Algiers đã bước vào mùa mưa, những cơn mưa nhỏ tí ta tí tách không ngừng rơi xuống, cả thành phố lầy lội vô cùng.
Nick nằm trên ô cửa sổ lồi giơ cánh tay lên, một sợi dây chuyền bạc từ lòng bàn tay thõng xuống, mặt cây thánh giá khẽ đung đưa trước mặt nàng.
“Trước giờ anh ta chưa từng tháo sợi dây chuyền này ra, chưa bao giờ. Lẽ… lẽ nào đã chết rồi chăng?”.
Sierra đi tới, đặt một đĩa hoa quả mát do ngâm nước giếng xuống bên cạnh người Nick. Cô nàng hoa khôi của Algiers này thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp đãi người tình cũ, cùng họ buôn chuyện cùng ăn cơm. Nàng ta ôn hòa đáp: “Nói không chừng chỉ là ẩn cư thôi. Chẳng phải đây là biểu tượng cho đức tin của anh ta sao? Trả lại cho cô, tức là những mối dây ràng buộc đã đứt, anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa”.
“Năm đó chú Assa cũng ẩn cư”. Nick đung đưa cây thánh giá bạc, nhớ đến hai người đàn ông có cùng quan hệ huyết thống với nhau, ngây người ra nói: “Nghĩ mới thấy, Karl thật sự rất giống chú”.
Sierra dịu dàng nhìn cô thiếu nữ u sầu, hiểu rằng tâm trạng của Nick đang rất phức tạp. “Trời tối rồi, hôm nay có ngủ lại đây không?”.
Nick liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy một vài ngôi sao sáng nhất phía chân trời. Nàng vội vàng lật người nhỏm dậy khỏi ô cửa sổ lồi, nhét sợi dây chuyền thánh giá vào túi áo sơ mi: “Không được, ngủ ở ngoài tôi sẽ bị đánh ngay”.
Sierra khúc khích cười duyên nói: “Gia giáo của ngài Hayreddin thật là nghiêm khắc”.
Nick vội lao tới hôn lên má nàng ta, nói lần sau lại tới, rồi biến mất trên các con phố.
Nàng chạy thẳng một mạch lên trên núi, mái vòm hình tròn màu trắng của tòa lâu đài hiện ra ngay trước mặt. Những tháng ngày ở Algiers thoải mái hơn ở Istanbul nhiều, phụ nữ không đeo mạng che mặt ra đường, cũng không có ai chú ý chỉ trích. Chỉ cần về nhà trước thời gian quy định là nàng có thể vui chơi thỏa thích trong tòa lâu đài rồi.
Nick quăng giày tất dính đầy bùn ở hành lang, giẫm chân trần trên nền đá cẩm thạch trắng mịn trơn bóng. Ở đầu kia của hành lang, một cậu thiếu niên mắt đen có ngoại hình tương tự nàng đi tới – là Antony Toria, trong tay cầm theo một nòng súng tròn. Thời tiết mùa mưa ẩm ướt, thuốc súng đều bị ẩm, tuy không luyện bắn súng được, nhưng cậu ta vẫn có thể nghiên cứu các linh kiện súng ống.
Antony nhìn thấy Nick, liền bĩu môi cười lạnh: “Lại xuống núi tìm phụ nữ”.
“Liên quan gì đến cậu?” Nick lè lưỡi với cậu ta: “Khác với tên trai tân như cậu, phụ nữ đều thích tôi, thích phát điên lên được”.
“Cô nói trai tân gì…! Còn lâu tôi mới là trai tân!”.
“Không phải à? Đừng có giả vờ”. Ánh mắt khinh thường của Nick lia xuống nửa người dưới của cậu ta: “Củ cải trong quần của cậu chưa được lôi ra dùng bao giờ! Có cần tôi dạy cậu cách sử dụng không?”.
Hai tay Antony run rẩy, sắc mặt chuyển từ tái nhợt sang đỏ bừng, nếu không phải vì không thể sử dụng thuốc súng, cậu ta nhất định sẽ tặng cho Nick một phát súng.
