• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lam : sorry mấy nàng vì hai tuần nay không ra chương mới :< , vì lịch thi dày đặc và tờ đề cương môn nào cũng là 5,6 mặt lận nên Lam không có thời gian làm bộ này. Nhưng bây giờ sẽ cố ra chương đều đặn a :). ( ngoại trừ thứ 3 và 5)

_____________o0o__________________

Độc Cô Thiên Tuấn bồng Mặc Yên Nhiên vào phòng, để Mặc Yên Nhiên lên giường. Hắn ngồi xuống cạnh giường nàng, khẽ ngước mắt nhìn khuôn mặt đang  đỏ hồng hào đó. ( Lam : tức nói Nhiên Nhiên nhà ta ấy :> ) Không tự chủ được, hắn khẽ cúi đầu tính hôn xuống một bên gò má hồng hào của nàng. Nhưng. . .

Reng... Reng!!!

Cái điện thoại hiệu Samsung Galaxy Note 7 trong túi quần hắn reo lên làm hắn đang tính '' nâng niu " một bên má hồng hồng trong lúc không tỉnh táo của Mặc Yên Nhiên chợt biến mất . Độc Cô Thiên Tuấn đang có chút bực tức vì ai lại quấy nhiễu " giây phút đáng nhớ " của hắn. Lấy điện thoại ra, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Thiên Tuấn khẽ biến sắc khi nhìn thấy tên người gọi. Hắn xoay lưng lại nhìn về phía Mặcc Yên Nhiên trong giây lát rồi bước nhẹ nhàng xuống lầu.

" Tuấn, hết thời hạn rồi, con mau về nhà ngay nếu không thì con biết hậu quả như thế nào rồi nhỉ? " Vừa  nhấn điện thoại trả lời là giọng người đàn ông vang lên và tràn đầy thiếu kiên nhẫn. Người đàn ông này không ai khác là Độc Cô Ôn Tiết, cha của Độc Cô Thiên Tuấn.

" Cho tôi 1 ngày " Độc Cô Thiên Tuấn lấy hai đầu ngón tay xoa xoa đôi mắt. Từng chữ lạnh nhạt tuôn ra. Đây là lời nói của người con đối với cha ruột của mình ư?? Phải nói là một câu chuyện rất dài, rất rất dài giữa Độc Cô Ôn Tiết và Độc Cô Thiên Tuấn.

" Được!! Ngày mai lúc 5h chiều thư kí Yun tới đón con. Đừng hòng trốn thoát thêm lần nào nữa. " Câu cuối tràn đầy đe dọa. Độc Cô Ôn Tiết nói xong rồi dập máy xuống.

Tút!!!!!!!

Độc Cô Thiên Tuấn biết hắn chỉ còn một ngày nữa thôi nên ngày đó chỉ dành riêng cho một người. ( Lam : đố các nàng đó là ai nào ~). Hắn bước lên xe rồi khởi động để đi về.



Thời gian trôi qua thật mau, bây giờ đã là buổi sáng. Nằm trên giường là cô gái với khuôn mặt tinh xảo không kém gì một người mẫu. Cặp lông mi dài khẽ rung , hé ra là đôi mắt to tròn và thuần khiết đang đảo mắt khắp căn phòng. Cánh tay Mặc Yên Nhiên đưa lên vỗ vỗ đầu.

" Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao mình lại ở đây? " Mặc Yên Nhiên ngồi dậy mà lẩm nhẩm, đôi lông mày lá liễu cong nhẹ lại. Đêm qua xảy ra chuyện gì? Sao nàng không nhớ gì hết? ( Lam : vẫn là một câu hỏi không ai biết nè :> , cứ đọc đi và sẽ tìm được khúc mắc của các nàng ^^)

Reng!!!!!

Cái điện thoại để trên đầu tủ cạnh giường Mặc Yên Nhiên vang lên. Nàng một tay chụp lẹ cái điện thoại trên đầu tủ.

