• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type: thuyleminh520

Cánh cửa phòng y tế vang lên tiếng đập “rầm rầm”, Victor ảo não bò từ trên giường dậy thắp cây đèn mỡ các voi, rồi khoác thêm chiếc áo lụa màu trắng như tuyết của minh ra mở cửa.

Một thằng nhóc đầu bù tóc rối chân trần đứng ở ngoài cửa, dưới lớp ga trải giường quấn quanh người rõ ràng là không mặc gì.

“Ảo giác, ảo giác”. Victor lẩm bẩm tự minh thôi mien bản thân, rầm một tiếng lại đóng cửa vào.

Nhưng đáng tiếc là, ảo giác này rất kiên nhẫn tiếp tục phát ra tiếng, mục đích giống như thể nếu anh không mở cửa thì tôi sẽ gõ đến mãi mãi luôn. Victor thầm nghĩ cứ gõ cửa mãi như thế thì toàn bộ người trên thuyền sẽ chạy tới xem mất, nên đành phải nhắm mắt hậm hực hít một hơi, mở cửa cho nguồn gốc của vạn ác bước vào.

Dưới ánh đèn dầu bập bùng, Victor nhìn con nhóc vô sỉ kia, có dự cảm tối nay không thể nghỉ ngơi tử tế được nữa.

“Tôi đã lên giường với thuyền trưởng”. Nick gống như mọi cô gái thất thân khấc, ánh mắt bi thương mà kinh hoàng nhìn xuống đôi chân trần của minh.

“Tôi sớm biết sẽ có ngày này mà!” Victor thở dài, rót một ly nước lạnh đưa cho nàng, vị khách vô lễ nửa đêm tới thăm không có tư cách hưởng thụ trà và cà phê. “Vậy cô trần truồng chạy lung tung khắp nơi thế này nghĩa là sao?”

Nick càng bi thương hơn nói: “Là vì… là vì làm xong việc thuyền trưởng không cho tôi tiền, còn đánh tôi một trận, sau đó đá tôi ra khỏi phòng”.

“Không cho… cô! Cô lại dám đòi tiền ngài ấy hả?” Victor nhìn con nhóc chết tiệt bằng ánh mắt không thể tin được, thầm cầu nguyện tất cả chỉ là một cảnh tượng kỳ lạ trong mơ mà thôi.

Nick khẽ lẩm bẩm: “Lần này tôi sẵn sang miễn phí, nhưng thuyền trưởng nói sau này còn muốn nữa, lại còn độc chiếm, với lại ngài ấy không định cung cấp chi phí bao nuôi”.

Nghe được những lời này, đôi mắt bác sĩ liền ẩm ướt, một cảm xúc bi ai thê lương trỗi dậy, chỉ muốn nhìn bầu trời thở dài, nhưng giờ vẫn là ban đêm, trần nhà đã che hết tầm nhìn của anh ta.

“Vấn đề này cô đi tìm đương sự thương lượng có được không? Chỗ tôi là phòng y tế! Chỉ lo việc chữa trị thân thể bị thương thôi, không phải là phòng tư vấn tâm lý cũng không phải là cơ sở mội giới!”

Nick giống như một con sóc chuột không nhà để về, nhìn bác sĩ với ánh mắt vô cùng đáng thương: “Tôi chẳng có nơi nào để đi cả, hơn nữa trên người đang bị thương”. Nàng xoay người phơi tấm khăn trải giường dính máu ra cho Victor xem: “Vết thương trên lưng rách rồi, mông cũng rất đau, tôi xin được ở lại giường bệnh”.

“Thượng Đế ơi! Không cần phải báo cáo chi tiết chuyện của các người với tôi!!!” Victor toàn thân run rẩy, chỉ muốn đá cái con nhóc này ra ngoài, nhưng bất kể thế nào cũng không có được bản lĩnh đó.

Nick coi tiếng gào bi thảm của anh chàng bác sĩ là sự phê chuẩn cho lời xin phép được nằm viện, lập tức xốc tấm rèm ở chính giữa lên, “Cho tôi mượn một cái áo sơ mi nữa đi, tất nhiên là thêm một cái quần còn tốt hơn nữa, còn cái mũ ngủ phồng phồng anh đang đội kia thì khỏi cần”. Nàng chọn một cái giường rồi nằm sấp xuống, đau khổ sờ sờ cái mông gặp phải tai ương của minh: “Với cả, thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau có còn không? Thuyền trưởng xuống tay thật là độc…”.