“Đừng có đấu với người khác trong lĩnh vực mình không giỏi, ví dụ như cãi nhau với kẻ lưu manh, cô ấy không biết liêm sỉ là gì đâu”. Victor cũng vừa mới trở về từ dưới núi, trên đầu đội một chiếc mũ cói rộng vành. Sói Đất đi theo sau lưng anh ta, mồ hôi ướt đẫm khiêng một bao thực vật màu xanh rất to. Sau khi quay về Bắc Phi, anh chàng bác sĩ ép buộc cậu trai thông thuộc y học nguyên thủy này dạy lại toàn bộ kiến thức cho mình, vì thế nỗi vất vả phải ra ngoại thành hái dược thảo cũng rơi xuống đầu Sói Đất. Hiển nhiên, hắn chẳng thấy việc này thú vị chút nào, cánh tay run rẩy chẳng còn sức lực mãi cho đến khi nhìn thấy Nick và Antony đang cãi nhau thì mới tập trung được tinh thần.
Victor bước lên bậc thang, cởi chiếc mũ vẩy vẩy cho hết nước mưa nói: “Ấy thế mà hai người các cô các cậu lại được người ta gọi là Song Tử Tinh của Sư Tử Đỏ cơ đấy, kém ăn ý quá”.
“Tôi cũng chả thèm có tên gọi chung với cô ta!” Khuôn mặt Antony đỏ bừng, lại một lần nữa kích động.
Hiệu quả ứng dụng của loại súng kiểu mới trên biển rất tốt, vì thế Hayreddin đã cho thành lập đội súng. Antony rất xuất sắc, theo lẽ thường, đáng ra cậu ta đã sớm có được một biệt danh vang dội cho chính mình. Buổi tối nằm trên võng, Antony đã tưởng tượng ra rất nhiều: “Thần súng” quá tầm thường; “Ác ma trên cột buồm” tuy rất ngầu nhưng khó phát âm; “Ngôi sao mới màu trắng” là đủ ý nhất. Nhưng biệt hiệu phải được mọi người công nhận mới có thể lan truyền, tự cậu ta không thể quyết định được.
Chẳng bao lâu sau, Antony biết được cái tên mọi người dùng để gọi mình: Song Tử Tinh. Cậu ta còn chưa kịp có biệt danh độc lập đã bị trói chung với Hải Yêu rồi.
Bi kịch này không do ai cố ý giật dây, chỉ là vì cặp nam nữ thiếu niên tướng mạo xuất chúng trên thuyền cướp biển quá bắt mắt, chưa kể ngoại hình của cả hai vốn rất giống nhau đứng cạnh nhau lại càng hiệu quả.
Sói Đất thả số thảo dược xuống, ra sức chùi đi chùi lại bàn tay bẩn thỉu vào chiếc quần thủy thủ, sau đó móc từ trong túi ra thứ trông như tất rách đưa cho Nick.
“Đây là cái gì vậy?” Nàng nhận lấy, nhón lấy một góc giũ giũ, thứ đó rụng lả tả những mảnh vụn, sau khi trải rộng thì hóa ra là một tấm giấy da dê cũ nát cỡ bàn tay.
“… Hôm qua… đánh bạc trong quán rượu… thắng… người ta nói… đây là đồ tốt…”. Hắn lắp ba lắp bắp nhìn Nick, hy vọng nàng sẽ thích món quà này. Tình yêu Sói Đất dành cho Nick chưa bao giờ ngừng nghỉ, đưa đồ điểm tâm, chân chạy việc vặt, phe phẩy quạt mát, bình thường chỉ có chút xíu cơ hội thôi cũng sẽ sán tới lấy lòng. Nick lật qua lật lại nghịch nghịch tờ giấy da thoạt nhìn rất cũ kỹ này, trên đó vẽ rất nhiều đường uốn lượn và văn tự đã mờ, ở góc bên trái nhất có dấu gạch chéo hình chữ X vẽ bằng bút đỏ, bên cạnh còn có hình đầu lâu. Nàng cau mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Là bản đồ! Là bản đồ kho báu của cướp biển!”. Nhưng ngay lập tức, nàng lại hạ giọng cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có người ngoài, mới đem tờ giấy da dê tới trước mặt anh chàng bác sĩ nhờ giám định.
“Victor, anh hiểu biết nhiều, xem có phải không?”.
“Èo, bẩn chết đi được, đừng có đụng vào người tôi. Trời tối như vậy rồi, làm sao nhìn rõ được, hay là cô đi tìm thuyền trưởng nhờ ngài ấy giám định cho”. Tấm giấy da dê này không biết đã bị bao nhiêu người mân mê sờ mó, Victor lạng người tránh đi với vẻ ghê tởm, hất cằm: “Eney, cậu đưa số thảo dược đó đến chỗ trợ thủ của tôi đi, nói với cậu ta cách xử lý chúng”.
Anh chàng bác sĩ hoàn toàn không chút hứng thú xoay người bỏ đi. Ngược lại, Antony lại cảm thấy rất hiếu kỳ, nhưng cậu ta không chịu nổi vẻ chế giễu của Nick, đành gồng mình nhẫn nhịn bỏ đi không liếc mắt nhìn. Nick giấu tấm bản đồ vào trong lòng, chạy đi tìm thuyền trưởng có mắt nhìn hàng.
Hayreddin đang ngồi xếp bằng trên thảm, trên chiếc bàn trà chân thấp bày rất nhiều tư liệu, hắn đang lật xem một tấm bản đồ đối chiếu mang tới từ thư viện ở Istanbul. Nick sán đến dưới ngọn nến xem thử, nhìn thấy rất nhiều tấm bản đồ về những nơi nàng chưa từng thấy bao giờ.
“Chúng ta đang ở đâu vậy? Sao không nhìn thấy Algiers?”.
“Ở đây, phía Tây Địa Trung Hải”. Hayreddin chỉ chỉ vào một vùng nước màu xanh lam nho nhỏ.
“Đây là Địa Trung Hải? Sao vẽ nhỏ thế?”.
“Tỉ lệ có chút sai lệch, nhưng so với toàn thế giới mà nói, vậy cũng là lớn lắm rồi”.
“Trên tấm bản đồ này còn vẽ hình quái vật, chỗ này thật sự có quái vật sao?” Nick thò tay chỉ vào một tấm nói.
Hayreddin chuyển bình mực đen ở bên cạnh nàng đi chỗ khác, đậy nắp lại cẩn thận: “Không biết, tôi cũng chưa tới đó bao giờ. Nhưng nếu cha mẹ không muốn con trẻ ra khỏi nhà lúc tối trời, sẽ bịa ra những câu chuyện bên ngoài có sói hoang ăn thịt người kể cho chúng nghe, những đứa trẻ đó sợ hãi sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà”.
Nick không hiểu ẩn ý của hắn, chớp chớp mắt nói: “Tôi rất ngoan, mỗi ngày đều quay về nhà đúng giờ”.
Hayreddin lườm nàng một cái: “Tôi biết, nếu em gặp phải sói hoang ăn thịt người, có khi còn lột da sói mang về cho tôi cũng nên”.
Nick hoàn toàn không chú ý tới vấn đề này. Nàng nghĩ thuyền trưởng am hiểu bản đồ tường tận như vậy, tấm bản đồ kho báu nho nhỏ này nhất định không làm khó được hắn, vì thế liền móc tờ giấy da trong người ra, bày ra trước mắt Hayreddin.
Nhìn dáng vẻ bí hiểm của nàng, lại nhìn đến dấu X gạch chéo màu đỏ và hình đầu lâu trên tấm da dê, Hayreddin lập tức hiểu ra.
“Thứ này ở đâu ra vậy?”.
“Ồ, đánh bạc thắng được trong quán rượu”. Để tránh những phiền phức không cần thiết, nàng rất tự nhiên lược bỏ Sói Đất. “Thuyền trưởng, đây là bản đồ kho báu đúng không? Tôi đã từng nghe rất nhiều chuyện xưa rồi, bên dưới hình đầu lâu kia chắc chắn chôn kho báu của hải tặc nhỉ?”.
Hayreddin nhón tờ giấy da dê lên, nheo mắt đánh giá hồi lâu dưới ánh sáng từ ngọn nến. “Thân là một người đứng đầu băng nhóm cướp biển, tiền của tôi không đầu tư thì cũng gửi ngân hàng, chưa từng nghĩ đến chuyện chôn thứ gì dưới đất bao giờ, nhưng có thể những người đồng nghiệp khác sẽ có sở thích này…”.
“Chắc chắn là có! Trước đây tôi rất thích chôn tiền dưới… tóm lại sẽ có những tên cướp biển cướp được rất nhiều nhưng tiêu không hết nên giấu đi! Chỉ cần biết được đây là đâu là có thể tới đào rồi!” Nick kích động sáng trưng hai mắt.
Hayreddin cười cười không cho ý kiến, Nick tóm lấy ống tay áo hắn lắc lắc: “Thuyền trưởng chắc chắn biết mà, nói cho tôi nghe đi!”.
“Tấm bản đồ này bị hư hao nhiều quá rồi, tình hình cụ thể thì không biết được, nhưng có thể nhìn ra đây là một ốc đảo thuộc Tunisia”.
Kiến thức của Hayreddin quả nhiên không khiến Nick thất vọng, nàng nhảy dựng lên như một cái lò xo, hưng phấn đi qua đi lại: “Tunisia không phải ở ngay gần đây sao? Ngồi thuyền rồi đổ bộ từ Tunisia là có thể đến nơi rồi”.
“Em muốn đi đào hả?”.
“Đương nhiên! Đây là một cơ hội tuyệt vời để phát tài đấy…”. Nick nhìn tấm bản đồ kho báu, lại nhìn sang Hayreddin: “Thuyền trưởng sẽ đi cùng tôi chứ? Trên thế gian này, ngoại trừ ngài, làm gì có người thứ hai tìm được nơi này!”.
Hayreddin bật cười ha hả: “Không cần phải nịnh nọt thế, tôi sẽ suy nghĩ thêm”.
Hai từ suy nghĩ này mất đứt bốn năm ngày liền, ngày nào Nick cũng nôn nóng chờ hắn mở lời, Victor lại chỉ cười thầm, kiểu người như Hayreddin sao có thể vì một tấm bản đồ rách chẳng biết là thật hay giả mà vứt bỏ lại đại bản doanh không màng tới được.
Nhưng anh ta đã nhầm, lại qua thêm hai ngày nữa, Hayreddin chính thức lên tiếng nói muốn xuất phát đi đào kho báu.
“Một tuần sau khi khởi hành, chúng ta sẽ đi theo nhóm thương nhân buôn bán lương thực đi qua khe núi của dãy Atlas, băng qua sa mạc đến ốc đảo Tunisia. Danh sách những đội viên đi theo gồm: tôi, Nick, Victor, Antony, Eney, những người khác ở lại trông chừng”.
Hai mắt Victor trợn trừng không tin vào tai mình: “Đợi chút, đợi chút! Đừng có vô duyên vô cớ thêm tôi vào trong danh sách đi theo vớ vẩn ấy! Đến sa mạc Sahara vào mùa hè là sao hả? Tôi không bao giờ làm những chuyện ngớ ngẩn như thế đâu!”.
“Bác sĩ à, đừng lo lắng thế, tôi sẽ chuẩn bị một con lạc đà tốt nhất cho cậu”.
“Không không không, vấn đề căn bản không phải ở việc ngồi lạc đà, đến Tunisia rõ ràng có thể ngồi thuyền đi đường biển, sau đó lên bờ đi về phía Nam Tunisia gần hơn biết bao nhiêu, tại sao cứ nhất định phải đi xuyên qua cái sa mạc chết dẫm ấy làm gì?”.
“Vì đi như vậy mới càng có không khí mạo hiểm của một cuộc truy tìm kho báu”. Trò đùa ác của Hayreddin khiến anh chàng bác sĩ bốc hỏa, nhưng như thường lệ, hắn hoàn toàn không thay đổi ý kiến. “Lão Luhrmann ở khu bốc vác hàng hóa sẽ cung cấp người dẫn đường cho chúng ta, bộ lạc của Eney tới từ sa mạc châu Mỹ, nên rất có kinh nghiệm sinh tồn ở những nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy. Còn về cậu, bác sĩ, hãy chuẩn bị các vị thuốc đối phó với lũ côn trùng ở sa mạc đi”.
Giọng nói của Victor cao vút lên: “Lẽ nào ngài không thể nghe tôi nói một câu được à? Tôi không đi! Không đi!”.
Hayreddin ngoảnh mặt làm ngơ: “Trong số chúng ta, bác sĩ là một nhân viên kỹ thuật quý giá nhất, đi đường mọi người phải bảo vệ thật tốt cho cậu ấy, nghe rõ chưa?”.
Nick giơ tay lên tỏ ý phụ họa, sau đó xen vào hỏi một câu: “Châu Mỹ?”.
“Tân thế giới, chính là nơi em nhìn thấy có vẽ hình quái thú trên tấm bản đồ đấy”.
Nick liếc nhìn Sói Đất, hắn cũng quay ra nhìn nàng, tặng lại một nụ cười khì khì ngây ngô không chút tà niệm. Hayreddin sẽ không bao giờ để người có lai lịch bất minh lên thuyền, hiện giờ hắn đã tường tận lý lịch và tính cách của Eney rồi. Kể từ khi Colombo phát hiện ra Tân thế giới, hội nhập giữa loài người cũng bắt đầu, Eney là con lai giữa người da trắng và người châu Mỹ, từ rất nhiều năm trước đã lên thuyền tới Địa Trung Hải.
Đương nhiên Nick không quan tâm tới những điều này, thường thì khi đào kho báu, ai nhìn thấy người ấy có phần, nàng rất muốn hỏi thử xem tại sao phải dẫn Antony theo, nhưng sợ chọc giận thuyền trưởng nên đành nín nhịn.
Lịch trình thám hiểm đã được sắp xếp xong xuôi, ngoại trừ thành viên có liên quan, ai cũng tưởng Hayreddin quay về Istanbul để báo cáo với Suleiman. Một tuần sau, Hayreddin cũng Gerald và vài trợ thủ khác đóng cửa phòng, thỉnh thoảng lại đưa ra một bức thư để chim ưng gửi đi.
Ngày xuất phát cuối cùng đã tới, ba giờ sáng, lão Luhrmann phụ trách khu bốc vác hàng hóa dẫn theo vài con lạc đà lặng lẽ đi tới chân núi. Nick đã từng gặp ông chú to béo vạm vỡ và người toàn mùi thuốc lá này rồi, lần đầu tiên khi nàng ứng tuyển thất bại ở Algiers, Luhrmann đã tiếp tế cho nàng, qua lần ấy, Nick có ấn tượng rất tốt về lão.
“Thuyền trưởng, lạc đà đã chuẩn bị đầy đủ ở ngoài thành rồi”. Hayreddin gật gật đầu, Luhrmann mỉm cười với Nick, thấp giọng lên tiếng chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, đội trưởng Nick”. Sau đó tay chân nhanh nhẹn chằng buộc hành lý của bọn họ lên lưng lạc đà.
Victor căm ghét mùi khai của súc vật trên thân lạc đà, nhưng lại không thể không ngồi. Luhrmann đã chọn một con lạc đà cái ngoan ngoãn biết nghe lời, bắt nó gập cả bốn chân lại quỳ xuống dưới đất, tạo điều kiện để anh chàng bác sĩ ngồi lên. Victor vừa nhăn mũi trèo lên, vừa lải nhà lải nhải “Cẩn thận cái rương màu đỏ đấy, bên trong toàn là thuốc nước thôi”.
Lạc đà đã được tháo chuông, cả đoàn người lặng lẽ ra khỏi thành phố, tập hợp cùng với đội lạc đà vận chuyển lương thực trên một mảnh đất hoang vu nằm ở phía Nam Algiers, sau đó lên đường thẳng tới dãy Atlas. Đại bộ phận lục địa ở Bắc Phi không thích hợp cho việc phát triển nông nghiệp, giờ đang là mùa khô, rất nhiều dân tộc du mục trên đất liền dựa vào những đoàn thương buôn để trao đổi buôn bán các loại nhu yếu phẩm như lương thực, vải vóc. Miễn là thu được lợi nhuận, những thương nhân Ả Rập sẵn sàng đi tới những nơi nguy hiểm nhất thế giới.
Mặt trời dần dần lên cao, tám mươi con lạc đà cùng một nhóm bốn mươi người hùng dũng đi trên đường, tiếng chuông của lạc đà văng vẳng truyền đi.
Tất cả mọi người đều mặc áo choàng màu trắng theo phong cách Ả Rập, người đi cuối đoàn còn dùng một cái khăn che kín miệng mũi lại đề phòng hít phải cát bụi. Victor ngồi lắc lư trên lưng lạc đà, không ngừng cằn nhằn về chuyến đi bị ép buộc này.
“Ngài toàn lừa đảo mấy thằng nhóc nhốc nghếch như Nick và Antony thôi, mang theo bốn năm con chim ưng để đưa thư, lần này vốn không phải đi tìm kho báu!” Anh ta đè thấp giọng, hậm hực nói với người đàn ông tóc đỏ bên cạnh.
“Đây là chim ưng săn mồi, nếu lương thực cạn kiệt, chúng có thể bắt vài thứ về cho chúng ta”. Đôi mắt màu lam dưới lớp khăn xếp sâu thăm thẳm như biển lớn, hắn cong cánh môi nở nụ cười.