" Thiên Tuấn, có chuyện gì sao ? Sao cậu gọi cho tớ sớm thế? " Nhìn thấy người gọi là Độc Cô Thiên Tuấn, Mặc Yên Nhiên tâm trung vẫn là có nhiều nghi vấn về vụ việc tối hôm qua . Nhưng vì lần đầu tiên thấy Độc Cô Thiên Tuấn gọi giờ này, nàng cũng có chút thắc mắc.

" À, hôm nay tụi mình đi đâu chơi đi. Vì đa số thời gian kiếp trước là dành cho cứu người mà kiếp này cũng rảnh rỗi nên đi đâu đó chơi cho bớt stress đi " Độc Cô Thiên Tuấn ở đầu dây bên kia trước khi nói là hít một hơi thật dài mới nói ra. Huhu!!! Sao rủ con gái đi chơi mà khó vậy trời T^T, còn khó hơn lúc đi giết một băng mafia buôn lậu nữa :<.

" Ừ , cũng được. Mấy giờ đi và ở đâu ? " Mặc Yên Nhiên vào phòng vệ sinh để đánh răng, một tay vẫn cầm điệm thoại để nghe.

" Khoảng 9 giờ sáng hôm nay và đi ở một nơi bí mật " Ở đâu  Độc Cô Thiên Tuấn dùng hai chữ " bí mật " để nói ra. Xác thực hắn cũng chưa biết phải đi đâu nữa.

" Rồi, để tớ thay đồ đã. Bây giờ còn hơn 1 tiếng mấy lận nên tớ bye nhé " Mặc Yên Nhiên không hề thắc mắc tại sao Độc Cô Thiên Tuấn lại nói chỗ đi chơi là bí mật vì nàng hoàn toàn tin tưởng vào hắn. Vì hắn là người bạn thân nhất của nàng ở hai kiếp.



~ Lúc này tại nhà Steven ~

" Chết mợ!! Quên nói cho Minh về tác dụng phục của thuốc rồi ." Steven đang ăn cơm chợt nhớ đến một thứ. Không kìm chế được bỗng thốt ra.

" Chồng ơi, có chuyện gì thế? " Alex - tức vợ của Steven đang rót một ly nước cho hắn bỗng hắn thốt ra làm cô cũng phải dừng lại.

" Em có nhớ hôm nọ anh làm một loại dược tên là Mê tình dược không? Lúc làm loại dược này, anh vô ý bỏ lọ thuốc tên " Lú" thay vì là " Dục "." Vừa nói, Steven vừa run cầm cập vì chẳng may Minh mà biết được thì tiêu đời gia đình nhà hắn.

Mê tình dược thay vì làm cho dục vọng của người uống sẽ tăng gấp bội nhưng khi bỏ lọ thuốc tên '' Lú " thì nếu không có mây mưa gì với nhau thay vì chỉ là vài khúc màn dạo đầu , sẽ làm cho người sử dụng không nhớ gì về đoạn kí ức trước khi sử dụng và sau khi sử dụng. Nếu bỏ lọ thuốc tên " Dục " thì sẽ làm cho cả hai người trong lúc mây mưa có dục vọng hơn và triền miên trong mấy ngày.

" Vậy hôm nọ em bị vậy là do anh ư?" Alex không để ý khuôn mặt sợ hãi của Steven mà nhướn mày hỏi hắn.

" Ặc. . . Thì nhà ta mới có con bé Vivian thôi nên anh muốn có thêm một đứa bé nữa. Mà em đâu có bị tác dụng phụ của thuốc đâu mà " Steven nuốt nước miếng xuống mà nhìn người vợ chỉ cần nói sai một chút là bị tiêu đời của hắn.

" Hảo!!! Anh giỏi lắm. Anh chọn án phạt nào đây? Một là ngủ trong phòng khách một tuần, hai là tự giặt đồ, nấu cơm, quét dọn một mình?.... Anh chọn cái nào? " Alex khẽ cười mà nhìn Steven như con chuột bị mèo dồn vào một góc.

" Huhu, tha cho anh đi T^T, anh biết anh sai rồi. " Những cái án phạt trên thực hiện rất khổ á nha ~, hắn thề, hắn thề sau này sẽ không hạ dược vợ yêu của hắn nữa chứ nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK