Tang Tang ngẩng đầu, vịn vai Ninh Khuyết rồi tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ. Thư Viện càng lúc càng gần, nhìn đến ngọn núi cao ẩn trong màn sương trắng phía sau Thư Viện, nàng chợt nhận ra mình cũng không có cảm giác gì là không thoải mái, đôi mắt nheo nheo lại cũng giãn ra cười, thấy rất vui vẻ.
Theo chỉ dẫn của các quan viên Lễ bộ và giáo thụ Thư Viện, các thí sinh tham dự khảo thí lần lượt xuống xe ngựa rồi tập trung thành đội ngũ trên một khoảng đất rộng rãi trước bức bình phong bằng đá, sau đó tiến về phía hành lang hai bên để nghỉ ngơi.
Các thí sinh tham dự khảo thí đến từ nhiều nơi khác nhau, đa phần đều là người được giáo thụ Thư Viện tuyển ra từ các trường khắp mọi vùng của Đại Đường, số còn lại là từ sự tiến cử của các bộ nha, trong đó Quân bộ tiến cử hơn bảy mươi người. Người thì quả thực đông, nhưng bao nhiêu thí sinh ngồi ở hai bên hành lang trú mưa như vậy lại không cảm thấy chật chội chen chúc, còn có thể tìm thấy vài chỗ rộng rãi.
Phía trước bức bình phong là phần kiến trúc chủ yếu của Thư Viện, hầu hết đều ẩn ẩn hiện hiện trong màn hoa nhạt sương mờ, cũng bởi vì kiến trúc nơi này cực kỳ hùng vĩ nên hai dãy hành lang giống như đôi cánh phượng hoàng kia lại không hề gây cảm giác choáng ngợp mà còn gợi nên một thứ cảm giác rất sảng khoái dễ chịu, khó có thể diễn tả bằng lời, cực kỳ thư thái.
Điều chính yếu mà Ninh Khuyết quan tâm lúc này không phải là kiến trúc Thư Viện, nếu như hắn có thể vào được Thư Viện thì sau này tha hồ dùng đôi chân để kiểm chứng sự rộng lớn, dùng đôi mắt để ngắm nhìn vẻ đẹp nơi đây, còn bây giờ thứ hắn quan tâm nhất chính là việc số lượng thí sinh đứng ngồi ở hai dãy hành lang ước chừng không dưới năm trăm, trong khi Thư Viện chỉ tuyển có hai trăm, hai chọi năm vốn chẳng phải dễ dàng gì, cho nên trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng.
Đám thí sinh ngồi trong hành lang ai nấy đều tĩnh tâm, không nói cười đùa giỡn, cũng chẳng lấy mấy cuốn sách ôn thi trong ngực ra đọc lại lần sau cùng, ai nấy đều là thanh niên xuất sắc bậc nhất của Đại Đường, thậm chí là của cả thiên hạ. Điều này không ai phủ nhận, mặc dù trong đó cũng có cả những vị giáo úy đã ngoài ba mươi, gương mặt mang theo vẻ phong sương khổ cực nơi biên ải, còn có những đứa trẻ thần đồng mới mười bốn, mười lăm tuổi được các giáo thụ mang về Trường An từ những trường làng xa xôi, gương mặt còn mang đầy vẻ ngây thơ đang bất mãn nhìn xung quanh, nhưng dù sao thì họ vẫn có thể tính là thanh niên, không một ai muốn biểu lộ sự thiếu tự tin của mình lúc này cả.
Lòng tin của Ninh Khuyết dường như vẫn chưa đủ, bàn tay hắn run lên nhè nhẹ, mấy lần định hỏi Tang Tang về những bài thi đựng trong bao nhưng rồi cũng kiềm chế lại được, ngay lúc hắn hạ quyết tâm “cùi không sợ lở”, dù được hay không cũng phải đem hết hiểu biết ra thi thố một phen thì bỗng nhiên quanh bức bình phong vang lên mấy âm thanh rất trang nghiêm.
Vũ Lâm quân đã đến, “nghi trượng” đã đến, quan viên các bộ cũng đã đến, những kẻ lắm tiền mua chỗ xem náo nhiệt cũng có mặt, thị vệ cung đình đã đến, thân vương điện hạ cũng đến, hoàng hậu nương nương cũng đã đến, hoàng thượng cũng đã giá lâm, vì thế các thí sinh ngồi ở hành lang bắt đầu đứng dậy, nơi lưng áo đã bắt đầu có mùi chua vì ngồi lâu, tất cả chắp tay hành lễ, cùng hô vang “vạn tuế”, thời gian chuẩn bị tới đây coi như kết thúc. Ninh Khuyết đang lẩm nhẩm trong dạ thì bỗng thấy một thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ, xiêm y lộng lẫy, khí chất an hòa từ sau bình phong đi tới, nếu không phải công chúa điện hạ thì còn có thể là ai được nữa?
Tứ công chúa Đại Đường Lý Ngư chậm rãi đi qua bức bình phong bằng đá dưới sự hộ tống của đám cung nữ, ma ma, thái giám, đi qua những ánh mắt ái mộ nhiệt tình của đám thanh niên chưa vợ, đi qua những ánh mắt có chút kinh sợ khó yên của những vị đại thần đang nhỏ giọng đàm luận, theo dãy hành lang uốn lượn đi thẳng vào sảnh chính của Thư Viện. Nàng vừa đến bờ đá liền hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu rồi im lặng đứng bên cạnh hoàng đế.
Không giống như tưởng tượng của những quốc gia thù địch khác, cũng không giống như tưởng tượng hoang đường của Ninh Khuyết, trong nội bộ đế quốc Đại Đường không hề có chuyện đối đầu giữa Thư Viện và hoàng quyền, chỉ có một số ít người mới biết được rằng đương kim thiên tử Đại Đường lúc còn trẻ đã từng học tập hai năm tại Thư Viện, sau khi lên ngôi, cho dù là sự kiện lớn hay nhỏ nào của Thư Viện thì hoàng thượng đều đến tham dự, thậm chí vào mùa đông có khi hoàng thượng còn ở cả tháng trong Thư Viện nữa.
Nếu bảo hoàng quyền Đại Đường thực sự cố kị, hay thâm chí cố áp chế thế lực Thư Viện, như vậy thì triều đình tuyệt đối không có tổ chức ngày khai giảng long trọng đến thế, nhưng hẳn là vị thiên tử kia cũng không bao giờ cho rằng đây là nhà mình.
Chư thần trong triều đều biết tình cảm của hoàng thượng đối với Thư Viện, mỗi lần Thư Viện khai giảng đều là sự kiện quan trọng đối với hoàng thượng, cho nên lúc nhìn thấy tứ công chúa Lý Ngư xuất hiện thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, ai nấy cùng nhìn về phía lan can xa xa, nhìn hai nữ tử bên cạnh hoàng thượng, trong lòng trở nên vô cùng phức tạp, tứ công chúa vừa mới trở về từ thảo nguyên chưa đầy một tháng đã thể hiện ra thân phận được sủng ái hết mực của mình, không biết hoàng hậu nương nương đang đứng ở một bên kia lúc này đang nghĩ gì.
Tiếng chuông sau núi đột nhiên vang lên như một tín hiệu triệu tập lần đầu tiên của lễ khai giảng Thư Viện, dưới sự chỉ huy của giáo thụ Thư Viện, mấy trăm thí sinh đứng nơi hành lang nối đuôi nhau đi qua con đường bằng phẳng dưới lan can chính lâu, đi thẳng vào nội viện.
Hoàng đế Đại Đường nhìn những học sinh anh tuấn sáng sủa kia đang nối đuôi nhau đi vào thì không khỏi vuốt vuốt râu, lộ nụ cười rất thỏa mãn.
Nhìn thấy thần tình của phụ thân, tứ công chúa Lý Ngư mỉm cười nói:
- Chúc mừng phụ hoàng, lần này anh tài thiên hạ đều vào tầm ngắm của người cả rồi.
Hoàng thượng nghe vậy thì cười lớn, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Hoàng hậu nương nương cũng không nói gì, chỉ mìm cười quay sang nhìn phu quân, trong mắt tràn đầy vẻ ái mộ, kính ngưỡng, tay phải mềm mại dịu dàng đặt lên tay hoàng thượng như tỏ ý cổ vũ.
Hoàng thượng nhìn thê tử, nhìn đại thần đứng hai bên, lại nhìn vô số trụ cột quốc gia sau này, không khỏi sinh ra cảm giác thỏa mãn. Đột nhiên cảm thấy hình như bên cạnh thiếu đi một người, lông mày hơi cau lại, hắn hỏi một gã đại thần sau lưng:
- Phu Tử…vẫn chưa chịu đến sao?”
Vị đại thần kia nghe xong hoảng sợ dập đầu xuống đất nói:
- Viện trưởng nói, Thư viện khai giảng là để lựa chọn nhân tài cho bệ hạ, cho quốc gia, ông ấy…tốt nhất không nên ra mặt, ông ấy muốn chuẩn bị hành lý, hai ngày nữa sẽ rời khỏi nơi này.
Hoàng thượng nhớ lại việc này, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối, giống như đứa trẻ làm được việc tốt mà lại không được cha mẹ khen ngợi, bèn vỗ nhẹ lan can đá, thở dài nói:
- Suýt nữa thì quên, năm nay Phu Tử về nước sớm hơn trước kia.
Hoàng thượng quay đầu nhìn ngọn núi lớn ẩn hiện trong mây mù sau lưng Thư Viện, trầm mặc một thoáng rồi phất tay.
Trong một cái đình cách ngọn núi lớn này chừng mười dặm có một tăng nhân và một đạo sĩ đang ngồi uống trà đánh cờ, bây giờ mới sáng sớm, chẳng biết bọn họ từ đâu tới mà hăng hái đến vậy.
Vị tăng nhân khoảng ba mươi tuổi, gương mặt tuấn tú hòa nhã, tự nhiên sinh ra cảm giác thoát tục, ánh mặt lướt theo những đường ngang dọc trên bàn cờ, sau đó lại nhìn lên Thư Viện ở trên tòa núi cao phía sau, bỗng nhiên cất giọng nói:
- Nghe nói…Phu Tử rất cao.
Vị đạo sĩ kia bình thường rất trang nghiêm, nhưng hôm nay lại có chút tùy tiện, hắn chỉ tay lên không, đáp:
- Phu Tử…đương nhiên rất cao.
- Cao tầm nào?
- Nhân vật nhỏ bé như ta làm sao biết?
- Quốc sư Đại Đường cũng không biết sao?
- Ngươi là ngự đệ Đại Đường, không phải là cũng không biết sao?