Buổi tối hôm đó, hai người nằm cạnh nhau (trên hai giường), Nick tranh thủ bóng đêm thổ lộ hết những cảm xúc mơ hồ hỗn độn trong đầu minh cho anh chàng bác sĩ nghe.

“Tôi sẵn sàng đi theo ngài ấy, thuyền trưởng vừa mạnh lại có tiền, trước giờ đối xử với tôi cũng rất tốt. Nhưng ngài ấy lại đột nhiên nổi cáu, sớm biết thế tôi đã kín đáo hơn một chút rồi…”. Nick cực kỳ tiếc nuối khi để vuột mất cơ hội được đại gia giàu có bao nuôi.

“Nếu cô mà biết cái gì gọi là kín đáo, thì trái đất này hình vuông lâu rồi”. Khóe miệng Victor co giật, “Nhưng đúng là cô không nên đòi tiền thuyền trưởng, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng tức giận. Ngài ấy muốn cùng cô thiết lập mối quan hệ nam nữ ổn định bình đẳng, chứ không muốn làm ân khách của cô”.

“Mối quan hệ nam nữ ổn định bình đẳng? Là bạn tình sao?”

“… Hãy coi như tôi chưa nói gì hết, tôi đi ngủ đây”. Nói đoạn Victor kéo chăn lên quá đầu rồi xoay lưng lại.

“Này! Anh phải nói rõ ra chứ”. Nick vươn móng vuốt ra sức kéo tấm chăn của anh chàng bác sĩ.

Victor hít một hơi thật sâu, hiểu rằng buổi tối hôm nay nếu không giải thích rõ ràng cái gì gọi là “mối quan hệ nam nữ bình thường” cho con nhóc khốn kiếp này thì không thể ngủ nổi.

“Nói thế này nhé, khi cô ở chung với những kẻ trả tiền đó, thì ai bỏ ra nhiều hơn?”

“Đương nhiên là tôi rồi, không cho tiền thì ai thèm làm cái chuyện vừa đau dớn vừa đáng ghê tởm ấy”.

“Vậy xảy ra quan hệ với thuyền trưởng cũng là cô bỏ ra nhiều hơn, vừa đau đớn lại vừa đáng ghê tởm hả?”

“Không… hình như thuyền trưởng bỏ ra nhiều hơn một tí… hơn nữa làm cùng với thuyền trưởng rất tốt, tôi rất thích…”. Nick hình như đã nghĩ thông được hơn một chút.

“Suy nghĩ nhiều vào, thuyền trưởng bỏ nhiều công sức ra vì cô, sao cô có thể quay ra đòi tiền ngài ấy? Phát mông một trận vẫn còn lời cho cô lắm!”

Những lời giải thích của Victor giống như một luồng ánh sáng trong bóng tối, khiến Nick có một loại cảm giác suy nghĩ đột nhiên được thông suốt.

Thì ra thuyền trưởng là người sẵn sàng làm mọi thứ cho mình.

Nick nghĩ, khuôn mặt và thân hình của nàng kém rất xa những người phụ nữ của thuyền trưởng, lại phạm vào lỗi lớn, hắn đồng ý giữ nàng lại, chăm sóc nàng, còn cùng lên giường với nàng vốn dĩ là chuyện rất kỳ lạ.

Là vì thuyền trưởng vẫn cần đến năng lực của mình đúng không? Nick vùi cái đầu nhỏ vào trong gối, khuôn mặt có hơi nóng, đối với chuyện “được cần” này trong lòng cảm thấy rất vui.

“Này Victor, nói cách khác, chuyện lên giường, thật ra không liên quan đến chuyện nam nữ, mà là liên quan đến chuyện bỏ ra bao nhiêu công sức đúng không?”

Suy nghĩ nửa ngày trời, Nick mới hỏi anh chàng bác sĩ về cách nghĩ của mình.

“Cô có thể thay hai chữ lên giường kia thành yêu thương cũng được… không không, cứ coi như tôi chưa nói gì cả”. Victor chơi trò điền ô chữ vài lần, vẫn cảm thấy không thích hợp chút nào, nên phải đồng ý với quan điểm của nàng: “Nói như vậy cũng không sai, nấu chốt ở đây là cô không thể mê tiền đến mụ mị đầu óc như vậy được, làm việc gì cũng chỉ biết có tiền, phải nhớ rằng, tâm ý và công sức bỏ ra của người khác cũng là những điều rất đáng giá”.

“Ra là vậy…”. Nick dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Victor thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng màn tư vấn “cứu vớt thiếu nữ vô tri” hôm nay có thể tạm dừng tại đây. Thầm nhủ người nên đòi tiền thuyền trưởng phải là mình mới đúng, vất vả khổ sở làm bác sĩ thì coi như thôi, giờ lại còn phải kiêm luon cả nhiệm vụ tư vấn tâm ý nữa, không có tiền làm thêm giờ thì đúng là không có đạo trời gì cả.

“Tôi hiểu cả rồi, cảm ơn anh, Victor… chúc ngủ ngon”.

Cuối cùng Nick cũng có được đáp án, vất vả cả một đêm, tinh thần cả thể xác đều mệt mỏi, an tâm kéo chăn lên chìm vào giấc ngủ.

Biết sai mà sửa là một đức tính tốt, con nhỏ Nick chết tiệt đương nhiên không thể tính là người có đức tính tốt, nhưng nói lời xin lỗi thì vẫn có thể làm được. Buổi tối hôm sau, Nick từ ô cửa sổ nhỏ lỉnh vào phòng tắm của thuyền trưởng để tắm rửa, nhưng lần này nàng lại đặc biệt chọn lúc Hayreddin đang ở trong phòng ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn được rửa sạch sẽ lộ ra vẻ hồng hào thò ra khỏi khe cửa phòng tắm:

“Hì thuyền trưởng, tối nay có rảnh không?”

“Phập” một tiếng, câu trả lời dành cho nàng là một con dao găm với phần chuôi đang rung lên bần bật cắm thẳng lên cánh cửa. Nick vội vàng rụt cổ lại, nuốt nước bọt. Nhưng tốt xấu gì nàng cũng lăn lộn trong nghề này lâu rồi, sẽ không vì chút chuyện vặt vãnh mà để tuột mất dũng khí thú nhận.

“Tôi tới để xin lỗi, Victor đã giảng giải cho tôi rồi, tôi không nên đòi số tiền chết tệt ấy”. Nàng lại thò người ra, để lộ bờ vai nhở xinh trơn mịn, “Thuyền trưởng, chúng ta thiết lập ‘mối quan hệ nam nữ ổn định bình đẳng’ đi?”

Nàng không đợi Hayreddin phi ra một lượt ám khí chết người nào nữa, đã nhẹ chân nhẹ tay mò vào phòng ngủ, rất vô sỉ chui vào bên trong chăn, giống như một con cá chạch trơn tuột bơi về phía chủ nhân của cái gường.

Sự thực đã chứng minh, chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc, thì lửa giận của đàn ông thường sẽ không kéo dài quá lâu. Một lời xin lỗi rất có thành ý, lại thêm màn “hành động” thậm chí còn thành ý hơn, cho dù là một người đàn ông như Hayreddin cũng nguôi giận đi ít nhiều. Ban đêm, Victor cực kỳ sung sướng khi không bị “ảo giác” đến gõ cửa làm phiền nữa.

Trong cuộc hành trình đi đến đế quốc Ottoman, người vẫn luôn bận rộn như Hayreddin đột nhiên trở nên nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ nghe báo cáo vị trí của đội thuyền, viết vài dòng nhật ký hàng hải, thời gian còn lại đều ở lì trong phòng. Thỉnh thoảng gảy đàn một lúc, hoặc gọt trái cây bón cho Nick, khẩu vị cực tốt của con nhóc này không vì bị thương ma mảy may suy giảm.

Ngoài vết thương trên lưng trước đau sau ngứa ra, thì Nick cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua rất vui vẻ, thuyền trưởng biết đánh đàn, biết kể những chuyện xa xưa rất hay, biết những loại động vật kỳ quái với chiếc cổ dài ở sâu trong đất liền, còn biết dùng tay vắt nước chanh cho nàng uống.

Nick rất thích nhìn quá trình này, thuyền trưởng rạch một cái lỗ nhỏ trên quả chanh màu vàng, bàn tay lớn nhẹ nhàng bóp một cái, tất cả nước đều chảy hết vào trong cốc không sót lấy một giọt, chỉ còn lại lớp vỏ dày dẹp lép.

Hắn còn nhẹ tay chán, Nick nghĩ. Câu “đánh đứt đôi thành hai mảnh chết tươi” mà anh chàng bác sĩ nói không phải là vô căn cứ, chính nàng đã tận mắt chứng kiến lúc thuyền trưởng luyện roi đã quật gãy một cái cây con bằng cánh tay.

Sáng tối đều ở cùng nhau, Nick ngoài việc nằm bò ra dưỡng thương thì chẳng có việc gì để làm, nên chỉ có thể nói chuyện câu được câu chăng với người bên cạnh. Nếu Hayreddin quan tâm đến nàng sẽ nói chuyện cùng, nếu không muốn để tâm, thì nàng tự nói tự nghe.

“Chú Assa luôn thổi phồng rằng thời trẻ mình là một anh chàng đẹp trai nức tiếng xa gần, tôi chưa bao giờ tin điều đó. Trước đó chú ấy còn luyện kiếm, sau này lười chẳng luyện nữa, nên bụng mới càng ngày càng to”.

“Tinh thần của con người được thả lỏng thì thân thể cũng sẽ lơ là theo, có lẽ lúc đó ông ấy đã muốn buông bỏ rồi”.

“Tôi cũng thấy vậy. Vài năm đầu, chú ấy còn liên tục viết thư, sau này dần dần không viết nữa, cũng không nhắc đến chuyện đưa tôi quay về, hay nếu là con trai thì tốt hơn… Lúc vừa mới chuyển đến làng Doni, chú ấy nói thích những nơi yên tĩnh kiểu như vậy, sau đó cứ an ổn lặng lẽ sống ở đó cũng không tồi chút nào”.

“Từ sau khi phe Castilla thất bại thì không có tiến triển gì nữa, có thể ông ấy đã cảm thấy những tháng ngày dẫn em đi ẩn cư an bình hơn việc tranh quyền đoạt lợi, con người là như vậy, bước vào tuổi trung niên liền suy nghĩ thông suốt hẳn”.

“Thuyền trưởng, ngài có suy nghĩ thông suốt không?”

“… Tôi còn cách cái tuổi trung niên đó xa lắm, em muốn ăn một trận đòn nữa hả?”

“Đừng đừng! Vậy thì coi như ngài suy nghĩ không thông suốt vậy… à, lúc bị nhốt ở cảng Valencia, kẻ địch rất mạnh đúng không? Đã bao giờ khi ở trên biển, thuyền trưởng ngài gặp phải bất lợi chưa?”

“Bến cảng có một pháo đài với kỹ thuật rất tiên tiến, nên không kịp đổ bộ. Thêm vào đó trong đội quân tiếp viện của Genova có một tên lính là con lai rất khỏe, con nhóc khốn khiếp là em không có ở đấy, nên lúc tiếp cận mạn thuyền chúng ta bị hắn chém chết mất mấy đội trưởng”.

“Hả? Chắc hẳn là loài người sẽ không có kẻ nào mạnh hơn ngài đâu nhỉ?”

“Đúng là không mạnh bằng tôi, nhưng hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Lúc tôi đang định xử lý thằng nhãi dó thì hắn đã chạy xa đến ba con thuyền rồi, nếu tôi hạ lệnh chỉ huy mọi người đuổi theo, thì sẽ trúng kế”.

“Ồ… vậy, ý của thuyền trưởng ngài là tôi vẫn rất hữu dụng đúng không?” Nick nghiêng đầu hỏi.

“Ừ, hữu dụng”. Hayreddin vỗ lên cái đầu nhỏ của nàng, “Nhưng giờ em đã bị giáng cấp rồi, muốn quay trở lại làm đội trưởng thì phải chứng minh được bản thân mình hữu dụng hơn thế”.

“Tôi sẽ chứng minh, đợi vết thương trên lưng khỏi rồi sẽ chứng minh”. Nick đáp lời chắc nịch.

“Được lắm, tôi sẽ rửa mắt chờ xem. Mhwng hiện giờ em phải ngủ đi, trẻ con không được phép thức khuya, nếu không sẽ không cao được đâu”. Hayreddin kéo chiếc chăn đắp ngang ở dưới thắt lưng nàng lên đến bả vai, rồi thổi tắt chiếc đèn dầu.

Chiếc giường lún xuống, hắn nằm xuống ngay bên cạnh.

Nick lẩm bẩm thì thầm: “Chẳng biết tôi còn có thể cao lên được nữa hay không…” rồi nhắm hai mắt lại.

Trong bóng đêm Hayreddin vẫn chưa nhắm mắt.

Con người ta khi nhàn rỗi, thì đầu óc thường hay suy nghĩ.

Sau này nên làm thế nào đây? Mọi người ở trên thuyền đều đã biết Nick là con gái, hắn thân là thuyền trưởng, nên không thể phá quy tắc được, Nick bị giáng cấp rồi, căn phòng riêng của đội trưởng không thể giữ riêng cho nàng nữa. Những thuyền viên bình thường khác đều ngủ ở dưới đáy thuyền tối tăm ẩm thấp, khoảng cách tiêu chuẩn giữa mỗi chiếc võng là ba tấc, mấy trăm gã đàn ông giống như một tổ ong đông đúc chen chúc cùng với nhau, từ xoay người cho đến nói mơ đều không có chút xíu riêng tư nào.

Để Nick dọn đến chỗ đó ở, Hayreddin thấy cực kỳ không vui.

Cô nhóc bên cạnh lại liếm môi chép miệng, không biết đã mơ những gì. Khóe miệng Hayreddin cong lên khẽ mỉm cười, vì cứ phải nằm sấp suốt, nên Nick thường ngủ say đến mức nước miếng chảy ròng ròng, mỗi sáng thức dậy gối của hắn đều ướt sũng.

Cứ để nàng ngủ ở đây luôn đi. Trước khi cô nhóc trở lại làm đội trưởng, hắn không muốn những giấc mơ về bánh nướng và bánh pudding của nàng bị người đàn ông khác biết.

Hayreddin đưa ra quyết định rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chính trong khoảng thời gian Sư Tử Đỏ chạy tới Thổ Nhĩ Kỳ, quốc nội Tây Ban Nha đã xảy ra một vụ náo động long trời lở đất.

Cướp biển đã liên tục phá hủy hơn một chục bến cảng quan trọng, cuộc cách mạng của những nhà quý tộc Castilla lật đổ quốc vương hừng hực như lửa cháy, nước Pháp lửa cháy đổ thêm dầu, tranh thủ cơ hội này quấy rối biên giới Tây Ban Nha, hy vọng có thể ngư ông đắc lợi.

Khói súng bốc lên khắp mọi nơi, một đế chế rộng lớn dường như sắp ầm ầm sụp đổ.

Nhưng không một ai có thể nghĩ rằng chuyện này có thể xảy ra. Vốn dĩ mâu thuẫn chính trị bên trong Tây Ban Nha, một đất nước do mười mấy vương quốc nhỏ hợp lại vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có những nước nhỏ còn hy vọng chia ra để cai trị. Trong lúc khó khăn thù trong giặc ngoài, thì một Tây Ban Nha chia rẽ cuối cùng cũng manh nha một thứ suy nghĩ chưa từng có ở châu Âu thời kỳ Trung cổ.

Chính là ý thức dân tộc.

Chỉ có thống nhất thì Tây Ban Nha mới có thể vươn lên thành một cường quốc châu Âu!

Chỉ có thống nhất thì Tây Ban Nha mới không bị ngoại địch khinh nhục!

Charles V hô hào khắp nơi, yêu cầu dân chúng ủng hộ quốc vương. Chính vào thời khắc quốc gia lâm nguy, vương quyền Tây Ban Nha tập trung chưa từng có, những người dân trí nhớ kém đã quên sạch những cuộc chiến vô cùng hao tài tốn của do Charles phát động, bọn họ nhất loạt bày tỏ sự ủng hộ dành cho quốc vương, lên án giới quý tộc không quan tâm đến đại cục. Quân đội của quốc vương nhanh chóng tập kết, chỉ trong ba tháng đã trấn áp được cuộc khởi nghĩa của phe Castilla.

Cướp biển Bắc Phi chiến tranh du kích giằng co suốt nửa năm, vì không xây dựng bến tàu để tu sửa thuyền bè, tuyến vận chuyển bổ sung vũ khí đạn dược lúc được lúc không, khả năng chiến đấu sụt giảm mạnh. Cuộc chiến dựa vào lực lượng của bản thân khiêu chiến cả một quốc gia cuối cùng cũng kết thúc, Hayreddin đã gom đủ vốn liếng chính trị và uy tín của dân chúng, lúc ấy mới làm theo kế hoạch hướng về đế quốc Ottoman, bán Sư Tử Đỏ với một mức giá tuyệt vời.

Đối với sự nương nhờ của Hayreddin, Suleiman Đại đế mừng đến phát điên, ngay lập tức trao tặng danh hiệu nguyên soái hải quân cho vị thống soái vẫn chưa xuất đầu lộ diện, để hắn chủ trì tất cả sự vụ của vùng Bắc Phi và phía Tây Địa Trung Hải.

Barbarossa Hayreddin, một tên cướp biển xuất thân hàn vi, bắt đầu từ đây nắm giữ lực lượng quốc gia tung hoành thế giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK