
- Kiếm kiểu gì? - Gã thiếu niên lấy ô làm gậy, vừa than vừa thở - Đó cũng là một vấn đề.
Mưa xuân rả rích rơi hoài, hai chủ tớ vừa tránh mưa, vừa đau đầu nghĩ kế sinh nhai.
Đi săn tất nhiên không thể được, khoan hãy nói tiền bán thú rừng săn được mỗi tháng có đủ con số đáng sợ ba mươi lượng kia hay không, điểm chết người là quanh thành Trường An không có nơi nào để săn thú cả, khi còn ở Vị Thành Ninh Khuyết đã nghĩ tới chuyện ấy. Rừng núi quanh Trường An đều là tài sản riêng của lão hoàng đế nên chim thú trong rừng cũng quy về túi ông ta, nếu hắn dám săn sạch con mồi không chừng phải chuẩn bị sẵn cái đầu để trả giá cho tội danh kinh khủng: trộm cắp tài sản hoàng gia.
Tang Tang ngửng mặt, hoảng sợ nói:
- Nữ công cũng không được đâu, đêm nọ ta nhìn mấy sạp hàng bên đường rồi, tay nghề của người trong thành Trường An cao hơn ta rất nhiều, có nhiều kiểu dáng ta chưa nhìn thấy bao giờ, kĩ thuật thêu thùa cũng không nhận ra luôn.
Ninh Khuyết nhìn cơn mưa trước mặt, bùi ngùi nói:
- Đáng tiếc quanh thành Trường An đã không có mã tặc lại chẳng có sơn tặc, nếu không đi giết mấy đám là kiếm đủ tiền rồi, cũng tại hồi mới đến Vị Thành còn non dại quá, làm việc thật quá ngu ngốc, giết mã tặc xong thu được bao nhiêu tiền đều thành thật nộp lên hết bấy nhiêu, không biết đường bớt lại mấy đồng làm vốn, con mẹ nó, đến lúc nhận ra đạo lý giết mã tặc để kiếm củi thì đám mã tặc bên hồ Sơ Bích ấy đã thành quỷ mạt rệp hết rồi.
Tang Tang lầu bầu trách:
- Hồi đó ta đã bảo ngươi giết quá hung hăng, làm mã tặc bên hồ Sơ Bích cử người giám sát Vị Thành cả ngày lẫn đêm, chỉ cần phát hiện ngươi dẫn đội tiến vào thảo nguyên liền gói ghém hết vàng bạc tài sản cong đuôi chạy trốn, cách giải quyết bạo lực đó của ngươi cướp tiền về kiểu gì? Rốt cục cả một năm trước không lấy được xu nào.
- Tại hồi đó nhỏ quá nên thiếu kinh nghiệm.
Ninh Khuyết bối rối giải thích, bỗng trán hắn giãn ra, hỏi:
- Tham gia bang hội thì sao nhỉ? Ta không muốn vay tiền của Tiểu Hắc Tử nhưng có thể thông qua mối quan hệ với hắn để gia nhập bang hội, tranh thủ thời gian lên chức rồi ăn tiền bẩn, nghe được đấy chứ?
- Ngươi từng bảo thư viện còn kiểm tra tư cách đạo đức của học sinh, nếu thư viện mà biết ngươi cấu kết với giang hồ ức hiếp dân lành chắc chắn sẽ xóa luôn tên ngươi khỏi danh sách, khi đó ngươi khỏi cần đi kiếm tiền bẩn nữa làm gì. - Tang Tang nhắc nhở.
Ninh Khuyết cực kì không hài lòng về trí thông minh cô thị nữ của mình, lúc cần nàng thể hiện đầu óc thì tỏ ra vô cùng ngớ ngẩn lười nghĩ, lúc không cần thì lại sáng suốt đột xuất, thông tuệ vô cùng, chẳng khác nào thần đồng thiên tài trong truyền thuyết, hắn bực bội nói:
- Vậy ngươi bảo phải làm sao bây giờ? Vừa muốn kiếm tiền vừa muốn giấu giếm thư viện chắc chỉ còn cách đi làm sát thủ thôi! Vấn đề là tổ chức sát thủ đặt trụ sở ở đâu? Ta không thể ra giữa đường giữa chợ kiếm một người toàn thân mặc đồ đen rồi tới trước mặt hắn ưỡn ngực nghiêm túc hỏi: làm phiền ngài quá, ta muốn biết tổ chức sát thủ lợi hại nhất Đại Đường đặt ở đâu, xin ngài làm ơn chỉ đường!
Tang Tang hồn nhiên không hề sợ hãi trước cái sự quê quá hóa khùng của hắn, nàng nói thẳng tuột:
- Thiếu gia, ta biết ngươi cảm thấy rất mất mặt, nhưng dù sao chúng ta vẫn phải tìm cách kiếm tiền, nếu không chỉ còn đường quay về Vị Thành thôi.
- Ta đã nói rồi, khi chưa thành hình dạng gì có chết ta cũng không trở về. - Ninh Khuyết oán hận nói.
Ở Mân Sơn, Vị Thành hay thảo nguyên, bất kể trong hoàn cảnh khốn khổ thiếu thốn thế nào hắn và Tang Tang đều vượt qua được, vậy mà giờ đây giữa chốn Trường An giàu có đông đúc, sinh tồn bỗng trở thành vấn đề hết sức nghiêm trọng, một đồng tiền có thể quật ngã anh hùng hảo hán, cũng có thể làm hai chủ tớ sứt đầu mẻ trán.
Mắt Ninh Khuyết bỗng sáng lên, hắn mừng rỡ nói:
- Có cách rồi! Chúng ta bán trứng muối!
Tang Tang nhíu mày lặp lại:
- Trứng muối à?
Ninh Khuyết mỉm cười tự tin:
- Không nghi ngờ gì nữa, trứng muối do ta làm chính là món ăn ngon nhất của Đại Đường.
Tang Tang nói huỵch toẹt:
- Nhưng tất cả người ở Vị Thành chẳng ai thích ăn, ta cũng không thích ăn, sợ lắm rồi!
Nụ cười trên mặt Ninh Khuyết héo đi, hắn đưa mắt ngắm người đi đường vội vã trong mưa, giả vờ bình tĩnh nói:
- Ta nói đùa ấy mà.
Tang Tang nhìn chăm chăm vào mặt hắn, nàng do dự rất lâu mới thu hết can đảm trong lòng, nói:
- Thiếu gia, thật ra có một cách hết sức dễ dàng để kiếm tiền, quan trọng là ngươi có muốn hay không thôi.
Ninh Khuyết quay phắt sang, trong nháy mắt khuôn mặt đen đúa của cô thị nữ nhỏ trở nên xinh đẹp dịu dàng chưa từng có, hắn hỏi bằng giọng hết sức êm ái:
- Trong những lúc thế này chỉ cần kiếm được tiền có việc gì mà không thể làm cơ chứ.
Tang Tang trả lời:
- Thiếu gia viết chữ đẹp như vậy, hay chúng ta bán chữ đi.
Ninh Khuyết cứng người, nhìn nàng nói rất chân thành:
- Tang Tang, hóa ra người vẫn xấu xí như trước.
- Hả? Sao cơ? - Tang Tang ngơ ngác hỏi lại.
- Ninh Khuyết tức giận dạy bảo nàng:
- Cái gì mà bán chữ? Đó là thư pháp! Là thư pháp cô hiểu không? Gan ruột của người đọc sách sao có thể đánh đổi lấy tiền! Ta thà bán mình chứ nhất định không bao giờ bán nó!
Tang Tang cũng giận dữ:
- Thiếu gia, ngươi không phải người đọc sách, ngươi là người đốn củi, không phải ngươi vẫn khoe mình viết chữ còn trôi chảy hơn giết người sao? Ngươi chấp nhận giết người để kiếm tiền thì tại sao không thể viết chữ để kiếm tiền?
Ninh Khuyết phản bác một cách hết sức yếu ớt:
- Không phải viết chữ, gọi là thư pháp mới đúng!
Hắn cúi đầu nhìn chiếc giày bị nước mưa làm ướt sũng của mình, nhìn hàng chữ bay bướm bên chân mà hắn vừa dùng cán ô chấm lên nước mưa để viết, biết cuộc đời này hắn lại thêm một lần nữa phải chịu thảm bại trước cô thị nữ nhỏ.
Tuyệt tác thư pháp dùng ô làm bút, dùng mưa làm mực, dùng đá làm giấy Tuyên Thành ấy có nội dung như sau: Không sợ nghèo khổ, chỉ sợ trong nhà có cô hầu đến hổ cái còn phải chào thua.